Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 192




Lập tức ánh mắt hẳn mất mát. Tiên sinh nói dối, mỗi lần đều nói "lần sau" nhưng Ian nào cũng bỏ qua không phạt họ.

Lại kiểm tra mấy học sinh, để cho bọn họ ngoan ngoãn đọc thuộc lòng, Trần Bảo Âm mới đi ra khỏi học đường.

"Ngươi tìm ta?" Nàng đi tới trước mặt Cố Đình Viên.

Han vẫn đến gặp mặt cô, Trần Bảo Âm cũng không qua bất ngờ. Phần lớn là lần trước sau khi trở ve suy xét một chút nền muốn cùng nàng nói chuyện.

Trên thực tế cũng không có gì để nói. Hắn không có gì không tốt, nếu nàng không phải bị bể nhầm mà ngay từ đầu chính là nông nữ Trần Bảo Âm, nàng nhất định sẽ đồng ý, hơn nữa rất vui mừng đồng ý. Quả thật han không cao lớn uy vũ nhưng ai ma không thích nam nhân ôn nhu săn sóc chứ?

Chỉ là nếu ngay từ đầu cô chính là Trần Bảo Âm, hắn chác hắn cũng chướng mắt nàng đúng không? Trần Bảo Âm nghĩ thầm.

"Tỷ tỷ ta đến cầu hôn." Nhìn thấy nàng, Gố Đình Viên tựa hồ có chút khẩn trương, có thế nhìn ra được tu thể của hẳn đều với vừa rồi,'Ta, ta muốn nói với nàng, lân trước..." Tran Bao Am lang lang nhin han cham chu nghe hắn nói.

"Nàng lo lắng điều gì phải không?" Cố Đình Viễn thăm dò hỏi "Lo lắng sau khi ta làm quan, tiền đồ không tốt hoặc là bị người hãm hại liên lụy đến nàng?"

Trần Bảo Âm hơi ngẩn ra, lập tức lắc đầu: "Không phải."

"Vậy là lo lắng ta làm tham quan gian thần, thanh danh không tốt ảnh hưởng nàng?" Cố Đình Viễn lại hỏi.

Trần Bảo Âm mím môi, lại lắc đầu: "Không phải."

"Vậy, là lo lắng sẽ có nhiều giao thiệp phải cùng rất nhiều phu nhân thái thái tiếp xúc, nàng không thích?"

"Cũng không phải." Kỳ thật Trân Bảo Âm thích náo nhiệt.

Dừng lại, hắn dường như đang suy ngẫm, từ từ nói: "Vậy nàng lo lắng việc làm phu nhân nhà quan có nhiều lễ nghi cảm thấy ràng buộc, không thích?"

Kinh ngạc hiện lên đáy mắt nàng, lúc này đây nàng không có lắc đầu. Với sự tôn trọng, nàng trả lời một cách trung thực: "Có một chút "



Quả nhiên. Cố Đình Viễn nghĩ thầm tính tình nàng chính là không thích gò bó ép buộc.

Kiếp trước, nàng cùng những tiểu thư phu nhân kia xuất thân bất đồng, mắt nhìn bất đồng, sở thích thói quen cũng bất đồng. Khó mà chơi chung một chỗ vậy nên không thích giao tiếp. Về sau, hắn làm quen với mấy vị đồng liêu xuất thân hàn môn, nàng mới có nói chuyện.

Nhưng mặc dù vậy nàng cũng thường có tâm trạng không tốt, bởi vì những phu nhân kia cố gắng học nghi thức phép tắc, rất nhiều thứ nàng thích nhưng không thể chơi với nhau. Chẳng hạn như thả diều, du xuân đào rau củ dại, bắt ve sò, hái trái cây, chạy nhảy trong tuyết, vân vân.

"Có một chút? Còn gì nữa không?"Cố Đình Viễn không thể biểu hiện ra mình rất hiểu nàng chỉ có thể vừa suy đoán vừa hỏi "Không biết còn có cái gì nữa? Có thể nhờ tiểu thư chỉ dẫn không?"

Hắn chắp tay khom lưng tư thái mười phần thành khẩn, điều này làm cho Trần Bảo Âm không thể thuận miệng trả lời cho có lệ.

Trong lòng nàng có chút phiền não vì người này ép nàng đến mức này: "Ngươi tự đoán! Đoán được thì tính, không đoán được ta cũng không nói!"

Hắn đang nói cái gì vậy? Nói là ta lo lắng ngươi sau này nạp thiếp? Mặt mũi nàng để đi đâu?

Nàng đang nổi giận nhưng Cố Đình Viễn cũng không kích động, nếu như giờ phút này nàng phất tay cho hắn một cái tát, hắn còn cao hứng hơn một chút —— không quen thuộc, nàng mới sẽ không nổi giận.

"Vậy, tiểu thư là lo lắng ta mất sớm?" Hắn chỉ có thể tiếp tục "đoán", mím môi, có chút xấu hổ vươn cánh tay ra cong một chut'Ta rất khỏe mạnh, có thể sống ít nhất đến năm mươi."

Trần Bảo Âm: "..."

Không có gì để nói.

Không nói gì cả.

Vừa rồi tức giận trong nháy mắt tiêu tan còn có chút buồn cười. Người này sao lại ngốc nghếch như vậy. Nàng nhịn xuống, nghiêm mặt gật đầu: "Ừm."

Cố Đình Viễn nhìn vẻ mặt của nàng tiếp tục nói: "Ta không chỉ có thể sống đến năm mươi còn có thể sống đến năm mươi mà không bệnh không đau. Dù có sinh bệnh, cũng không để tiểu thư hầu hạ, đến lúc đó chúng ta có người hầu."