Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 85: An Dương




Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

......

"Mời Đường tiểu thiếu gia lên trên chiếc xe này đi!" Tào Ngọc Di tự mình ôm lấy Đoàn Đoàn, xoay người lại phân phó nói.

"Dạ!" Hai tiểu nha đầu đáp lại, xoay người về phía sau chạy đi.

Mang linh cữu của Lý phu nhân trở về đất tổ, vốn là Đại phòng đã phân ra cũng phải cùng nhau trở về, Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân lại lung tung tìm chút lý do chỉ đưa thứ trưởng tử tới đây.

Tào Ngọc Di nhìn đứa bé kia chỉ mới ba tuổi bộ dạng lại sợ hãi rụt rè, là biết nó ở Đại phòng nhất định trôi qua không tốt.

Năm đó Thứ trưởng tử của Đại phòng cũng là Lão thái gia tự mình đặt tên, bởi vì là nam tôn (chắt trai) đầu tiên của Lý gia, nên khi đó Lão thái gia rất là cao hứng, lấy một chữ "Thịnh".

Lúc Lý Hạo Thịnh bị đưa tới, đi theo cũng chỉ có một ma ma và hai nha đầu một lớn một nhỏ, tổng cộng mang theo hai cái hòm xiểng không lớn, sợ là ngay cả đồ đạc của bọn hạ nhân quản sự có thể diện một chút của Lý phủ cũng nhiều hơn nó.

"Tiểu Thịnh, con năm nay mấy tuổi?" Tào Ngọc Di cười ôn nhu hỏi.

Sau khi Lý Hạo Thịnh lên xe cũng không nhìn trộm Tào Ngọc Di và Đoàn Đoàn Tào Ngọc Di tự mình ôm trong ngực, hai tay nắm chặt vạt áo ngoài, vô thức  xoa nắn, nghe Tào Ngọc Di hỏi, đôi môi giật giật, lại không phát ra âm thanh.

Cùng lên xe ngựa chính là nha hoàn lớn một chút kia chỉ lo mới lạ quanh mình hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không giúp Lý Hạo Thịnh giải vây.

"Đây là tiểu đệ đệ, chờ đệ đệ trưởng thành, con liền dẫn đệ đệ đi chơi, có được hay không?" Tào Ngọc Di ở trong lòng lắc đầu một cái, tiếp tục nói.

"Được!" Ngoài dự liệu của Tào Ngọc Di, Lý Hạo Thịnh thế mà nhỏ giọng đáp lại.

Tào Ngọc Di nở nụ cười thật to, đặt Đoàn Đoàn vào trong cái nôi nhỏ trong xe ngựa.

Lý Hạo Thịnh thận trọng nhìn Tào Ngọc Di một cái, từ từ trượt xuống khỏi chỗ ngồi, ghé vào bên cạnh nôi, cẩn thận đưa ra một ngón tay nhẹ nhàng đụng vào đứa bé.

Đoàn Đoàn quơ bàn tay nhỏ bắt được đầu ngón tay của Lý Hạo Thịnh, cười "Khanh khách" bỏ vào trong miệng.

"Không thể ăn!" Lý Hạo Thịnh nhanh chóng rút tay về, nghiêm túc nói.

Tào Ngọc Di ở một bên cười ôn hòa, cái gì cũng không có ý định nói......

Trước khi đi, Lão phu nhân làm chủ, hạ nhân muốn đi, cũng không cần tiền chuộc, chỉ cần phẩm hạnh đoan chánh, liền đốt khế thân ở tại chỗ, ở lại, chọn mấy nhà trung hậu thành thật đáng tin cậy giữ lại phụ trách trông chừng nhà ở kinh thành, như thế, lại có thêm hạ nhân trước kia của Đại phòng phân đi ra, đuổi thêm một nhóm, hạ nhân mang về An Dương đã không nhiều lắm, ngay cả bên cạnh Tào Ngọc Di, cũng ít đi hơn mấy đại nha đầu, Lão phu nhân nói không rõ tình hình ở An Dương, sợ trì hoãn đại nha đầu sắp đến tuổi, trước khi đi, cũng đều hứa cho người, sau khi Tào Ngọc Di đã hỏi qua ý của Lý Húc Diệp, trong bốn nhất đẳng đại nha đầu có Thủy Đào, Liên Hương, trong nhị đẳng nha đầu có Xuân Nhi, Thúy Huyên … đều báo cho Lão phu nhân, có hai nhà phụ mẫu đã xem tướng xong, trực tiếp cầu xin Lão phu nhân, tất cả đều được Lão phu nhân đồng ý......

