Tiến vào trước nhà
trọ, Tống Uyển Yểu lải nhải dặn dò Hàn Vệ Vũ: “Anh
đừng nói lung tung đấy, nếu ba tôi và anh rể của tôi có hỏi đến thì
cứ để tôi nói, hiểu chưa?”
Hàn Vệ Vũ không hề
để ý: “Được rồi, em muốn nói thì
cứ nói cho rõ ràng. Nhưng mà, anh đoán bọn họ sẽ không hỏi gì đâu.”
“Tôi có gì mà không
thể nói rõ? Hai chúng ta chả có liên quan gì, chuyện lần này cũng
tại anh, tôi hoàn toàn vô tội.”
Hàn Vệ Vũ nhìn Tống
Uyển Yểu cười, Tống Uyển Yểu giận dữ: “Anh có ý
gì?”
Hàn Vệ Vũ còn chưa
kịp trả lời thì cửa nhà trọ được mở ra từ bên trong, Tống Bắc Lương
đan đứng trước cửa. Vừa nhìn thấy ba mình, Tống Uyển Yểu nhanh chóng
chạy qua, gắt gao ôm lấy thắt lưng ba, giọng nói mang theo chút nức
nở:“Ba ba!”
Tống Bắc Lương không
ngờ tới đứa con gái luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng của mình lại bộc
lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, tức
giận trong lòng cũng vơi đi tám chín phần, ông vuốt tóc Tống Uyển Yểu
nói: “Em gái, không phải sợ a.”
Tống Uyển Yểu chôn đầu
vào trong lòng Tống Bắc Lương, khóc thút thít nói: “Ba,
con còn tưởng sẽ không còn được gặp lại mọi người nữa.”
“Nói bậy!”
“Ba…” Tống
Uyển Yểu ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng,“Hai
người không nói cho mẹ và chị biết chuyện của con chứ?”
Đinh Tiểu Hải cầm hộp
khăn giấy tới: “Ba và anh làm sao dám nói?”
Tống Uyển Yểu hơi thẹn
thùng, rút khăn giấy ra lau mặt, Đinh Tiểu Hải thấy chóp mũi cô hồng
hồng, tóc cũng không chải tỉ mỉ như bình thường, liền vươn tay vuốt
vuốt đầu cô:“Được rồi, vào đi.”
Tống Uyển Yểu theo sau ba
mình bước vào cửa, bỗng nhiên thấy đau đầu vì nhớ phía sau mình còn
có một tên đại phiền toái, cô quay đầu lại nhìn nhìn Hàn Vệ Vũ,
Hàn Vệ Vũ hạ hàng mi xuống dường như đang suy nghĩ chuyện gì, nhận
ra ánh mắt của Tống Uyển Yểu nên nhìn cô cười cười.
“Ba ba, anh rể.” Vào
trong phòng khách, Tống Uyển Yểu sợ hãi nói, “Đây
là bạn của…của con, Hàn Vệ Vũ.”
Tống Bắc Lương cùng
Đinh Tiểu Hải không có biểu tình gì khác thương, giọng điệu có chút
khách sáo: “Chủ tịch Hàn.”
Hàn Vệ Vũ bắt
tay bọn họ: “Chủ
tịch Tống, chủ tịch Đinh.”
Tống Bắc Lương nói: “Chuyện
lần này thật cảm ơn chủ tịch Hàn.”
Hàn Vệ Vũ khiêm tốn
nói: “Không dám nhận, không dám nhận.”
Đinh Tiểu Hải khẽ mỉm
cười: “Hai ngày nựa tôi sẽ mở một bữa tiệc,
ngay tại nhà hàng trong cậu lậc bộ Vận Thanh, đến lúc đó rất hân hạnh
được đón tiếp chủ tịch Hàn.”
“Nhất định nhất định.”
Ba người đàn ông trong
phòng khách đều là những cao thủ che dấu cảm xúc, vừa chuyển đề
tài đã nói đến hạng mục hợp tác của bọn họ. Không khí thân thiện
phù hợp để nói chuyện phiếm, các con số phát ra từ miệng những
người đàn ông này đều là mấy trăm triệu đến vài tỉ, Tống Uyển Yểu
ngồi bên cạnh ba mình, nhìn những hoa văn trên rèm cửa sổ bị ánh mặt
trời bên ngoài phản chiếu rõ ràng, lòng cô có chút hoảng loạn, cuộc
sống đảo đến kiếp sau lại là trần thế phồn hoa, đã không có hy vọng
có thể miêu tả được, đại khái thì cảm giác cuộc đời phù du là như
thế.
