Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 117: Tự lực cánh sinh còn hơn trông chờ vào người khác.




Trải qua một tình huống khó xử như vậy, chẳng những không được lợi lộc gì, mà giờ đây, khi bị hỏi đến, họ cũng không biết trả lời thế nào.

Tôn Yến Yến đành cố nặn ra một khuôn mặt tội nghiệp:

"Đều tại con, chỉ vì nghe Đàm Đàm nói ở sau núi có hoa sồi mà con không kiềm chế được cơn thèm…"

Rồi quay sang nhìn Tống Đàm đầy trách móc, ngầm ám chỉ:

"Đàm Đàm, nhà cô nuôi những con c.h.ó hung dữ thế ở sau núi, sao không nói trước với tôi?"

Mặt cô ta lem luốc vì mascara nhòe, phấn nền cũng bị nước mắt và mồ hôi làm loang lổ. Do vừa vật lộn với Đại Bạch, giờ cô ta đi cà nhắc, trông thật thê thảm.

Dù vậy, vẫn còn đủ sức để chơi trò tâm cơ. Tống Đàm không nhịn được bật cười:

"Phì… Khụ, chị dâu, nhà em có năm con c.h.ó lớn giữ núi, cả làng ai cũng biết. Hơn nữa, em đã nói chiều nay Kiều Kiều sẽ hái hoa sồi, thế mà các chị không đợi được nổi một bữa cơm..."

Cô không buồn tranh cãi thêm, vì còn nhiều người đang chờ ăn cơm.

"Chị dâu, kẻ mắt chị bị lem rồi, về rửa mặt đi."

Chỉ một câu nói chí mạng!

Tôn Yến Yến lập tức hoảng hốt lấy tay che mặt, rồi cà nhắc chạy như bay xuống núi về sân nhà.

Tống Đàm nhìn theo, quay sang hỏi Tống Đại Phương mặt đang sa sầm:

"Bác cả, cháu thấy chị dâu chắc không sao đâu, nhìn chị ấy vẫn còn sung sức mà."

Tống Đại Phương chẳng biết nói gì, chỉ cảm thấy mất mặt.

Vì màn náo loạn này, đến giờ cơm trưa, cả mẹ chồng lẫn cô dâu đều không dám ngẩng đầu lên. May mắn là món ăn ngon, nên dù vở hài kịch vừa rồi để lại ấn tượng sâu sắc, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng hay khẩu vị mọi người.

Cả bàn đầy thức ăn được dọn sạch không còn miếng nào.

Tôn Yến Yến và Mao Lệ chỉ cố gắng nhón lấy mỗi người một chiếc bánh hẹ. Món tím tím ngon tuyệt lần trước — cỏ đậu tím — lần này không tranh kịp, ăn thử rau diếp thì thấy rõ ràng không bằng.

Lại thử bánh xèo hẹ.

Ừm!

Ngon tuyệt!!!

Mắt hai mẹ chồng cô dâu sáng bừng lên.

Khó khăn lắm mới đợi cả đám người ăn xong, Tôn Yến Yến định hỏi xem vườn hẹ ở đâu. Không ngờ Hồng Mai đã nhanh tay cầm lấy giỏ nói với Vương Lệ Phân:

"Mẹ, con lấy thêm chút rau diếp và hành tỏi nhé."

Đúng là đối thủ cạnh tranh đáng gờm!



Hai mẹ chồng cô dâu không dám chậm trễ, lập tức lẳng lặng xách giỏ theo sau.

Tống Đại Phương chỉ biết lắc đầu bất lực, đã đi lấy rau thì lấy, cần gì mang theo cái giỏ nhựa to như vậy, sợ người ta không biết mình tham hay sao?

Chi bằng về thành phố cho xong.

Nhưng nghĩ đến bữa cơm trưa ngon lành, lại thêm việc mặt mũi đã mất sạch, ông đành tự nhủ: Thôi vậy, đã vỡ thì cứ để vỡ hẳn đi.

Dù sao, do họ về nhà, nên bữa cơm trưa nay ăn khá sớm, giờ cũng chỉ mới 12 giờ.

Nếu giờ vội vàng quay về, chẳng khác gì đi làm theo giờ chấm công.

Đang suy nghĩ, thì bỗng nghe tiếng cười nói rôm rả ngoài cửa.

Mọi người ngừng bước, nhìn thấy bốn phụ nữ trạc tuổi nhau đang tiến đến, mỗi người mang một chiếc giỏ tre.

Thấy đông người trước cửa nhà Tống Đàm, họ ngẩn ra một lúc, rồi hiểu ra ngay:

"Ôi, Ngô Lan, sợ chúng tôi ăn hết cơm nhà cô hay sao? Vừa mới về đã ăn xong rồi."

