Dịch An giúp Vũ Thần đắp chăn xong rồi ngồi vào ghế sa lon hút một điếu thuốc, muốn dùng ni-co-tin làm lạnh dục vọng lo sợ bất an.
Nghe thấy tiếng vang ngoài cửa, Dịch An lập tức dập tàn thuốc thì thấy Phương Trạch hung hăng xông vào, đấm cho anh một đấm vào mặt.
May mắn Dịch An phản ứng nhanh nên không bị đau lắm, đỡ lấy nắm đấm của Phương Trạch, mắt lạnh nhìn Phương Trạch, “Tôi đã quên, khách sạn này là của anh. Nhưng cho dù là ông chủ cũng không thể xông vào chứ? Đây là xâm phạm riêng tư cá nhân.” Dịch An vô cùng tỉnh táo khiêu khích Phương Trạch.
Phương Trạch vốn giận thấu trời, Dịch An như vậy đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, càng chọc giận Phương Trạch thêm. Anh lập tức túm áo Dịch An. “Nực cười, Phương Trạch tôi mà sợ sao? Mau cút cho tôi!” Vừa dứt lời, Phương Trạch thẳng tay đấm Dịch An một đấm.
Dịch An đoán được Phương Trạch sẽ đánh anh nên nghiêng người tránh thoát một đấm đó, anh nhìn thẳng vào con mắt đang bốc hỏa của Phương Trạch, khinh miệt nói: “Anh có tư cách nói những lời này sao?” Dịch An nhịn Phương Trạch cũng không phải ngày một ngày hai, Phương Trạch xông vào phòng, còn dùng vũ lực lên án anh khiến anh không thể nào bình tĩnh để xử lý tình hình này được nữa.
Dịch An hất tay Phương Trạch ra và cho anh một đấm.
Phương Trạch trúng một đấm này, so với lúc Phương Sĩ Vĩ làm loạn thì trong lòng tức giận hơn nhiều. Miệng phảng phất mùi máu tươi, Phương Trạch sao chịu từ bỏ ý đồ chứ, huống chi anh là loại người nếu bị chịu thiệt sẽ trả lại gấp bội. Phương Trạch tuyệt không muốn ở thế lép vế, anh lau máu ở khóe miệng, lập tức đánh trả lại một đấm.
“Mặc kệ anh cùng Vũ Thần có chuyện gì hay không, tôi sẽ đều phá anh.” Phương Trạch cũng không phải đơn thuần nói cho có mà là anh nói được thì sẽ làm được.
Diệp Duy Dật đứng giữa hai người đánh đập túi bụi không còn giống người nữa, thật sự không thể tách hai người ra, hắn nhìn Vũ Thần ngủ như lợn chết trên giường. “Các người muốn đánh tiếp sao? Người trên giường hình như sắp tỉnh…”
Vừa rồi Diệp Duy Dật dùng sức chín trâu hai hổ để tách hai người ra cũng không bằng một câu nói kia. Hai người lập tức dừng tay.
Phương Trạch thật cẩn thận đi tới bên giường, phát hiện Vũ Thần còn đang ngủ say liền nhíu lông mày nhìn Diệp Duy Dật, rất là không vui.
“Thì các cậu cứ đánh tiếp đi, sớm hay muộn cũng làm cậu ta tỉnh. Dừng tay cả đi…” Diệp Duy Dật còn chưa nói xong, Phương Trạch đã xốc chăn khiêng Vũ Thần lên vai. “Tôi thao, cậu muốn làm gì?”
Vũ Thần uống rượu nên không bị động tác này đánh thức, nhưng mơ hồ cảm giác được thân thể nhẹ bỗng, bất an xoay người.
“Ngoan ngoãn ngủ, đừng làm rộn…” Phương Trạch vỗ vỗ lưng Vũ Thần trấn an, sau đó nhìn Dịch An, nói với Diệp Duy Dật. “Anh ta giao cho cậu…”
Diệp Duy Dật thấy Phương Trạch mang Vũ Thần chạy lấy người, còn muốn hắn ngăn cản Dịch An, liền nóng nảy nói: “Cậu có thật là bạn thân của tôi không đấy, vác người rồi chạy hả… Cậu không thể đi được.” Diệp Duy Dật giữ Phương Trạch lại, không cho anh đi, lại nhìn Dịch An không có phản ứng bèn không kiên nhẫn nói: “Anh nhìn cậu ta bị mang đi sao? Vừa rồi đánh nhau là vô ích hả?”
Dịch An đứng im tựa vào tường, đốt một điếu thuốc hút, như người ngoài cuộc nhìn hành động của Phương Trạch. “Anh mang cậu ấy đi, ngày mai cậu ấy cũng sẽ không hết hận anh đâu.” Dịch An nhả khói ra ngoài, nhìn như ngoảnh mặt làm ngơ nhưng lời nói lại bình tĩnh mà quyết đoán.
Phương Trạch quả thật cũng đã tự hỏi, song hiện tại mấy vấn đề này anh không kịp lo lắng, bởi giờ phút này đầu óc anh chỉ tràn ngập ý nghĩ muốn nhanh chóng mang Vũ Thần đi. Anh xoay người về phía Dịch An, không khỏi nhướng mày. “Hừ, đây không phải chuyện anh nên quan tâm.”