“Em gái?” Tống
Bắc Lương gọi cô.
Cô dụi dụi mắt: “Ba,
con thấy hơi mệt.”
Tống Bắc Lương vỗ vỗ cô: “Đi
ngủ một giấc đi.”
Cô xoay người đi vào
trong phòng ngủ, đóng cửa lại, gục trên chiếc giường lớn.
Vừa cảm thấy đã ngủ
thẳng đến khi trời tới, lúc Tống Uyển Yểu từ trong phòng ngủ bước ra,
cô cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm giác nặng nề tích tụ trong
ngực cũng tiêu tan không ít.
Trong phòng khách rất
tối, chỉ có Đinh Tiểu Hải ngồi trên ghế sofa xem tin tức tài chính
kinh tế, anh vẫy tay với Tống Uyển Yểu “Em gái, đến
đây.”
Tống Uyển Yểu đi qua,
bật công tắc đèn dưới ghế sofa lên: “Anh rể, anh
lại xem tin tức tài chính kinh tế, mỗi ngày đều xem, anh không thấy
chán à.”
Đinh Tiểu Hải cười
nhẹ: “Không còn cách nào nha, anh chỉ muốn
kiếm tiền nuôi gia đình thôi.”
Tống Uyển Yểu ngồi vào bên
cạnh anh: “Ba ba đâu?”
“Về rồi, đêm nay ba
mẹ có hẹn.” Điinh Tiểu Hải thử hỏi Tống Uyển Yểu: “Em
gái, em có cái gì muốn nói với anh không?”
Tống Uyển Yểu ngẩn ra: “Cái
gì?”
“Ví dụ như là nói
về chuyện em quen bạn bè này kia.” Đinh
Tiểu Hải nói xong, đột nhiên đặt câu hỏi: “Lần
trước người gọi 911 kia chính là Hàn Vệ Vũ sao?”
“Đúng
vậy.” Tống Uyển Yểu có chút
căng thẳng, cô nhìn ánh mắt Đinh Tiểu Hải: “Anh
rể, kì thật bọn em không có gì.”
Đinh Tiểu Hải không nói
gì, một lát sau, gật đầu: “Thật không?”
“Thật mà.”
“Nhưng mà ngay cả ba
ba ở Hongkong cũng biết, gần đây Hàn Vệ Vũ bị người ta đả thương, bên
cạnh cậu ta vẫn luôn có một cô gái xinh đẹp. Em gái, cô gái đó có
phải là em không? Em đừng nói với anh em xin nghỉ một tuần là thật
sự bị bệnh nha?”
“Em…”
“Em gái, em có biết
gia cảnh của Hàn Vệ Vũ không?”
“Em biết, anh ta là
đại ca….xã hội đen.”
Đinh Tiểu Hải cười ha
ha: “Không chỉ vậy, cậu ta còn là cháu nội
duy nhất của Hàn lão tướng quân, ba cậu ta hiện tại là bí thư tỉnh
ủy thành phố T, vị lãnh đạo đề bạt cậu ta kia em cũng biết, từ
trước đã không cùng chung quan điểm với ông nội cậu ấy. Em gái, nếu
Hàn Vệ Vũ là dân xã hội đen, cùng lắm chỉ là cũng chỉ có Thiên Môn
bang, vài năm nay, Thiên Môn bang trong tay của cậu ta cũng không còn
nhiều lắm, ít nhất bên ngoài là như vậy. Nhưng bối cảnh gia đình của
cậu ấy, anh thật không dám xem thường.”
Ngọn đèn màu xanh
ngọc đặt dưới đất có một vòng dây kết quanh, trên sàn cũng vì vậy
mà in bóng sợi dây, Tống Uyển Yểu nhìn chằm chằm vào chiếc sợi dây
trên sàn nhà, cô trầm mặc một lát, nói: “À,
anh ta cũng rất có gia thế, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.”
Đinh Tiểu Hải có chút
kinh ngạc: “Em gái, rốt cuộc thì em
thấy thế nào?”