Bên cạnh bồn nước, Vương Lệ Phân đang rửa bát nghĩ thầm: Ăn sớm là phải rồi. Ăn sớm xong sớm để tôi còn đi làm kiếm tiền. Sáng nay mất nửa ngày rồi, chiều nay còn ra đồi trà kiếm năm mươi tệ nữa chứ.

Ngô Lan cười tươi chạy ra chào đón:

"Chứ còn gì nữa. Giá thuê cao thế, lại còn phải bao cơm, không khéo cả mùa này tôi chỉ làm thuê không công cho mấy cô thôi."

"Giá cao gì chứ?" Một người trong nhóm không vui:

"Mấy năm trước, thuê thợ hái trà một ngày cũng phải hai, ba trăm tệ, người ta tính theo cân, làm nhiều hưởng nhiều. Cô trả theo ngày, mỗi ngày chúng tôi cũng hái được bốn, năm cân đấy, biết điều đi."

Ngô Lan cười đáp:

"Năm trước trà đắt, thợ hái trà đều là người ngoài tỉnh. Có phải mấy cô đâu? Cây trà nhà tôi tốt thế này, năm ngoái cô hái cho nhà mình chắc chẳng được mấy chứ gì?

Huống hồ, nếu phải trả hai, ba trăm một ngày, tôi cần gì thuê các cô, tự làm cho rồi."

Họ vốn là chỗ thân quen, trò chuyện rất thoải mái.

Ngô Lan rút ra một chiếc cân, nhanh nhẹn đổ những búp trà tươi vào túi nilon, treo lên cân, đọc nhanh trọng lượng: "Hai cân bảy lạng."

Đến người tiếp theo cũng giống y vậy.

Cả nhóm bật cười:

"Ngô Lan, tôi nghĩ kiếp trước bọn tôi chắc là tá điền nhà cô, vừa làm công nhật vừa cật lực hái trà cho cô!"

Ngô Lan cũng cười:



"Nếu là tá điền nhà tôi thật, gà vừa gáy là tôi phải gọi dậy làm rồi!"

Cả nhóm cười đùa rôm rả. Tống Đại Phương lạnh lùng nhìn họ ghi sổ rồi rời đi, sau đó hỏi:

"Nhà thím năm nay vẫn hái trà à?"

Ngô Lan cười:

"Vâng, không phải tại Đàm Đàm sao, con bé về, bắt tụi tôi già rồi còn phải làm lụng đủ thứ. Hết thu hạt dẻ, lại hái trà, còn phải trồng lúa."

"Nó cứ nói đồ bên ngoài không tốt..."

Tống Đại Phương muốn hỏi: Nhà mình tự hái trà, sao trưa nay uống trà hình như vẫn là trà cũ năm ngoái?

Nhưng vì chuyện của Mao Lệ và Tôn Yến Yến, ông không tiện mở lời.

Lại nói Mao Lệ đang đứng ở cửa, nghe thế bèn cười:

"Đúng là người trẻ có sức sống. Nhưng trà ở quê mình không đáng giá lắm, cô làm vậy có đủ trả tiền công không?"

Ngô Lan cười đáp:

"Cũng ổn, trà này ngon, bán được giá hơn năm ngoái, cũng kiếm được chút ít."

Rồi nhanh chóng phản công:

"Chị dâu, trà nhà chị năm nay cũng tốt. Sao chị không thuê vài người hái một ngày? Tôi tiện thể sao trà giúp chị luôn."

Bình thường, nhà nào tự hái trà cũng không phân biệt loại tốt hay xấu, cho bà con bạn bè mỗi người một hai cân là chuyện nhỏ.

Nhưng năm nay trà đắt quá.

Thêm nữa, Ngô Lan chẳng ưa gì mẹ chồng cô dâu nhà kia.

Huống chi, ruộng đất nhà họ Tống Đại Phương rộng gấp đôi nhà bà, có đến năm mươi mẫu cả đồi lẫn ruộng, đã bỏ hoang không màng rồi, sao bà phải giúp?

Hừ!

Người ta bảo tiền bạc làm tăng lòng dũng cảm quả không sai.

Trước đây Ngô Lan nghĩ Kiều Kiều sẽ phải sống dựa vào anh chị, những lời cay đắng bà chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng.

Có lúc bà hiểu rõ, nhưng vẫn ôm chút hi vọng.

Giờ đây...

Nhìn thái độ của Mao Lệ và Tôn Yến Yến sau khi bà kiếm được tiền, lại nhìn Tống Đại Phương lúc nào cũng làm ra vẻ người tốt nhưng chẳng giúp được việc gì, bà đã hiểu:

Tự lực cánh sinh còn hơn trông chờ vào người khác.