Chỉ biết phụ thân có năm thê thiếp, các ca ca cũng có hai ba người, ngoài ra còn thông phòng mấy người. Bọn họ đi ban sai bên ngoài, nghe hí kịch, uống rượu, đi dạo kỳ xã, đi dạo quán trà, nữ nhân ở nhà đấu tâm nhãn, mỗi ngày đều mỏi mắt trông chờ muốn gặp mặt bọn họ, muốn trò chuyện rồi thân cận cùng bọn họ.
Hầu phu nhân khinh thường những trò này, nhưng khi bà còn trẻ, cũng từng quăng chén, từng đập vỡ đồ trang sức, từng rơi nước mắt. Trần Bảo Âm nhớ, nhớ kĩ rất rõ ràng, mẫu thân khi đó vẫn còn trẻ, đôi mắt đỏ hoe, trong mắt lóe lên một thứ gì đó dữ dội, cuối cùng chìm vào tĩnh lặng thâm trầm.
Lúc đó, Trần Bảo Âm bé nhỏ âm thầm nghĩ, trưởng thành là một điều kinh khủng, xuất giá giống như một động sâu đen tối sẽ nuốt chửng nàng.
"Ta mặc kệ người!" Không có câu trả lời của nàng, Hầu phu nhân nản lòng thoái chí, bà vốn đã bận bịu mà nữ nhi lại không nghe lời, nên đã phớt lờ nàng một thời gian.
Nhưng dù sao bà cũng là mẫu thân, chí ít lúc đó Hầu phu nhân cho là như vậy, cho nên bà vẫn quan tâm nàng, lại đi thu xếp. Chỉ là thanh danh của Trần Bảo Âm không được tốt lắm, hay tranh chấp với các tiểu cô nương cùng trang lứa, lại đắc tội với bọn quân tử, ngay cả danh gia vọng tộc cũng không muốn kết thân với nàng.
Trong khi nàng đang sững sờ, những phụ nhân tụ tập xung quanh nàng dần dần giải tán.
Như đụng chạm đúng vào chuyện thương tâm, khó xử của nàng. Lại có vẻ như sự tò mò của họ về nàng đã được thỏa mãn, họ trở lại vị trí ban đầu để giặt quần áo.
Đám đông giải tán, Trân Bảo Âm cũng giặt quần áo lót của mình.
"Bang bang bang." Tiếng đập quần áo.
Tiền Bích Hà là người giặt xong đầu tiên, bưng một cái chậu đi tới: "Ngũ Nương, ngươi giặt xong chưa?"
"Cái này xong rồi." Tôn Ngũ Nương cẩn thận thu dọn quần áo của Bảo Nha, đưa trả lại cho nàng, sau đó giặt quần áo của Trần Nhị Lang dưới sông, vớt lên, vò vò, vắt nước, ném vào chậu,' Được rồi, quay về đi!"
Thấy hành động bất cẩn của nàng, Tiền Bích Hà hơi mím môi siết chặt các ngón tay trên thành chậu gỗ.
"Chậc." Tôn Ngũ Nương liếc nàng một cái, đưa tay kéo Trần Bảo Âm đi về, thản nhiên nói: "Nam nhân mà, tùy tiện hầu hạ là được rồi."
Giống như Trần Nhị Lang, tay to eo to, khỏe tới vật ngã được trâu, quần áo hắn mặc hơi bẩn thì có sao? Giặt cẩn thận cho hắn, Tôn Ngũ Nương cảm thấy tiếc cho đôi tay của mình.
Tiền Bích Hà không thể hiểu nàng, nàng cũng không thể hiểu Tiền Bích Hà! Thân thể của đại ca còn cao, khỏe hơn Trần Nhị Lang, có lăn lộn trong đất cũng không sao, hầu hạ tỉnh tế như vậy thật lãng phí sức lực!
Tất nhiên Tiên Bích Hà không đồng ý với Tôn Ngũ Nương, dưới cái nhìn của nàng, Tôn Ngũ Nương không có chút nào phụ đức, căn bản không xứng làm thê tử người tal
Hai tẩu tử không thể hiểu nhau, Trần Bảo Âm cũng không ngu ngốc mà nhúng tay vào. Tự cầm lấy quần áo, cùng nhau đi bộ vê nhà.
Bờ sông phía sau, các phụ nhân chờ bọn hắn đi xa, mới cao giọng nói: "Bảo Nha không nói lời thật phải không?"
"Đúng vậy, cô nương lớn như vậy làm sao không nhắc tới chuyện gả chồng."
"Ai, còn có thể vì sao, nàng bị người ta đuổi trở vê, nhà chông cũng không cần nàng." Một nữ nhân đang đập quần áo nói.
"Đáng thương." Những người khác thở dài.
Thật đáng thương, từ một thiên kim đại tiểu thư không biết giặt quần áo, lại bị biến thành một thôn nữ, cái gì thịt cá, tơ lụa, tỳ nữ thành đàn, cái gì cũng không có. Chuyện gia đình đính ước cũng trở thành chuyện thương tâm mà nàng không muốn nhắc đến. "Đừng nhắc nữa, đừng nhắc nữa." Tam thẩm cầm quần áo đã giặt sạch đứng dậy: "Nếu người ta không muốn nhắc, chúng ta đừng nhắc nữa, nếu không sẽ là thất đức."
Vương Chiêu Đệ cũng đứng dậy: "Đúng vậy, thất đức."
Những phụ nhân giặt đồ dần dần giải tán. Về đến nhà, nói lại việc này với bà bà, tẩu tẩu, họ không nhắc với người khác, chỉ nhắc với người nhà mình!
Hoài Âm Hầu phủ