Kể từ đó, Đoàn Đoàn từ khi ra đời đến nay, trong phủ vẫn bận rộn, cũng không có thêm nhân thủ, người bên cạnh Tào Ngọc Di cũng có chút túng thiếu, chỉ có Tào Ngọc Di là nguyện ý, như vậy ngược lại có nhiều cơ hội tự mình ở bên con của mình hơn!

Cuộc sống trên đường rất là đơn điệu, mỗi ngày sớm tối đi thỉnh an Lão thái gia và Lão phu nhân, sau đó Tào Ngọc Di bởi vì say sóng thân thể khó chịu, ngay cả chuyện này cũng được miễn; ban ngày đi thuyền, buổi tối liền nghỉ ngơi trên thuyền, chỉ có mấy quản sự xuống thuyền đi mua thêm đồ dùng cần thiết hàng ngày, thời điểm đi hơn một tháng, bản thân Tào Ngọc Di say xe lại say tàu gần như là ói thiên hôn địa ám.

"Như vậy không được, lần sau cặp bờ là ở đâu?" Lý Húc Diệp cau mày hỏi.

"Bẩm Thế tử gia, ở......"

Tào Ngọc Di mơ mơ màng màng nghe được hạ nhân kia báo một địa danh, thật sự là không còn khí lực nói chuyện, cũng không khuyên Lý Húc Diệp nữa, lại ngủ mê man.

"Trước tiên đi mời đại phu đi theo đến xem cho Thiếu phu nhân các ngươi một chút!" Lý Húc Diệp phân phó nói.

Trước khi lên đường, dĩ nhiên là mời đại phu chẩn mạch cho tất cả mọi người rồi, hạ nhân thân thể không tốt đều bị đá ra ngoài, các chủ tử cũng đều an khang mới chọn ngày tốt lên đường, sau này, Tào Ngọc Di có dấu hiệu say tàu, đại phu đi theo cũng sang xem, với chuyện này cũng thúc thủ vô sách (bó tay hết cách), còn không bằng kiến nghị của ma ma có kinh nghiệm, vốn phán đoán là ngồi thuyền lâu rồi, triệu chứng buồn nôn đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nay lại đột nhiên tăng lên, chân chính là ăn cái gì ói cái đó, chỉ mới ba bốn ngày, cả người Tào Ngọc Di như nhũn ra, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không còn.

Khi Tào Ngọc Di tỉnh lại lần nữa, kinh ngạc phát hiện Lão phu nhân thế mà lại ngồi ở đầu giường.

"Nội tổ mẫu, tại sao người cũng tới? Ai không có mắt kinh động đến người......" Tào Ngọc Di chống tay muốn ngồi dậy, hữu khí vô lực nói.

"Mau nằm đi!" Lão phu nhân tươi cười đầy mặt đỡ Tào Ngọc Di nói, "Các con người trẻ tuổi đúng là không hiểu chuyện, cũng không phải là thai đầu, đã có thai hơn hai tháng, bản thân mình còn không biết!"

Trong lúc Tào Ngọc Di ngủ mê man, đầu tiên là đại phu đi theo sang xem mạch, chẩn ra hỉ mạch, Lý Húc Diệp lập tức phái người đi báo Lão phu nhân, lúc cập bờ, lại sai quản sự đi vào trong thành lấy giá cao mời hai đại phu tới đây xác nhận Tào Ngọc Di có thai, chẳng qua là bởi vì một đường cực nhọc, thân thể rất là suy yếu, với thai nhi có chút bất lợi thôi, mở ra tất cả đều là phương thuốc an thai bổ thân...... Hai lần chẩn mạch trước đều là bởi vì tháng còn nhỏ, không có chẩn ra!

