Nàng ấy là đại cô tỷ, sau khi gả ra ngoài, hoàng thượng ở nơi xa thì làm gì quản được nhiều như vậy chứ? Cô Thư Dung cũng không tính tới chuyện này. Nhưng bà thấy Cố Thư Dung cũng là người thẳng thắn, cho nên trong lòng bà cũng cảm thấy hài lòng phần nào. Với tính cách như vậy, nuôi dạy những đứa trẻ không thể sai lâm được.
Hai người trò chuyện một hồi thì Cố Đình Viên trở lại, sau đó tỷ đệ hai người liên cáo từ. Họ tới đây để cầu hôn chứ không phải tới để làm tre việc của người ta.
"Nương, tại sao nương không đồng ý?"
Sau khi người ta đi rồi, Tôn Ngũ Nương khó hiểu hỏi. Con ngươi xoay chuyển:
"Là do Bảo Nha Nhi không vui sao?"
Nếu tiểu cô bằng lòng, quân mẫu sẽ không từ chối, Tôn Vô Nương nghĩ thầm. Chẳng lẽ tiểu cô nhà nàng ấy thực sự coi thường nam nhân bình thường sao? Người ta vẫn còn nhớ tới người đã từng là thiên kim Hầu phủ sao?
"Nói nhảm cái gì vậy!"
Đô Kim Hoa mắng.
"Thích hay không ngươi có thể nói sao?"
Bảo Nhã Nhi là nương gia, đối mặt nói chuyện với Cố Đình Viên cũng không thành vấn đề gì. Nhưng nếu truyền ra ngoài chuyện nàng còn chưa được đính hôn đã vui mừng trong lòng, thì sẽ khó nghe đến mức nào?
Tôn Vô Nương không để ý lắm:
"Chúng ta đều là người một nhà, nói thì có làm sao đâu?"
Cố Thư Dung hừ một tiếng, không thèm tranh cãi với nữ nhân lắm mồm này nữa.
Vào buổi trưa, khi Trần Bảo Âm về nhà, Cố Thư Dung đã kéo nàng vào phòng, hỏi chuyện:
"Cố Đình Viễn đã nói gì với con? Con có rủ ai đi buôn chuyện không?"
Giữa ban ngày ban mặt, hai người ở cửa thôn nói chuyện, không để người khác chen mồm vào. Mặc dù Cố Thư Dung đã không tận mắt nhìn thấy nhưng bà vẫn cảm thấy rất lo lắng bọn họ có cái gì không ổn.
"Nương."
Trần Bảo Âm cười nói.
"Con có khi nào ngừng buôn chuyện không?"
Nàng và Cố Đình Viễn là trai chưa cưới nữ chưa gả, cho nên việc đứng ở một chỗ nói chuyện như vậy, không ai nói xấu mới không hợp lý.
Đỗ Kim Hoa nắm lấy cánh tay của nàng nói:
"Có thể giống nhau sao? Nói cho ta biết, con đã nói cái gì?"
"Con không nói gì cả."
Trần Bảo Âm nói. Đỗ Kim Hoa thấy ánh mắt nàng né tránh, thân sắc có chút khó chịu, trong lòng đột nhiên nhắc đến:
"Hắn khinh bạc con sao?!"
Khuê nữ trước kia đâu có như vậy! Mỗi lần nhắc tới Cố Đình Viễn thì nàng lại làm như người không có chuyện gì, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Không—A!"
Trần Bảo Âm vừa muốn phủ nhận, nhưng đột nhiên trong đầu lại xuất hiện lời nói của vị thư sinh đó "Tại hạ đã nhất kiến chung tình với tiểu thư" và "Tại hạ là một kẻ lăng nhăng"", nàng dậm nhẹ chân.
"Nương, hắn ta không phải người tốt!"
Hắn cư nhiên dám khen nàng đẹp!
Tất nhiên Trần Bảo Âm biết bản thân xinh đẹp. Nhưng nàng cũng biết mình không phải là cô nương xinh đẹp nhất. Nhưng còn Cố Đình Viễn thì sao? Hành động đó của hắn như thể nàng là cô nương xinh đẹp nhất trên thế giới! Quả thực là chuyện hư thấu!
"Địt"
Đỗ Kim Hoa mắng nàng một cái.
"Không biết xấu hổi"
Trần Bảo Âm sửng sốt, nói:
"Nương, hắn khinh bạc con, tại sao nương không mắng hắn mà lại mắng con?" Đỗ Kim Hoa nói:
"Lời này còn không biết xấu hổ mà nói ra sao? Đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng con thích đến nhường nào đâu!"
"Trong lòng con thích là do con nhớ nhà thôi, nhưng mà hắn cũng không thể khinh bạc con như vậy."
Trần Bảo Âm lắc lắc cánh tay của bà.
"Nương, lần sau hắn lại tới, nương cạo đầu hắn đi"
Đỗ Kim Hoa giơ tay định cạo vào đầu nàng một cái:
"Ta còn muốn cạo trọc đầu của con đây! Tiểu Cố người ta sắp khảo cử nhân đến nơi rồi, cạo hỏng đầu óc rồi thì con đến đền hả?"
Nói xong, Đỗ Kim Hoa không thèm để ý tới nàng nữa. Thanh âm gọi ăn cơm của Tiền Bích Hà vang lên, hai người bước ra khỏi phòng và đến nhà chính ăn cơm.
Còn Triệu Văn Khúc đến vào buổi chiều.