“Em cũng không biết.” Tống
Uyển Yểu thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu giống như đang lầm bầm lầu
bầu: “Anh còn nhớ trước kia có một nam
sinh đã đưa thư tình cho em không, em còn sửa lại bức thư kia nữa, rồi
trả lại cho người ta, mọi người đều cảm thấy chuyện này thật buồn
cười, bây giờ nhớ lại em cảm thấy tinh thần của em lúc ấy là tốt
nhất, bình tĩnh lại lí trí. Lúc ấy người viết thư tình chính là
Hàn Vệ Vũ, ngay từ đầu khi anh ta tiếp cận em, em còn tưởng rằng anh
ta muốn trả thù em, em rất sợ anh ta, kết quả sau này em lại phát
hiện hình như không phải như vậy. Anh ta nói anh ta muốn theo đuổi em,
em cũng không quá để ý, dù sao em cũng không thích anh ta,
hơn nữa phụ nữ bên cạnh ta anh rất nhiều, em cảm thấy trừ khi em điên
rồi mới có thể ở bên một kẻ việc xấu đầy mình như vậy.
Nhưng mà nhìn thấy
anh ta bị người ta đả thương phải vào bệnh viện, bên cạnh ngay cả một
người thân cũng không có, em lại cảm thấy anh ta rất đáng thương. Em
bị người khác bắt cóc, em biết nhất định là vì anh ta, em bị người
khác hạn chế tự do, ngay lúc nào cũng có khả năng mất mạng, em quả
thật hận anh đến chết. Nhưng mà, em đánh anh ta một bạt tai, anh ta
cũng không tức giận. Em nghe thấy người kia uy hiếp anh ta muốn anh ta
thề em sẽ không được chết tử tế, kì thật em không sợ, nhưng anh ta
hình như còn để ý hơn cả em. Những chuyện em trải qua hơn một tháng
nay dường như còn nhiều hơn so với hai mươi mấy năm nay của em, cài gì
là thật cái gì là giả, em không biết.”
Đinh Tiểu Hải sờ sờ
mái tóc cô, “Em gái, vấn đề tình cảm
luôn rất phức tạp, một khi sa chân lỡ bước sẽ phải chịu tổn thương
rất lớn, em phải nghĩ cho thật kĩ.”
Tống Uyển Yểu giật nhẹ
khóe miệng: “Cái gì gọi là tình, cái
gì gọi là ý, không phải chỉ là mọi người tự lừa dối chính mình
thôi sao. Em cũng không dám mơ mộng xa vời em sẽ may mắn như
mẹ và chị.”
“A, đúng rồi, em gái,
chuyện lần này em hãy giấu Yểu Yểu, cô ấy vừa mang thai, không chịu
đựng nổi chút kích thích nào đâu.”
Tống Uyển Yểu ngẩn
người, cười lớn: “Thật vậy sao? Là thật sao?”
Đinh Tiểu Hải cũng
cười rộ lên: “Thật, ngày hôm qua vừa đến
bệnh viện kiểm tra.”
“Thật tốt quá! Thật tốt
quá!”
Cô thật sự rất vui,
thậm chí cô từng nghĩ, nếu cả đời này cô không kết hôn thì hãy nhận
nuôi con của chị mình, ít nhất cũng là người thân cùng dòng máu với
cô.
Một ngày sau, Tống Uyển
Yểu lại đi làm, đồng nghiệp trong đội bay không biết nghe từ đâu việc
cô bị người ta cướp nên vô cùng kinh hãi. Mọi người đều nháo nhào an
ủi cô, lại khiển trách an ninh không được tốt.
Cô cảm thấy mình đã
lên trang nhất của tạp chí buôn chuyện, dường như chỉ có ngôi sao mới
cần phải thật thật giả giả mà che dấu chân tướng như vậy. Sầm Tiểu
lúc rảnh rỗi trong hành trình hỏi cô: “Người bạn
trai….xã hội đen của cậu đâu?”
Sắc mặt Sầm Tiểu có
chút lòng đầy căm phẫn, dường cô là người phụ nữ của đại ca xã hội
đen mà cũng dám động vào.
Tống Uyển Yểu chỉ lắc
đầu, Sầm Tiểu tưởng cô bị bạn trai bắt nạt, an ủi cô: “Nếu như cậu
thấy không vui thì cứ chia tay anh ta đi, dù sao mình thấy cậu cũng
không thiếu tiền, không cần phải để mình thiệt thòi như vậy a.”
Tống Uyển Yểu lại lắc
đầu: “Không liên quan đến chuyện tiền bạc.”
“Vậy thì liên quan
đến chuyện gì?”
“Không thể nói rõ.”
