Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 165: Cấy mạ trồng lúa, nước lạnh dưới chân.




Sáng sớm đầu tháng Tư vẫn còn chút se lạnh.

Từ sáng sớm, ông lão Lý đã dắt bò đến bờ ruộng.

Con bò được thả vào ruộng hoang bên cạnh tự do ăn cỏ, còn ông thì thành thạo xắn quần lên.

Đôi chân thô ráp, sạm màu với những vết sẹo đen bước xuống lớp bùn mềm mại, dù cho ông lão Lý tự thấy mình khỏe mạnh hơn năm ngoái, vẫn không khỏi rùng mình một cái:

"Ối dào, lạnh thật đấy!"

Vừa nói, ông vừa thấy Tống Đàm gánh hai thúng mạ bước tới từ bờ ruộng. Trong gánh đầy ắp những bó mạ xanh mơn mởn, được buộc thành từng bó, xếp ngay ngắn chồng lên nhau, nhìn vô cùng tươi tốt.

Thế mà cô chỉ vác trên vai một cách nhẹ nhàng, tay hờ hững giữ lấy đòn gánh, dáng điệu thành thục, chẳng chút nặng nhọc. Nhìn cô giống như một anh chàng vạm vỡ, chứ không phải một cô gái nhỏ nhắn, mảnh khảnh trước mắt!

Ông lão Lý nhìn thấy, không khỏi thốt lên:

"Ối trời, cô bé này đúng là có khiếu làm ruộng thật đấy!"

Tống Đàm đứng trên bờ nhìn ông:

"Ông lão Lý, sao ông lại xuống ruộng rồi? Nước này lạnh lắm đấy!"

Thực ra, đứng trong bùn một lúc lâu, bàn chân ông lão Lý đã chìm hẳn vào lớp bùn, lại thấy ấm áp hơn.

Trên người mặc áo dày, cũng không còn thấy lạnh nữa.

Ông nhớ lại thời trai trẻ mình từng làm việc dưới ruộng đầy hăng hái, liền lớn giọng nói:

"Không sao, cấy lúa con làm sao bằng ông được!"

Tống Đàm hơi khựng lại, nói về cấy bằng tay, đúng là cô không sánh được với ông.

Nhưng nếu dùng pháp thuật thì sao nhỉ...

Ngón tay cô hơi cử động, thử nâng bó mạ trong thúng lên.

Hầy!

Linh khí nghèo nàn, thật sự không dùng được. Cùng lắm chỉ nhấc nổi mấy bó mạ lên thôi. Cảnh tượng từng chỉ cần búng tay một cái, từng bó mạ ngay ngắn cắm xuống ruộng, có khi cả đời này cũng chẳng thấy lại được nữa…

Nhưng dù cấy giỏi đến đâu, tuổi tác của ông lão Lý giờ cũng lớn rồi mà.

Tống Đàm sốt ruột nói:

"Con tranh thủ cấy sớm đấy, nước lạnh thế này. Hôm nay con đâu định để ông xuống ruộng."

Nghe vậy, ông lão Lý lại không vui:

"Sao cơ? Con nghĩ ông già rồi làm không nổi à? Mau đưa mạ xuống đây, ông cấy ngay bây giờ! Xem xem ai cấy giỏi hơn ai!

Ông nói cho con biết, đến cha con cũng không sánh bằng ông đâu."

Người cha không sánh bằng ấy – Tống Tam Thành, lúc này cũng vừa tới, thấy ông lão Lý đang ở dưới ruộng liền bật cười:

"Chà, chú Lý, vẫn là chú dậy sớm hơn cả bọn con!"

Nói rồi, ông cởi giày cao su, không chần chừ mà xắn quần, bước xuống ruộng ngay lập tức, nhưng vừa chạm nước đã bật lên:

"Ối giời, nước lạnh quá!"



Làm sao mà không lạnh được? Tống Đàm suýt tức điên.

Ngay cả Tống Hữu Đức theo sau cũng đứng trên bờ mắng:

"Hai người thật là! Bao nhiêu năm không làm ruộng, quên hết rồi hay sao? Mới tháng mấy mà đã xuống ruộng? Tống Đàm bảo cấy là hai người cũng nhảy xuống à?!"

"Nếu sáng nay tôi không thấy con bé nhổ mạ, tôi cũng chẳng biết đầu tháng Tư đã đi cấy rồi."

Ở vùng này, không ai trồng lúa hai vụ, nên cấy lúa thường chờ đến cuối tháng Tư, đầu tháng Năm mới bắt đầu.

Cô cháu gái nhà mình thật lạ, lớn thế này còn chưa bao giờ bắt nó xuống ruộng cấy mạ, thế mà nay cô nhổ được bó mạ, liền tranh thủ xuống ruộng cấy ngay từ đầu tháng Tư.

Chưa đúng thời vụ, lúa có mọc lên được không đây?

Tống Đàm cũng thấy ngượng ngùng.

Lần này đúng là lỗi của cô, ai bảo tu luyện trồng trọt mà còn phải xem thời tiết cơ chứ?

Đừng nói một năm hai vụ, nếu không quan tâm đến hương vị và giống cây, một tháng hai vụ cũng chẳng thành vấn đề.

