Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày

Chương 1: Chương 1





Khi thần trí khôi phục, một cỗ ký ức không thuộc về nàng như thủy triều ập đến, lúc này, Cố Nhiễm mới biết bản thân lại lần nữa xuyên không.

Kiếp trước, nàng bất quá chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, xuất thân gia thế, học vấn nghề nghiệp đều tầm thường, giống với bao người bình phàm khác, có một công việc, cần cần cù cù sống qua ngày, lại bởi vì một vụ tai nạn xe cộ mà mất mạng.

Nhưng nàng không chết hẳn mà xuyên đến một giới tu chân nào đó, vẫn là một tu sĩ bình thường không có gì đặc biệt.

Ban đầu, nàng cứ nghĩ dựa vào hệ thống tu tiên tiến hành tu luyện, có thể dễ dàng sống thêm mấy ngàn năm, ai ngờ đâu công lực vừa có chút thành tựu, lại gặp phải một vị đại năng nào đó ở trong bí cảnh độ kiếp dẫn tới Tử Thiên kinh lôi, bởi vì không kịp chạy thoát, trở thành con cá bị vạ lây, bị sét đánh chết!
Xui xẻo như vậy, sợ rằng trên đời này cũng khó tìm ra người thứ hai.


Sau đó, sau đó, tỉnh lại chính là lúc này.

Là người xuyên không hai lần, nàng thành thạo che chắn ký ức của nguyên chủ, việc đầu tiên là xem xét tình huống của bản thân.

Toàn bộ tu vi và linh phủ có được ở tu chân giới giờ đều không còn.

Không biết là do sau khi xuyên đến thế giới này bị áp chế giải trừ, hay là nó bị hỏng rồi, hệ thống tu tiên vốn có khi xuyên đến giới tu chân dường như cũng không có phản ứng gì!
Cố Nhiễm hít sâu một hơi, còn chưa kịp thích ứng với thân phận của thân thể này liền nghe thấy bên ngoài lao phòng truyền đến tiếng bước chân, hơn nữa càng ngày càng gần, hình như, là hướng nàng mà đến?

Cố Nhiễm lấy lại tinh thần đánh giá xung quanh, lúc này mới phát hiện ra bản thân đang ở trong một nơi giống như nhà giam.

Cố Nhiễm ngẩn người, nhà giam? Nơi này là nhà giam? Nàng đang ngồi tù sao?
Nàng xuyên thành một phạm nhân?
Cố Nhiễm còn chưa kịp kinh ngạc thêm nữa, tiếng bước chân kia đã đi đến, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một bà lão đã ngoài năm mươi, tóc hoa râm, nét mặt sầu khổ.

Vừa nhìn thấy Cố Nhiễm, bà lão này rõ ràng là giật mình: “Ngươi, Tần, Tần tứ thiếu phu nhân? Ngươi chết… không, ngươi không sao chứ?”
Nàng, không, nguyên chủ, hẳn là đã xảy ra chuyện, nếu không nàng sao có thể xuyên đến đây?
Trước khi trả lời bà ta, Cố Nhiễm mặc cho ký ức của nguyên chủ tràn vào đầu.