Cô nói không rõ, chỉ
nói những thứ vụn vặt không liên quan, quan hệ như vậy chỉ tốt đẹp ở
vẻ bề ngoài.
Sầm Tiểu nói: “Thế
đấy, yêu đương là như vậy, nếu nói rõ được thì sẽ không phải là yêu
đương nữa, đó chính là tình cảm.”
Tống Uyển Yểu kinh ngạc
nhìn Sầm Tiểu: “Cậu đang yêu?”
“Đâu có.” Ánh
mắt Sầm Tiểu có vẻ bối rối, Tống Uyển Yểu hiểu ý cười cười, Sầm
Tiểu có chút ngượng ngùng: “Aizz, chỉ là một chút thôi.”
Tống Uyển Yểu vẫn cười,
Sầm Tiểu buồn chán, quay đầu rời khỏi .
Không biết ba cô và anh
rể nói gì với Hàn Vệ Vũ mà đến khi đi làm đều là Tiểu Nguyên cùng
a Ken tới đón cô, Tiểu Nguyên nói: “Chị dâu,
chuyện hôm đó rất xin lỗi chị.”
Tống Uyển Yểu nói: “À,
không liên quan đến các cậu.”
“Chị dâu, chị cũng
đừng trách anh hai, biết chị bị người của lão Dịch bắt đi, anh hai
dường như muốn điên lên.”
Giọng nói của Tiểu
Nguyên trầm thấp, Tống Uyển Yểu giật mình:
“À”
Liên tục mấy ngày đều là
Tiểu Nguyên cùng a KEN tới đón cô tan ca, cô có ý muốn hỏi tình hình gần
đây của Hàn Vệ Vũ, nghĩ trước nghĩ sau rồi
lại thôi.
Đi làm vài ngày Tống
Uyển Yểu luôn dễ dàng mệt mỏi lạ thường, có khi nhìn ra ngoài bầu
trời ngoài cửa sổ máy bay, không thể tập trung tinh thần.
Rốt cuộc đợi đến
ngày nghỉ, anh của cô gọi điện cho cô:“Em
gái, đi anh với anh một bữa đi, lát nữa anh qua đón em.”
Cô mơ màng xuống
giường rửa mặt chải đầu, mặc một bộ váy JC thoải mái, anh cô nhìn
thấy liền cười: “Em gái, những trường hợp có
tiệc lớn, em mặc thế này là không thể được.”
Lễ phục của Tống Uyển
Yểu đều để ở biệt thư, Đinh Tiểu Hải nói: “Đi
mua một bộ đi, thuận tiện mua thêm vài bộ quần áo bình thường.”
Có người đi theo quẹt
thẻ, Tống Uyển Yểu thoải mái lựa chọn trong cửa hàng, một lúc mua
thật nhiều những bộ quần áo đơn giản, Đinh Tiểu Hải ngồi trên ghế
sofa trong cửa hàng xem, nhìn thấy cô ra ra vào vào trong phòng thay
đồ, không khỏi ngạc nhiên nói: “Em gái, bình thường
cũng không thấy em có hứng thú với quần áo như vậy, hôm nay bị làm
sao vậy?”
Cô vừa thay xong một
chiếc váy ngắn màu vạng nhạt đang đứng trước gương, nghe vậy thì
cười nói: “Em nghĩ thông suốt rồi, thừa
dịp còn trẻ phải ăn mặc đẹp một chút, bằng không vài năm nữa già đi
sẽ rất tiếc.”
Màu vàng nhạt vốn
rất khó phối màu, không thể nghi ngờ là sẽ kén người mặc, nhưng mà
chiếc váy này mặc lên người Tống Uyển Yểu, cùng với mái tóc dài làn
da trắng như tuyết và khuôn mặt tinh tế, liền làm cho người ta không
thể dời mắt.
Tống Uyển Yểu nhìn vào
gương vuốt vuốt lại nếp nhăn trên áo, vừa gay đầu lại, mắt lướt qua
một hình bóng chiếu rọi trong gương, từ ngoài cửa có hai người đang
đi vào.
Cô giật mình ngẩn ra,
nhìn kĩ lại, quả nhiên là Hàn Vệ Vũ cùng Mai Dĩ Nghiên.
Mai Dĩ Nghiên dường như
kinh ngạc trong nháy mắt, khuôn mặt Hàn Vệ Vũ lại không chút thay đổi,
chỉ có trong ánh mắt dường có một ngọn lửa bùng cháy, sáng quắc
như muốn hòa tan cô.