Sau khi nói những lời này, Phương Trạch mang Vũ Thần đi, để lại Diệp Duy Dật đang hóa đá cùng Dịch An mặt không thay đổi từ nãy giờ.
“Bác sĩ Dịch… Hiện tại anh muốn nghỉ ngơi sao? Chúng ta đi quán ăn đêm nhé?” Nhìn Dịch An không nhúc nhích chút nào, Diệp Duy Dật cảm thấy có một chút cảm giác thất bại.
Dịch An dập điếu thuốc, đi ra ban công lấy áo khoác mặc vào người rồi đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới Diệp Duy Dật.
Diệp Duy Dật thực sự không cam lòng, liền đi ra phía trước giữ chặt Dịch An đang muốn ra ngoài. “Này, uống một chén rượu thôi mà, anh còn sợ tôi ăn anh sao? Nể mặt tôi không được sao hả bác sĩ Dịch?”
Dịch An không vui lắc lắc cánh tay, nhưng Diệp Duy Dật không cảm thấy có gì thất lễ nên không buông tay. “Anh này, đúng là Phương Trạch muốn cậu ở lại để đối phó với tôi sao? Miễn cho. Tôi không hứng thú. Hơn nữa cậu cũng không đối phó được đâu.”
“Này, tôi chưa nói tên tôi cho anh sao?” Diệp Duy Dât tự cho là vài lần chạm mặt Dịch An thì anh sẽ nhớ rõ tên hắn, hơn nữa hắn tương đối tự tin với diện mạo người đã gặp thì không thể quên của mình, không nghĩ tới Dịch An hiện tại lại xưng hô “anh” với hắn. Lần này đâu chỉ là cảm giác thất bại, mà ngay cả cảm xúc cũng bị đánh động. “Tên của tôi anh sẽ không quên nhỉ? Diệp Duy Dật.”
Dịch An đối diện với tên Diệp Duy Dật cao ngang ngửa anh không làm đạt được mục đích thì không từ bỏ, lỗ tai có chút không chịu nổi, lạnh lùng nói một câu: “À, tôi không định nhớ kỹ. Xin lỗi, không tiếp được….”
Diệp Duy Dật không buông tay, đã dự đoán được Dịch An không phải người dễ đối phó, không nghĩ tới so với tưởng tượng của hắn còn khó khăn hơn, nhưng là càng khó mới càng có tính khiêu chiến. “Kết giao bạn bè thì sao, mời anh uống rượu còn không muốn?”
“Hửm?” Dịch An dừng bước, do dự nửa giây, trong lòng anh liền nghĩ cho dù quay về nhà ngủ cũng nhất định sẽ mất ngủ. Tuy rằng để Phương Trạch mang Vũ Thần đi như vậy thì trong lòng có chút bất an, nhưng là anh cũng nói rõ ràng rằng không chừng qua đêm nay, Vũ Thần sẽ hận Phương Trạch thấu xương, như vậy Vũ Thần sẽ dễ dàng chấp nhận anh hơn. Cho nên anh mới có thể nhẫn nhịn, trơ mắt nhìn Vũ Thần bị Phương Trạch khiêng ra ngoài.
Dịch An vẫn cho rằng tình cảm của mình đối với Vũ Thần là bao dung, có lẽ thời gian dài quá nên biến chất nên mới có thể ích kỷ như vậy. Dịch An nhìn như bình tĩnh nhưng trong đầu lại lộn xộn vô cùng, ý nghĩ muốn cướp Vũ Thần về bị sự ích kỷ đè nén lại, anh chỉ muốn tìm một cách nào đó để vượt qua đêm nay.
“Muốn làm bạn bè?” Dịch An quay đầu nhìn lại ánh mắt bất cần đời của Diệp Duy Dật. “Được, vậy vui chơi một chút đi. Chỉ cần cậu có thể dẫn tôi tới một quán thật tốt.”
… …
“Rốt cuộc uống bao nhiêu rượu, động tác lớn như vậy cũng không lay tỉnh. Ngủ như con lợn chết.” Phương Trạch nhìn Vũ Thần đang ngủ say trên giường, có chút bất đắc dĩ thì thào tự nói. Một mình anh đem Vũ Thần ra khỏi khách sạn thật không dễ dàng, thời gian cũng không ngắn, trên đường Vũ Thần chưa một lần tỉnh lại.
Vũ Thần ngủ say như chết, không có phản ứng gì với sự quấy nhiễu bên ngoài, phỏng chừng trời sập xuống thì cậu vẫn cứ ngủ ngọt ngào như vậy.
Phương Trạch gần như đều đã quên bộ dáng Vũ Thần không đề phòng chuẩn bị như vậy. Nếu sau khi tỉnh dậy, cậu còn có thể dịu ngoan như một chú mèo nhỏ thì tốt biết bao nhiêu.
…
.:End 52:.
Sky: Chương này tặng chính tôi. Mừng tôi trở lại với đợt stress thứ hai…
V: mừng cô trở lại, và đừng bay về Sky nữa.