Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 183




Lão gia nhân khó hiểu hỏi: "Lão thái thái cần khế ước đất đai làm gì?"

Dù sao cũng là lão bộc đã hầu hạ bà nhiều năm nên bà cũng chỉ dặn: "Việc này nhất định phải giữ kín, không được phép nói ra."

"Vâng." Lão bộc đồng ý.

Triệu lão thái thái trong lòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy. Bà không thể ngồi yên, mà chỉ muốn đến Trần thôn gia ngay lập tức để đảm bảo rằng đứa con gái nhỏ kia sẽ quản lý tốt con trai mình.

"Ngày mail" Trân lão thái thái hạ quyết tâm, nắm c.h.ặ.t t.a.y vin của chiếc ghế gỗ: "Sáng mai, ta phải đi!"

Nếu đi bây giờ thì sẽ quá vội vàng. Trần Bảo Âm vốn rất khôn ngoan, và nếu nàng nhận ra được sự nôn nóng của bà thì nàng có thể sẽ yêu câu một cái giá cao hơn nữa.

Triệu lão thái thái không thể để cho nàng có cơ hội lấn tới.

Gió lạnh thổi ve đêm.

"Nương." Trần Bảo Âm cẩn thận đẩy cửa phòng chính ra, lấy lòng đi đến trước giường.

Đỗ Kim Hoa nhắm mắt lại, trở mình đưa lưng về phía nàng.

"Nương." Trân Bảo Âm nhẹ nhàng đẩy bà, sau đó không đợi Đỗ Kim Hoa có phản ứng, đã xông về phía.

Đỗ Kim Hoa không còn cách nào với nàng, đẩy Trần Hữu Phúc: "Đi vào bên trong."

Trân Hữu Phúc tram mặc lặng lẽ dính vào tường.



"Làm gì!" Đỗ Kim Hoa ghét bỏ nói, cơ thể thành thật xê dịch vào bên trong, nhường chỗ cho khuê nữ.

Trần Bảo Âm chen vào trong chăn bà, ôm lấy cơ thể gầy gò của bà, làm nũng nói: "Nương, đừng giận ta mà."

Mặc dù sau đó Đỗ Kim Hoa không nói gì trên bàn cơm, nhưng Trần Bảo Âm nhìn ra bà còn đang tức giận, chỉ không nói mà thôi. Cái này thật là đáng sợ mà, thế mà nương lại tức không nói! Trần Bảo Âm lập tức cảm thấy chuyện lớn rồi.

"Nương, lần sau ta không to gan như vậy nữa." Nàng lấy lòng nói.

Đỗ Kim Hoa tức giận nàng lớn mật sao? Tức giận với nàng cái gì chứ, thật ra là sợ hãi. Đứa trẻ to gan, luôn có thể gây chuyện, giống như Trần Nhị Lang lúc nhỏ thèm ăn, chạy trên mặt băng đi đục cá giữa mùa đông, thiếu chút nữa là rơi xuống rồi! Được một thúc bá trong thôn nhìn thấy, xác cổ áo vê.

Lần đó Đỗ Kim Hoa đánh hắn một trận tơi bời, đánh đến mức Trần Nhị Lang nằm trên giường mấy ngày, sau đó không dám nữa. Nhưng, Bảo Y Nhi thì sao? Đỗ Kim Hoa chưa từng thấy hài tử to gan như vậy, bà cũng không biết quản thế nào.

"Nương." Thấy Đỗ Kim Hoa không nói lời nào, Trần Bảo Âm lại dán người lên người bà: "Ngươi nói với con một câu được không? Ngươi không nói chuyện với con con sợ lắm."

Đỗ Kim Hoa "hừ Một tiếng, nói: "Còn có chuyện khiến con sợ hãi à?"

Sao có thể không có cơ chứ? Trần Bảo Âm ôm chặt nương, vùi mặt ở trên cánh tay bà, rầu rĩ nói: "Con sợ nương không để ý tới con."

Đây không phải nũng niu mà nàng thật sự sợ Đỗ Kim Hoa không để ý tới nàng. Có lẽ là do trời sinh, lá gan nàng đến giờ vẫn rất lớn, Triệu gia tìm nàng gây phiên phức, nàng đều không sợ hãi. Sợ cái gì? Cùng lắm thì gả đi, Triệu Văn Khúc sẽ phải c.h.ế.t trước mặt nàng, đến lúc đó nàng có được mấy trăm mẫu ruộng tốt, sống cực kỳ thoải mái.

Nhưng nàng rất sợ hãi Đỗ Kim Hoa không để ý tới nàng, không thích nàng, thậm chí không cần nàng nữa. Hiện tại có đôi khi nàng sẽ mơ, mơ mình bị Hầu phủ đuổi ra, người trong nhà không thích nàng, nàng cũng không hợp, cuộc sống vừa bàng hoàng lại cô lạnh.

"Nương." Giọng nói nàng mang theo chút nghẹn ngào: "Con sai rồi."

Đỗ Kim Hoa nghe thấy nàng khóc, cuối cùng cũng không nỡ nữa, quay người lại nói: "Con sai? Con biết mình sai? Nương thấy con hoàn toàn không biết." Trần Bảo Âm ngẩng đầu, mắt lom lom nhìn bà. Ngọn đèn trong phòng chưa tắt, tia sáng mờ nhạt soi sáng khuôn mặt trắng trẻo của nữ hài nhị, cặp mắt trắng đen rõ ràng kia long lanh như nước, vừa đáng thương lại đáng yêu.