Tống Uyển Yểu hơi nhếch
miệng, ánh mắt lơ đãng đảo qua một vòng, xoay người đi vào trong
phòng thay đồ, như cũ thay chiếc váy của mình bước ra.
Cô vừa ra đến ngoài,
Đinh Hiểu Hải đang nói chuyện với Hàn Vệ Vũ, thấy cô đi ra, hai người
đồng loạt vòng đến. Cô cười với Đinh Tiểu Hải: “Anh
rể, chúng ta đi thôi.”
“Vừa ý không?”
“Vâng.”
“Vậy chúng ta đi
thôi.” Đinh Tiểu Hải quay đầu
lại gật đầu với Hàn Vệ Vũ: “Chủ tịch
Hàn, chuyện của ngân hàng kia mong anh để tâm nhiều hơn.”
Hàn Vệ Vũ nhận lấy
túi to nhân viên cửa hàng đưa qua:“Không thành vấn đề,
chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Tống Uyển Yểu cùng Đinh
Tiểu Hải ra khỏi cửa, một hồi sau, Hàn Vệ Vũ cũng đi theo. Tống Uyển
Yểu nghi hoặc nhìn anh, anh ngượng ngùng, Đinh Tiểu Hải chỉ kém phần
không cười ra tiếng: “Em gái, anh qua bên kia gọi
điện thoại.”
Đinh Tiểu Hải đi sang
một góc sáng sủa gọi điện thoại, Hàn Vệ Vũ đứng trước mặt Tống
Uyển Yểu, dường như nhìn không đủ, ánh mắt chỉ quanh quẩn trên người
cô.
Tống
Uyển Yểu rất cảnh giác: “Anh làm sao vậy?”
“Anh
thì làm sao nữa?” Hàn Vệ Vũ nói: “Nhớ
em, muốn nhìn em nhiều một chút.”
“Nhớ tôi mà còn đi
dạo phố cùng người khác.”
Lời vừa ra khỏi
miệng, Tống Uyển Yểu liền hối hận, quả nhiên, Hàn Vệ Vũ nhếch miệng
cười rộ lên: “Anh không phải đang muốn giải
thích với em sao, em đừng hiểu lầm, anh và Mai Dĩ Nghiên chỉ vừa đụng
mặt nhau ở trước cửa hàng, anh và cô ta không có gì.”
“Tôi không có gì phải
hiểu lầm, anh và cô ta có gì hay không đâu có liên quan gì đến tôi?” Tống
Uyển Yểu vừa xoay người muốn đi, Hàn Vệ Vũ đã bắt lấy khuỷu tay cô,
Tống Uyển Yểu khẩn trương: “Anh làm gì thế?”
Hàn Vệ Vũ kéo cô đến
bên người: “Em đừng chọc anh nha, bằng
không anh sẽ hôn em trước mặt anh rể em.”
“Anh dám!”
“Có gì mà không dám?
Cùng lắm thì bị anh rể em đánh một cái.”
Tống Uyển Yểu cắn răng,
ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, Hàn Vệ Vũ vuốt vuốt tóc cô, rất vừa
lòng: “Chờ một thời gian nữa xong
việc rồi, mỗi buổi tối anh đều đến đón em.”
Cô cúi đầu không nói,
Hàn Vệ Vũ nói: “Được rồi, đi thôi, anh rể em
gọi điện xong rồi.”
Tống Uyển Yểu ngẩng đầu
nói: “Lần sau tìm lí do nào tốt một chút,
anh cứ để lại bạn gái ở trong cửa hàng như vậy không thấy hơi quá
đáng sao?”
Hàn Vệ Vũ cười như
không cười: “Anh không đáng để cho em tin
tưởng như vậy sao?”
Đúng vậy, cô lẳng
lặng nói thầm trong lòng, không tin anh còn có đường lui, tin anh, ngay
cả đường lui cũng không còn.
Hàn Vệ Vũ xoay mặt cô
chuyển hướng vào trong cửa hàng: “Nhìn cho kĩ
xem, anh có lừa em hay không.”
Dưới ngọn đèn chói
mắt trong cửa hàng, Mai Dĩ Nghiên mặc một chiếc váy màu xanh cười
rạng rỡ với một người đàn ông ngồi trên ghế sofa.
“Thấy chưa?” Hàn
Vệ Vũ nói, “Nếu như anh mà nghĩ oan cho
em như vậy, em có thấy buồn hay không?”