Tào Ngọc Di ngây ngẩn cả người, đã có thai hơn hai tháng! Theo lời này thì chính là Lý Húc Diệp trở lại không được mấy ngày thì có, đoạn thời gian đó, đúng là hai người cũng thường xuyên, không ngờ......

"Nội tổ mẫu......" Tào Ngọc Di có chút ngượng ngùng xoay đầu.

"Được rồi, con yên tâm nghỉ ngơi đi, ta đã phân phó rồi, để cho tốc độ thuyền đi chậm lại, nơi này cách An Dương cũng không xa, con chịu đựng một chút!" Lão phu nhân áy náy nói.

"Tạ Nội tổ mẫu, cháu dâu biết rồi ạ!" Tào Ngọc Di ôn thuận đáp.

Lão phu nhân lại dặn dò mấy câu, hỏi Tào Ngọc Di muốn ăn cái gì vân vân, một hồi thật lâu mới rời đi.

"Thiếu phu nhân, dùng một chút nước trà đi ạ!" Vương ma ma bưng khay trà bước nhanh đi tới, trên mặt cũng không che giấu được vui vẻ, "Đây là Thế tử gia tự mình lên bờ tìm tới, ở trong núi tìm được mật ong tươi ngon, lại hỏi người trong thôn mua táo đỏ bọn họ tự mình phơi khô về đây làm trà táo đỏ mật ong, người nếm một chút đi!"

Tào Ngọc Di chịu đựng từng cơn cuồn cuộn trong ngực đáp một tiếng.

Tiểu nha đầu bên cạnh tay chân lanh lợi cầm một cái gối dựa đặt ở sau lưng Tào Ngọc Di, đỡ Tào Ngọc Di ngồi dậy.

Hé mở nắp trà, hương táo nhàn nhạt liền nhẹ nhàng bay ra ngoài, Tào Ngọc Di uống từng ngụm nhỏ hơn phân nửa ly mới thả ly trà xuống.

Vương ma ma thấy thế trên mặt cười như một đóa hoa nở ra.

"Ma ma, lần sau cho mật ong ít một chút, táo đỏ nhiều thêm một chút!" Tào Ngọc Di khẽ cau mày dặn dò nói.

"Dạ, nô tỳ nhớ kỹ!" Vương ma ma vội vàng đáp lại, "Trong phòng bếp mới vừa nấu canh gà, đều vớt mỡ sạch sẽ rồi, Thiếu phu nhân, người muốn dùng một chút không?"

"Không cần, nhặt chút rau dưa tươi mới xào tới đây cho ta thử một chút, ít mỡ thôi!" Tào Ngọc Di chậm rãi vuốt ngực mình phân phó nói, biết mình có con, thì không thể tùy hứng, ngay cả khó chịu, ít nhiều gì cũng phải dùng một chút......

Vương ma ma đáp một tiếng, thu dọn tách trà, bước nhanh đi xuống an bài......

"Cảm thấy như thế nào?" Lý Húc Diệp mang theo một thân ẩm ướt, vén rèm cửa lên, sãi bước đi vào.

Trong lúc hít thở, Tào Ngọc Di ngửi thấy trên người Lý Húc Hiệp tỏa ra một làn hương thanh mát nhàn nhạt, là mùi lá bạc hà, cảm giác cuồn cuộn trong ngực lập tức liền giảm bớt không ít.

"Thử cái này một chút, là ma ma bên cạnh Nội tổ mẫu nói cho ta biết!" Lý Húc Diệp gở một cái hà bao không lớn từ bên hông xuống đưa đến dưới mũi Tào Ngọc Di.

