"Nhị tẩu?" Trần Bảo Âm kinh ngạc, nàng không ngờ nhị tẩu luôn tham lam lại hào phóng cho nàng năm lượng bạc. Trong lòng cảm động, nàng không khỏi cười nói: "Được, vậy muội xin nhận."
Tôn Ngũ Nương suýt nữa thì "A" lên một tiếng. Tại sao lại nhận chữ? Sao lại không khách khí từ chối?
Mặc dù muội muội có khách khí từ chối, nàng ta cũng nhất quyết đưa cho muội muội, không ngờ Bảo Nha đã bỏ qua đoan khách khí mà nhận luôn, khiến nàng ta đau lòng đến không thể đứng vững, ngã vào người của Trân Nhị Lang.
"Có tiền đồi" Đỗ Kim Hoa vừa bực mình vừa buồn cười.
Đỗ Kim Hoa rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của người nhà. Dù sao, cũng tốt hơn nhiều so với lần trước.
"Muội không có bạc đưa lại." Trần Bảo Âm cầm bạc nói với Tôn Ngũ Nương: "Ngày mai muội lên trấn mua một ít đồ, chờ đổi được sẽ trả lại cho tẩu""
Tôn Ngũ Nương nghe nói nàng lên trấn thì trấn tĩnh lại hai phân: "Tẩu cũng đi, chúng ta cùng đi."
"Ngươi đi làm gì?" Đỗ Kim Hoa ngăn lại: "Ở nhà nấu cơm đi!" Mấy nam nhân phụ xây nhà ăn uống rất nhiều, một mình bà và đại nhi tức không thể nấu nổi.
Tôn Ngũ Nương nhất thời nản lòng: "Ôi." Nàng ta yếu ớt nhìn Trần Bảo Âm: "Bảo Nha, mua giúp chút đồ cho nhị tẩu được không?"
"Được thôi." Trần Bảo Âm gật đầu.
Tôn Ngũ Nương nói: "Lát nữa đến phòng của tau, tẩu nói cho muội biết."
"Được." Trần Bảo Âm đáp, sau đó lại nhìn Tiền Bích Hà: "Đại tẩu, tẩu có muốn mua gì không?"
Tiền Bích Hà vốn định không nói gì, nhưng Trần Bảo Âm đã nói: "Quần áo của tẩu tẩu và Lan Lan đã cũ hết rồi, tẩu có muốn mua ít vải để may bộ mới không?"
May một bộ quần áo tốn một hai trăm văn tiền. Lúc trước là không nỡ, hiện tại cũng vẫn không nỡ. Nhưng nên may quần áo cho Lan Lan, hài tử rất hiểu chuyện, lại còn hiếu thuận, y phục của nàng ta và Trần Đại Lang có thể không may nhưng phải may cho Lan Lan.
Do dự một lúc, nàng ta nói: "Lát nữa muội đến phòng tẩu, tẩu gửi tiên cho muội."
"Không cần đâu." Trần Bảo Âm nó:"Muội còn chưa biết hết bao nhiêu, muội cứ mua trước rồi về lấy lại ở chỗ tẩu sau."
Tiền Bích Hà cũng là không khách khí với nàng, mang ơn Bảo Nha rất nhiều, lúc này còn so đo lại có vẻ quá khách sáo rồi: "Được, vậy làm phiền Bảo Nha." "Đừng khách khí." Trân Bảo Âm cười nói.
Nàng lại nhìn Trân Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa: "Phụ thân, nương, hai người có muốn mua gì không?"
Trân Hữu Phúc muốn mua tẩu thuốc, nhưng lời chưa nói ra đã bị Đỗ Kim Hoa ngăn lại: "Ông cho rằng mình là lão gia nhà địa chủ phải? Ăn bánh bao chay được không? Tẩu thuốc...' Dừng lại một chút lại nói:" Không cho ông hút thuốc nữal"
Hôm nay mọi người chia tiền vui vẻ nên bà không mắng mỏ ai hết.
Trân Hữu Phúc không hề khó chịu khi bị bác bỏ ý kiến, ông cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta muốn ăn bánh vừng. Bảo Nha mua hai cái cho phụ thân, không, ba chiếc đi."
"Vâng!" Trân Bảo Âm đồng ý.
Cuối cùng nàng hỏi Đỗ Kim Hoa: "Nương, nương có muốn mua gì không?"
Đỗ Kim Hoa không muốn bất cứ thứ gì, bà nhìn váy áo nữ nhi mình đang mặc, chất liệu rất tốt, tốt hơn so với hai tẩu tẩu của nàng. Tuy nhiên, còn kèm xa so với bộ nàng mặc khi trở về.
Bà lại nhìn lên đầu nàng, trâm ngọc trai nàng cài khi trở về đã cất đi rồi, Trần Nhị Lang đã làm cho nàng một cây trâm bằng gỗ mận gai, nàng đang cài trên đầu. Tóc nàng đen nhánh, mượt mà như lụa, một cây trâm gai xù xì thực sự không xứng. "Con mua cho mình là được rồi. ' Bà vuốt mái tóc mượt mà của nữ nhỉ: "Son phấn, trâm cài tóc, mua hết đi. Con thấy vải ưng ý thì mua luôn, mua vê nương sẽ may quần áo cho con. Bạn."
Trần Bảo Âm cười đáp: "Vâng."
Nàng hiện tại có trong tay ba mươi lăm lượng bạc, người trong nhà đều biết, nhưng không ai nhìn chằm chằm vào tiền của nàng. Nàng muốn mua cái gì thì mua.