Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 92




Tân sai vặt mỉm cười bước vào nói: "Tiau nhân là là gia nhân của Hoài Âm Hầu phủ. Phụng lệnh của thiếu gia, tôi đến gặp Bảo Âm tiểu thư"

Tên này nói chuyện khách khí hơn Vương ma ma trước đây, nhưng vẻ mặt của Đỗ Kim Hoa vẫn rất khó coi.

Hầu phủ, lại là Âm Hầu phủ. Đã đuổi Bảo Nha đi rồi, lại còn tìm nàng làm gì? Nhắc đi nhäc lại, không đây là nhát d.a.o đ.â.m vào tim nàng sao?

"Bảo Nha." Vừa buồn vừa tủi, bà vẫn gọi vào †rong phòng.

Cố Đình Viễn định rời đi. Người khác có khách, hắn đợi không tiện. Nhưng mà nghe thấy một tiếng này, hẳn vẫn không thể kìm lòng được nhin về phía cửa nhà.

Trần Bảo Âm từ trong nhà bước ra. Tóc đen xinh đẹp, da trảng như tuyết, khuôn mặt lạnh lùng như một đóa hoa trà.

Cuổi cùng cũng gặp được nàng, trái tim Cố Đình Viễn như lỡ nhịp, tâm trạng vui mừng dâng lên không ngừng. Phấn khích, kiềm chế, khao khát, đau lòng lần lượt trào ra.

"Đại nương, vậy chau cao từ." Hản nhìn liếc qua một chút, liên thu hồi ảnh mắt, không dám nhìn thêm nữa, sợ lộ ra điều qì.

Đồ Kim Hoa bực mình không rảnh tiếp đãi hắn, liên xua tay: "Đi đi."

Cố Đình Viễn xoay người, lưu luyến không rỡ rời đi. Ngoại trừ Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn một cái, thì không ai để ý.

"Là ngươi." Trần Bảo Âm nhận ra Giang Thư bên cạnh đại ca: "Có chuyện gì vậy?"



Tên đó không hề bất mãn vì sự lãnh đạm của nàng, vẫn như cũ vui vẻ cười, tháo ra túi hành lý trên lưng: "Đại thiếu gia và nhị thiếu gia lo lắng Bảo Âm tiểu thư sống khó khăn nên đã đặc biệt gửi cho Bảo Âm tiểu thư một trăm lượng bạc."

Cái gì? !

Một trăm lượng bạc?!

Tôn Ngũ Nương, vừa bước ra khỏi phòng, suýt nữa hét lên, nhưng đã bị Trân Nhị Lang nhanh tay nhanh tay mắt bịt miệng lại.

Nheo mắt lại, Trần Nhị Lang trong mắt không cười, nhìn về phía tên hạ nhân.

Đỗ Kim Hoa sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thân, trên mặt cũng không cười ý gì đây? Cam bạc ném cho Bảo Nha của bà, làm vậy là ý gì đây?

Lo lắng nàng sống không tốt? Sao không lo lắng sớm hơn? Đã muốn quên bọn họ đi rồi, lại vác mặt tới, thực đáng ghét!

Một trăm lạng bạc là rất nhiều, Đỗ Kim Hoa có thể kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không tích cóp được nhiều bạc như vậy. Nhưng mà, Đỗ Kim Hoa bà vẫn còn có cơm ăn, người trong nhà cũng vẫn còn cơm ăn, nên một trăm lượng bạc này bà cũng không tham laml

"Được, ta nhận." Chỉ nghe Trần Bảo Âm thản nhiên nói.

Hạ nhân vội vàng đem gói đồ trong tay đưa tới: "Tiểu thư cầm đi."

"Còn có chuyện gì không?" Trân Bảo Âm nhận lấy hỏi.

Tên kia trả lời: "Thưa không, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh đến đưa bạc."



"Bạc đã đưa rồi, ngươi có thể quay về." Trần Bảo Âm lại nói.

Nàng quá mức bình tĩnh, nhìn thấy người Hầu phủ đến, cũng không kích động, cũng không có biểu hiện nhớ nhung hay oán hận đối với Hầu gia, phu nhân, thiếu gia.

Cho dù là giả bộ, cũng không có.

Hạ nhân bất ngờ liếc nhìn nàng, vẻ mặt âm trầm, chắp tay nói: "Vâng, Bảo Âm tiểu thư, tôi quay về phục mệnh ngay. Bảo trọng, có duyên sẽ gặp lại.

Thật sự là bất ngờ. Trước khi đến, rất nhiều người đã đánh cược, cược rằng vị Tứ tiểu thư từng kiêu căng tùy hứng này sẽ không có cuộc sống tốt đẹp ở nông thôn, nói không chừng đã điên rồi. Lần này quay lại đây, muốn xem náo nhiệt một trận.

Tên kia dắt ngựa, nhanh nhẹn lên ngựa "giá" một tiếng, chẳng mấy chốc tiếng vó ngựa đã đi xa. Trong san im ang.

Tôn Ngũ Nương muốn hét lên điều gì đó, nhưng bị Trần Nhị Lang bịt miệng, không thể thốt ra lời nào.

Đỗ Kim Hoa lo lắng nhìn nữ nhi, trong mắt hiện lên bi thương cùng tức giận, bước nhanh đi vào phòng chính: "Đi chơi đi! Cô cô có việc phải làm, buổi chiều sẽ dạy cho ngươi!"

Bọn trẻ sớm giải tán.

Trần Bảo Âm mang gói hành lý đến phòng chính. Ngồi xuống bàn mở ra.

Một đống bạc trắng nhỏ lộ ra. Mười lượng một thỏi, tổng cộng mười thỏi.