Sau khi nghĩ thỏng suốt điều này, trước mat han trở nên sáng sua hơn. Rất nhiều người cầu thân với nàng cũng giống trước đây, kiếp trước cũng có rất nhiều người hỏi cưới nàng. Chỉ là nhạc mâu kiếp đó kén cá chọn canh, lâu ngày chậm chạp không chọn được ai mới de cho hắn được hưởng lợi.
Cố Đình Viên thấy trong lòng thắt lại khi nghĩ đến hai quý công tử ở kinh thành đến tìm nàng. Han năm lấy dây đeo của rương sách, vác rương sách lên lưng, ngay cả như vậy, hãn cũng sẽ không lùi bước!
Không thể từ từ tính toán được, hắn tự nhủ trong lòng. Hắn không thể đợi đến đầu mùa xuân năm sau, khi một hài tử rơi xuống sông, rồi anh dũng xuất hiện de lấy lòng nàng. Thế là quá muộn. Từ giờ trở đi, hắn muốn sẵn sàng bước ra trước mặt nàng.
"Sao vậy? Có tâm sự gì sao?" Khi về đến nhà, còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện với tủ tỷ mình như thể nào, Cố Thư Dung đã nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.
Cố Đình Viễn do dự, không biết nên nói thế nào. Hắn sợ nếu nói thẳng, tỷ tỷ sẽ không biết Bảo Âm tốt như thế nào.
"Nhãn nhãn nhó nhó, đến cùng là làm sao vậy?" Cố Thư Dung đã kiểm kê hết tài sản trong nhà, đủ để đệ đệ thuận lợi cưới ve một cô nương, tâm tình nàng ay rất tốt nên nói đùa: "Đệ từ nhỏ đã thông minh, không ai có thể làm khó đệ. Chẳng lẽ gặp được cô nương mình thích sao?"
Nàng chỉ tùy tiện nói, trêu chọc đệ đệ từ nhỏ đã mê đọc sách, chưa từng nhìn kỹ cô nương.
Con người mà, nếu nói mãi một chuyện, dù ban đầu không có tâm tư dần dần cũng phải có. Nàng ấy lại nói thêm, không biết khi nào A Viễn muốn kết hôn đây?
Cũng không ngờ rằng mình có vẻ nói đúng! Nàng ấy kinh ngạc đến mức không thèm thêu khăn, đứng dậy đi tới trước mặt hắn: "Đệ nói đi hội thơ, thực ra đệ đi đâu? Gặp ai?"
"Đệ...' Cố Đình Viễn nắm chặt bàn tay: "Đệ thích một cô nương nhưng có rất nhiều người cầu thân với nàng."
Cố Thư Dung không ngờ rằng hắn đã thích một cô nương! Không thèm hỏi hắn thích từ khi nào, nàng ấy đập tay nói: "Nhiều người hỏi cưới à? Chắc là cô nương tốt rồi!"
Nàng ấy vừa ngạc nhiên vừa thích thú, vui mừng khôn xiết: "Cô nương nào? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Phụ mẫu như thế nào? Có huynh đệ tỷ muội không? Dung mạo xinh đẹp không?"
Ối! Tiểu tử ngốc này! Sao không nói sớm hơn?
Cố Thư Dung vui vẻ vô cùng, đánh tay trái vào tay phải, đi tới đi lui quanh phòng: "Chuyện xảy ra khi nào? Có phải là mấy ngày trước không? Tỷ nói sao đệ vừa mua rau vừa nấu cơm, có phải tình cờ gặp cô nương nhà người ta không?"
"Lẽ ra đệ nên nói sớm! Cô nương tốt như vậy, nếu không tranh thủ thời gian đi cầu thân, sẽ có người cướp mất!" Vừa nói, nàng ấy nhìn đệ đệ mình trách móc.
Cố Đình Viễn chỉ nói nói một câu đã bị hỏi đồn một trận. Hắn rũ mắt xuống nói: "Nàng ấy, tình huống có chút phức tạp."
"Tình huống như thế nào? Phức tạp như thế nào?" Cố Thư Dung tò mò hỏi.
Cố Đình Viễn thành thật nói: "Khi còn bé nàng ấy bị ôm nhầm..."
Cố Thư Dung nghe vậy trợn tròn mắt, không thể tin được: "Còn có chuyện như vậy? Vậy đệ làm sao lại biết nàng ta?"
"Ở cửa hiệu sách, có một ngày đệ đi ngang qua, nghe thấy bên trong có người cãi cọ..."
Cố Thư Dung khen ngợi: "Nên là như thế, đọc sách nên lễ nghĩa liêm sỉ, nếu coi thường người, sách đọc cũng vào bụng chó thôi."
Còn nói: "Cho nên, hôm nay đệ di hội thơ, là nhìn lén nữ nhi người ta sao?"
Một câu khiến Cố Đình Viễn đỏ mặt.
"Đệ thật sự đi sao?" Cố Thư Dung tò mò hỏi, A Viễn không phải là người rất phải coi trọng quy củ sao, lại làm ra chuyện như kẻ háo sắc như vậy sao? Nàng ấy cau mày không tán thành: "Lẽ ra đệ nên nói với tỷ sớm hơn. Tỷ tỷ đi mời bà mối, đến cửa câu thân cho đệ. Đệ thật là càn rỡ, bảo tỷ nói đệ được như thế nào đây? Đệ đọc sách thánh hiền như vậy hả?"
Cố Đình Viễn xấu hổ cúi đầu: "Là đệ hồ đồ rồi."