Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày

Chương 22: Chương 22





Xét cho cùng, tiền tệ lưu thông trong tu chân giới là linh thạch, lúc đầu sau khi nàng dẫn khí nhập thể thành công, ngoại trừ mười viên hạ phẩm linh thạch mà tông tộc cấp hàng tháng, thì những viên linh thạch khác đều là do bản thân bán bùa chú tích cóp được rồi mới đổi lại, ngay cả sau này khi nàng từng bước thăng lên Luyện Khí tầng năm, thời gian bỏ ra còn lâu hơn so với các tu sĩ khác trong tông tộc, thì số hạ phẩm linh thạch hàng tháng nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi viên.

Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi bước vào con đường tu tiên, nàng tích góp linh thạch rất vất vả, ngay cả túi trữ vật cũng không dùng nổi, vẫn là bản thân vất vả làm nhiệm vụ, sau khi có điểm tích lũy mới đổi với hệ thống lấy căn phòng làm việc này.

Đúng vậy, ban đầu căn phòng làm việc này được dùng để chứa đồ, bởi vì không đủ điểm tích lũy, chức năng đi kèm với không gian đổi được cũng có hạn, cho nên thời gian trong không gian trôi qua đồng bộ với thế giới bên ngoài, nói trắng ra nó chỉ là một cái kho chứa đồ di động.

Đến khi nàng chính thức nhập đạo, học được cách vẽ bùa, dựa vào việc bán những lá bùa này cho các gia đình giàu có và thường dân trong thành, tích góp đủ bạc vụn rồi mới đi đổi lấy linh thạch, có thể mua được túi trữ vật, thì mới sửa căn phòng này thành phòng làm việc.


Sự túng quẫn này kéo dài mãi đến khi nàng thành công lên Trúc Cơ, khiến người trong tộc phải nhìn nàng bằng con mắt khác xưa, đãi ngộ mới tốt hơn, thế nhưng, chỉ mới được hai năm, nàng lại bỏ mạng.

Số bạc kiếm được sau khi đem đổi hết lấy linh thạch, thì chỉ còn lại chút đỉnh này, ban đầu nàng thậm chí còn quên mất túi tiền đựng chút bạc này được cất ở xó xỉnh nào, cho nên lúc tìm kiếm rất là luống cuống tay chân, cuối cùng cũng may là tìm ra kịp thời.

Cố Nhiễm tính toán chút bạc này một chút, còn lại ba miếng vàng lá và tổng cộng bảy lượng bạc vụn.

Gộp lại là ba mươi bảy lượng bạc.

Đương nhiên không thể để cho ai biết số bạc này được, về căn bản nguyên chủ cũng không chừa cho nàng một đồng nào, cho nên ba mươi bảy lượng bạc này, nàng phải tự mình giữ lấy mà tiêu từ từ.


Dựa theo tình hình của Đại Thịnh triều này mà nàng biết được từ trong trí nhớ của nguyên chủ, thì với thân phận phạm nhân lưu đày của mình, đây coi như là một khoản tiền lớn.

Khởi hành từ trạm dịch này, còn phải mất hai ba tháng nữa mới đến được Mân Châu, trên đường đi nếu có chi tiêu gì, thì ba mươi bảy lượng này miễn cưỡng là đủ dùng nhỉ?
Ít ra còn tốt hơn là không có một đồng như nguyên chủ.

Trong lòng Cố Nhiễm trở nên vững vàng hơn một chút, rốt cuộc cũng yên tâm được một nửa, một nửa còn lại không yên tâm, tự nhiên chính là những biến cố không thể đoán trước được trên đường bị lưu đày.

Nhưng nàng cũng không thể suy nghĩ nhiều được nữa, đến lúc đó chỉ có thể tùy cơ ứng biến.