Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 200




Triệu Văn Khúc lại tăng bước chân.

Vừa về đến nhà là hắn đã lập tức chạy đến gặp Triệu lão thái thái:

"Nương, con về rồi."

"Hàng đã chuyển đến chưa?"

Triệu lão thái thái quan tâm hỏi.

Triệu Văn Khúc trả lời:

"Chuyển đến nơi rồi."

Hắn ngồi vào bàn, bảo tiểu nha đầu rót trà cho hắn, sau đó liếc mắt nhìn ra ngoài.

"Nương, nương thực sự muốn nhận con gái nuôi sao?"

Triệu lão thái thái nghe xong, trong lòng thâm lộp bộp. Gì? Chẳng lẽ hắn thích nha đầu đó sao?

"Ngươi muốn làm gì?"

Triệu lão thái thái trợn to mắt, chỉ vào hắn nói:

"Ta nói cho con biết, đừng làm bậy! Con, con không xứng!"

Triệu Văn Khúc cười khẩy.

"Con không xứng?"



Hóa ra lão thái thái thật sự cho rằng hắn không xứng cho nên muốn nhận con gái nuôi, không ngần ngại mà giãm mạnh lên hắn sao? Nghĩ đến lời của lão thái thái nói, không câu hắn hiếu thuận, mà là muốn nhận một đứa con gái nuôi tới hiếu thuận, khiến cho khóe miệng của hắn nở một nụ cười méo mó. Nàng xứng sao?

"Con nhìn trúng."

Triệu Văn Khúc đột nhiên nói.

"Con muốn cưới nàng làm thê tử."

Không phải lão thái thái một hai muốn nhận con gái nuôi sao? Vậy thì hắn càng phải cưới nàng làm thê tử của mình!

"Ngươi!" Triệu lão thái thái chỉ vào hắn, hai tay run run, hai mắt mở to, vừa hoảng vừa sợ.

"Ngươi nhìn trúng thì tự mình đi cầu thú đi!"

Triệu lão thái thái nghiến răng nghiến lợi nằm xuống giường.

Không phải mặt bà ta lớn. Mà là do sau khi vuốt lương tâm thì cảm thấy mặc dù Triệu Văn Khúc không tồi, nhưng nha đầu đó chưa chắc đã xem trọng hắn. Chẳng lẽ hắn nghĩ muốn cầu thú là cưới người ta vào cửa được sao?

"Ta không đồng ý, con muốn cưới thì tự mình đi hỏi."

Triệu lão thái thái nói:

"Đừng hy vọng lão nương giúp con."

Đôi mắt của Triệu Văn Khúc lộ ra sự mỉa mai.

"Được."

Hắn uể oải nói. "Cứ đợi di trong vòng nửa tháng nữa, con sẽ cưới được nàng ấy về."



Triệu lão thái thái nghe vậy thì lập tức ngồi dậy: "Triệu Văn Khúc! Ngươi định làm gì? Ngươi không được ép buộc người tai"

Trong khế thư giữa bà ta và Trần Bảo Nha Nhi có viết, hai bên không được ép buộc lẫn nhau, nếu không sẽ phải bồi thường cho đối phương 300 mẫu đất!

"Mẹ, con về rồi!" Buổi trưa, Trần Bảo Âm trở về nhà.

"Bảo Nha Nhi, cuối cùng cũng về rồi!" Tôn Ngũ Nương vội vàng chạy ra, vươn tay nắm lấy cánh tay nàng: "Mau ra đây xem! Ra đây!"

Trần Bảo Âm nhướng mày nói: "Nhị tẩu, có chuyện gì vậy?"

Tiên Bích Hà cũng xuất hiện ở cửa chính của phòng nói: "Mau vào đi, một sọt giấy và bút mực đang chờ muội xử lý."

Đại tẩu là người sắc sảo, tuy tính tình dịu dàng nhưng chưa bao giờ nói năng hàm hồ. Trân Bảo Âm bước vào phía sau Tôn Ngũ Nương, quả nhiên nàng nhìn thấy một chiếc giỏ tre ở giữa phòng chính.

"Là Triệu Văn Khúc gửi tới." Nàng đi tới, quỳ xuống, vươn tay cầm lấy một cái hộp gỗ, mở nắp ra: 'Không tồi."

Nhã Tín Trai là một cửa hàng lâu đời trong thị trấn, rất chú trọng đến chất lượng sản phẩm, tuy bộ này rẻ nhất trong cửa hàng nhưng cũng rất tốt cho trẻ em.

Tôn Ngũ Nương nói: "Đã kiểm tra, hộp nào cũng giống nhau."

Có người mang đến nhà một giỏ đồ, nhưng không biết đó là gì thì làm sao dám mang vào nhà?

Mỗi một bộ bên trong giỏ bọn họ đều kiểm tra. Giả sử không kiểm tra, Triệu gia lừa bọn họ thì làm sao bây giờ? Triệu gia cũng không phải gia đình lương thiện gì, Triệu Văn Khúc càng không phải là người tốt lành gì. Nếu như người ta nói bọn họ làm hư, bắt bọn họ đền vậy thì c.h.ế.t mất!

Một bộ chính là sáu trăm sáu mươi sáu văn, bọn họ bồi thường nổi thật! Chỉ là tưởng tượng thì giống móc thịt rút máu, đau đến mức rùng mình!

"Lão phu nhân Triệu gia thật sự đưa tới đây sao. ' Sắc mặt Đỗ Kim Hoa phức tạp, nhìn rổ bút mực giấy, trong lòng không vui chút nào, còn hoảng sợ.

Đó không phải là thứ kiếm được từ giọt m.á.u hay mồ hôi nên nàng rất hoảng loạn sợ hãi.