Cô lúng túng lùi lại một bước, chỉ vào mấy cây mạ, nói:

“Ông nội xem này, cây mạ của con khỏe thế này cơ mà! Nếu giờ không cấy, sau này sẽ không phát triển tốt đâu.”

Tống Hữu Đức cúi đầu nhìn, quả thật là chưa từng thấy mạ nào khỏe đến vậy, xanh mướt như muốn chảy cả dầu.

Ông tức giận lẩm bẩm:

“Thật kỳ lạ, trước đây chúng ta ươm giống sao chẳng được tốt thế này nhỉ?”

Nhưng cuối cùng ông cũng gật đầu đồng ý.

Dù gì thì mạ cũng đã nhổ, giờ không cấy cũng không được.

Còn kinh nghiệm thì... cấy mạ ông đây có thừa kinh nghiệm.

Ông đứng trên bờ, xoa chân mấy cái cho ấm rồi mới bước xuống ruộng.

Đúng là hơi lạnh thật.

Nhưng ông cũng quen rồi, nhìn con trai ngốc nghếch của mình đứng đó, lại nhìn sang ông lão Lý bên cạnh đang so bì với mấy thanh niên trẻ tuổi, ông hừ một tiếng, nói:

“Đàm Đàm, về bảo ông chú Bảy con trưa nấu thêm chút nước gừng cho ấm bụng nhé.”

“Được ạ,” Tống Đàm đáp ngay, “Ông lão Lý, ông cũng đừng vội, trưa uống thêm chút nước gừng, tối con nấu thêm một nồi, mang về cho ông và ông nội ngâm chân cho ấm.”

“Sức khỏe là quan trọng nhất mà!”

Ông lão Lý thì không kiên nhẫn, phẩy tay:

“Ôi dào, con nói lắm làm gì! Trước đây trời rét mướt, chúng ta còn mò củ sen dưới hồ kìa. Mau ném mạ xuống đi!”

Tống Đàm bất đắc dĩ, đứng trên bờ, xách từng bó mạ phân đều xuống ruộng.

Chẳng mấy chốc, một gánh mạ đã hết sạch, hai thửa ruộng nước cũng được phân bố đều đặn.

Cô cũng xắn quần lên, đôi chân trắng trẻo bước trên bãi cỏ, khiến mặt Tống Hữu Đức đen lại:

“Cái con bé này, định làm gì hả?!”



“Con gái mà xuống ruộng, mai sau hàn khí vào người thì khổ đấy!”

“Không sao đâu, ông nội,” Tống Đàm mạnh miệng, “Con không sợ lạnh thật mà.”

Nhưng, có một nỗi sợ gọi là “người lớn thấy lạnh thay cho con.”

Ngay cả Tống Tam Thành cũng mặt lạnh quát lên:

“Đứng yên! Không được xuống! Chỉ hai thửa ruộng này, ba người chúng ta còn làm không xong chắc? Con về đi.”

Về làm gì?

Ông ngẫm mãi không ra, cuối cùng liền chuyển chủ đề:

“Đi ra thị trấn mua cho cha cái xe ba bánh đi.”

Tống Đàm: ...

Thôi được rồi, không xuống thì không xuống.

Như họ nói, hai thửa ruộng này, làm nửa ngày là xong, chẳng cần cô giúp.

Cô vừa quay người định đi, lại hỏi Tống Hữu Đức:

“Ông nội, con thấy người ta cũng mua xe ba bánh hết, hay là con mua cho ông một cái nhé?”

Tống Hữu Đức cười tít cả mắt:

“Con bé này, có bao nhiêu tiền đâu mà cứ thích tiêu linh tinh, ông già rồi, mua cái đó làm gì?”

Tống Đàm vừa gật đầu thì thấy ông lại nhanh miệng nói tiếp:

“Hay là mua đi, ông có tiền mà, ông đưa tiền cho con mua.”

Tống Đàm quay lưng bước đi:

“Không cần đâu ông, cha con có tiền, năm nay cha nói cai thuốc để tiết kiệm mà.”

Câu này vừa thốt ra, Tống Tam Thành lập tức chạy lạch bạch trong bùn:

“Cha chưa nói thế! Cha chưa nói thế! Đàm Đàm, con trồng t.h.u.ố.c lá chưa đấy?”

Ông vừa quay đầu vừa cười nịnh với Tống Hữu Đức:

“Cha, con biết cha thích hút thuốc lào, năm nay con bảo Đàm Đàm trồng một hàng t.h.u.ố.c lá ở mép ruộng cho cha đấy.

Tự phơi tự cuốn, đảm bảo ngon!”

Chưa dứt lời, Tống Hữu Đức đã rút ngay điếu cày bóng loáng bên hông ra, quật mạnh lên tay ông:

“Sao? Mày hút t.h.u.ố.c lá thơm, còn tao phải hút t.h.u.ố.c lá không mất tiền à?

Đòi mày bỏ tiền mua xe cho tao khó thế à? Đàm Đàm vừa bảo mày bỏ tiền, mày đã vội vàng từ chối rồi...”

“Không phải chỉ là tiền thôi sao? Tao có! Về tao đưa cho mày!”

Tống Tam Thành: ...

“Cha ơi, con không có ý đó thật mà!"