Tiền Bích Hà không cảm thấy mình vất vả. Chỉ là bánh bao mà thôi, đơn giản hơn là nhào mì, vo thành từng viên, lấy nước và nhóm lửa, có gì vất vả đâu?
Nhưng muội muội mở to đôi mắt đen trắng trong veo ấy, mỉm cười nói chuyện với nàng, chuyên chú đến mức khiến cho nàng run lên một chút.
Trong lòng có chút kỳ quái, Tiền Bích Hà dường như đã hiểu tại sao bà bà lại cưng chiều muội muội như vậy. Nếu đây là nhỉ nữ của nàng, nàng cũng không thể không thương yêu. Không, cho dù đây không phải là nhi nữ của nàng, nàng cũng phải đối xử tốt.
Giữa người và người, sao cảnh ngộ lại có khác biệt lớn như vậy chứ?
Tiên Bích Hà nghĩ vê mình và Lan Lan, họ đều là những người mệnh khổ. Nhưng muội muội thì khác, mười lăm năm đầu tiên nay sống cuộc sống sung túc, là kim chỉ ngọc diệp trong phủ Hầu gia, quay về nhà cũng không khổ sở bao nhiêu.
Những chiếc bánh ngọt trong miệng không làm cho Tiền Bích Hà cảm thấy hưởng thụ. Nàng không quan tâm lắm đến việc ăn ngon hay dở. Bộ dạng phục tùng, ánh mắt cụp xuống, lại đi vào bếp, lấy bánh trong nồi ra, tiếp tục hấp nồi thứ hai. Nhà có rất nhiều người, người lớn trẻ nhỏ cộng lại có mười người, một nồi bánh căn bản không đủ ăn.
Vừa nhấc cái bánh bao hấp lên, liền phát hiện một bàn tay gây gò trắng nõn duai ra đem từng cái từng cái bánh bao nhỏ bỏ vào trong giỏ, Tiền Bích Hà kinh ngạc nhướng mắt: 'Không ngon sao? Hay muội không thích?"
"Không." Trân Bảo Âm cười nhìn nàng, đặt cái dĩa không xuống: "Để cho Lan Lan, Kim Lai, Ngân Lai."
Tiền Bích Hà làm tổng cộng năm chiếc bánh bao nhỏ cho Trần Bảo Âm ăn.
Khi Lâm Lang ở đây, trong nhà cũng vậy, bánh bột mì trắng đều chuẩn bị cho nàng. Bởi vì nàng từ nhỏ thân thể gầy yếu, không thèm ăn, cho nên chỉ ăn bột mì trắng. Tiên Bích Hà đã quen, bột mì trắng chỉ dành cho muội muội.
"Muội ăn đi." Nàng cầm chiếc đĩa sứ thô ráp đang định gắp lại.
Trần Bảo Âm nhẹ nhàng ngăn nàng lại, mỉm cười lắc đầu.
Không phải nàng bỗng nhiên lương thiện, muốn trở thành một người cô cô tốt. Nếu Đỗ Kim Hoa đưa cho nàng, nàng sẽ không đưa trả lại. .
Nhưng làm người không thể quá tham lam. Nàng được Đỗ Kim Hoa thiên vị, là đủ rồi.
"Tẩu tẩu, muội thầy hình như tẩu tẩu không thích Lan Lan đi học phải không?" Nàng buông tay Tiền Bích Hạch ra, lấy một cái bánh từ trong giỏ ra, cắn cắn nhai, trò chuyện cùng đại tau chăm chỉ, cần cù giỏi giang lại đặc biệt tram mặc ít nói này.
Thấy Bảo Âm kiên quyết, Tiền Bích Hà không thuyết phục nữa, tiếp tục gắp bánh trong giỏ. Hơi nước màu trắng từ trong nồi phun ra, hơi hơi bao phủ gò má của nàng, làm cho khuôn mặt gay gò vàng vọt của nàng có vẻ trắng hơn một chút: "Đi học có ích lợi gì?"
Đối với nam tử mà nói, đây là con đường mây xanh. Nhưng đối với nữ tử, đó là một gánh nặng, là một điều vô ích.
"Đi học có thể biết chữ, có thể tính toán." Trần Bảo Âm nhai bánh lại thấy không ngon, lớn tiếng nói: "Sau này nói chuyện hôn sự cũng dễ."
Cũng không phải là nam nhân đọc sách mới có tác dụng. Nữ hài tử đọc sách cũng hữu ích không kém. Đọc sách sẽ hiểu biết được nhiều thứ, sẽ không dễ bị lừa dối. Đây là những điều dưỡng mấu nói cho nàng biết.
Nhưng lời này nói với Tiên Bích Hà, nàng cũng không hiểu. Vì vậy Trần Bảo Âm đã thay đổi cách nói: "Trong một gia đình có con trai, ai lại không thích một nhỉ tức có học, có tri thức hiểu lễ nghĩa? Hạnh nhi, Đào Hoa, Thạch Lựu nhà đại bá vì sao lại đến đây học cùng với Ngưu Đản, Thạch Đầu? Chính là để nâng cao giá trị của bọn hắn, về sau có thể chọn gả cho một gia đình tốt hơn."
Tiền Bích Hà ngừng nói.
Nàng cúi đầu, đặt chỗ bánh đã nhào thứ hai vào bên trong vỉ hấp, đậy nắp nồi, ngôi xổm xuống đốt lửa.
"Không sinh được nhi tử thì có ích lợi gì." Chất hai nắm củi vào dưới nồi, hình như Trân Bảo Âm vẫn chưa rời đi, đứng ở cửa, không thể bỏ qua, Tiền Bích Hà lại nói ra một câu.
Trần Bảo đã hiểu.
Hoặc là nói, trước đó, nàng đã hiểu.