"Phí! Cỏ biết xấu hổ không? Hắn c.h.ế.t rồi hay là gãy tay? Gửi tin về bảo tỷ tỷ chờ hắn làm gì?"
"Hản nói không thi đậu nên không còn mặt mũi nào quay về gặp người nhà, gặp tỷ tỷ? Vậy hắn còn có mặt mũi bảo tỷ tỷ đợi đến năm hai mươi lầm tuổi? Làm người không nên vô sỉ như vậy! Hắn cả đời thi không đậu chẳng lẽ bắt tỷ tỷ chờ đợi han cả một đời sao?"
"Hiện tại mới hối hận, thì làm được cái gì? Hư tình giả ý! Còn cái gì mà cả đời không lấy vợ, có bản lĩnh, hắn cả đời đừng đi tìm nữ nhân! Đừng lấy thê thiếp! Đừng vào thanh lâu!"
"Còn muốn chôn cùng tỷ tỷ ta sao? Hắn xách giày cho tỷ tỷ cũng không xứng! Cho hắn ăn cái rảm!"
Bảo Âm vô cùng tức giận mảng Phương Tấn xối xả.
Trong mắt nàng, Phương Tấn là một kẻ xấu xa thối nát dã tâm. Đừng nói tỷ tỷ đã mất, kể cả tỷ tỷ còn sống cũng không thể lấy người như hanl
Cổ Đình Viễn sững sờ trong giây lát, sau đó bắt đầu tự xem xét lại mọi chuyện. Bảo Âm nói đúng, dù cho Phương Tấn chăm chỉ khắc khổ, hào phóng trượng nghĩa, co thanh danh tốt với bằng hữu, sau này có làm quan cũng có thể coi là thanh liêm nhưng... Hắn ta sai với tỷ tỷ cả một đời!
"Đệ đã trưởng thành rồi." Lấy lại tinh thần, hắn nhìn Cố Thư Dung, thân hình đơn bạc của hắn giờ lại sừng sững như tùng bách được gột rửa sau mưa: "Đệ có thể làm chỗ dựa cho tỷ tỷ, có thể chống đỡ cả nhà, chúng ta không cần dựa dẫm vào Phương gia nữa."
Phương Tấn đã khiến tỷ tỷ bỏ lỡ cả một đời. Lần này, tỷ tỷ sẽ không liên quan chút gì đến hắn nữa.
Cố Thư Dung kinh ngạc nhìn về phía trước, trong lòng cảm thấy một trận gió nổi lên, cuốn theo cát đá che khuất tâm nhìn của nàng, lại dường như cuốn đi thứ gì đó chắn trước mắt, lộ ra một tâm nhìn mới hoàn toàn khác.
Nàng nhìn chằm chằm vào người đệ đệ trước mặt, cảm thấy hắn như thoát thai hoàn cốt hoàn toàn được tái sinh, như thể đã thay đổi thành một người khác. Nàng chậm rãi gật đầu: "Được."
Sau giờ Ngọ, Tôn Ngũ Nương ăn uống no đủ vui vẻ trở lại Trân gia thôn cùng với một giỏ đầy kẹo, trứng gà, thịt do phụ mẫu ca ca đưa cho.
Vừa vào thôn, một thiếu phụ trẻ biết ăn nói tiến tới gọi: "Ngũ Nương!"
"Có chuyện gì vậy?" Tôn Ngũ Nương bảo Trần Nhị Lang đợi ở một bên, chờ người ta tới hỏi chuyện.
Thiếu phụ nháy nháy mắt, giữ c.h.ặ.t t.a.y của nàng: "Ai, muội muội mới trong nhà ngươi có muốn mai mối không?" Tôn Ngũ Nương nhíu mày, nhìn nàng hỏi: "Ngươi hỏi làm gì?"
"Còn để làm gì?" Thiếu phụ ánh mắt trách móc, sau đó cao hứng hỏi: "Bà bà ngươi định tìm cho nàng người như thế nào? Ngươi biết không? Biết thì nói cho ta. Nhà ngoại ta có một chất tử dáng dấp tuấn tú nho nhã, trong nhà có ba gian phòng, còn có một con trâu..."
Một con trâu? Trước kia Tôn Ngũ Nương còn cảm thấy không tệ. Nhưng bây giờ, Tôn Ngũ Nương lại thấy có một con trâu cũng không xứng với Bảo Nha.
"Đừng nói nữa." Nàng thu hồi cánh tay, híp mắt nhìn quá khứ: "Bảo Nha nhà chúng ta vừa trở về, bà bà ta trước mắt không nỡ gả đi, mai mối? Một năm nữa cũng sẽ không nói chuyện mai mối."
Đừng nói là bà bà không nỡ, Tôn Ngũ Nương cũng không muốn Bảo Nha nói chuyện kết hôn sớm, cho dù muốn nói chuyện hôn nhân, cũng phải đến khi Kim Lai học vỡ lòng xong, tìm được tiên sinh mới nói chuyện!
"Nàng đã mười lăm rồi!" Thiếu phụ mở to hai mắt, rất không đồng ý nói: "Con gái lớn không tốt, giữ tới giữ lui lại giữ thành thù, một năm nữa Bảo Nha đã mười sáu tuổi! Người ta cô nương mười sáu đều đã làm mẹ, không có nhà chồng, không phải sẽ khiến người ta chê cười sao? Các người dù không nỡ đến đâu cũng không thể thể nàng lỡ do
Tôn Ngũ Nương liếc nàng một cái: "Chuyện này liên quan gì đến ngươi?" Thiếu phụ nghẹn lời.