Không chỉ là có mùi bạc hà, bên trong còn trộn lẫn những thứ khác, chỉ có điều đúng là có chút hiệu quả.

Tào Ngọc Di hít sâu một hơi, ôn nhu nói: "Làm phiền chàng, cái này rất là hữu hiệu!"

"Đoàn Đoàn và Hạo Thịnh ngủ trưa rồi, ta mới vừa đi xem qua, Nội tổ mẫu đã đón hai đứa lên phía trước thuyền, nàng đừng có nhớ, chờ thân thể nàng khá hơn một chút, thì chúng ta đi bế trở về!" Lý Húc Hiệp đỡ Tào Ngọc Di ngồi ở đầu giường, nhỏ giọng nói.

"Ừhm!" Tào Ngọc Di tựa vào trong ngực Lý Húc Diệp, khẽ đáp, bộ dạng của mình bây giờ như vầy đúng là không thể chăm sóc được hai đứa nhỏ......

Cứ như vậy lại trôi qua hơn nửa tháng, mới tới bờ, gương mặt mượt mà của Tào Ngọc Di đã vô ảnh vô tung biến mất, đi hai bước đã cảm thấy thở hổn hển, nếu  ở trên thuyền thêm mấy ngày nữa, Tào Ngọc Di nhẹ nhàng vuốt khẽ cái bụng đã hơi nhô ra, gần như không dám tưởng tượng......

Người trong tộc Lý gia ở An Dương nhận được tin tức, đã sớm phái xe ngựa và mấy thanh niên tài tuấn trong tộc chờ đợi ở bến tàu.

"Lấy áo khoác của ta tới đây!" Lý Húc Diệp kéo đầu ngựa phân phó nói.

Gã sai vặt bên cạnh đáp lại, đi lục trong rương lấy ra, chạy tới đưa cho Lý Húc Diệp.

Lý Húc Diệp xa xa nhìn thấy Tào Ngọc Di dưới sự dìu đỡ của mấy bà tử xuống thuyền đi theo sau lưng Lão thái gia và Lão phu nhân đi về phía xe ngựa, tiện tay quăng dây cương cho tiểu tử sau lưng, cầm áo khoác bước nhanh đi tới, khom người khẽ nói với Lão phu nhân mấy câu.

Trên trán Lão phu nhân xuất hiện một chữ "Xuyên" (川), vẻ mặt không vui, đang muốn nói gì, Lão thái gia giơ tay lên, cố hết sức  lên tiếng: "Đi, đi, dụng, tâm, một, chút!"

"Dạ, Tôn nhi hiểu được chừng mực, xin Nội tổ mẫu, Nội tổ phụ yên tâm!" Lý Húc Diệp hành lễ một cái, vòng qua Lão thái gia và Lão phu nhân đỡ lấy Tào Ngọc Di, dùng áo khoác bao lại thật chặt, một tay liền ôm vào trong ngực.

Tào Ngọc Di kinh hô nho nhỏ một tiếng, cách áo khoác da chồn trắng túm được quần áo của Lý Húc Diệp.

"Đừng sợ, thân thể của nàng sợ là ngồi xe ngựa không được, ta cỡi ngựa dẫn nàng đi!" Lý Húc Diệp nhỏ giọng an ủi.

"Nội tổ mẫu?" Tào Ngọc Di chần chờ hỏi.

"Nội tổ mẫu đã biết, nàng ngủ tiếp một lát đi, lập tức tới ngay!" Lý Húc Diệp nhẹ nhàng nói.

Tào Ngọc Di "Dạ" một tiếng, đầu óc bản thân cũng không minh mẫn đương nhiên là không cảm thấy được có cái gì đó không đúng.

Lý Húc Diệp một tay vững vàng ôm Tào Ngọc Di, xoay người lên ngựa, phất dây cương, đi cùng hai tộc huynh trong tộc.

Tào Ngọc Di từ trong khe áo khoác nhìn gò má cứng cáp của Lý Húc Diệp, cảm nhận được lực đạo phía dưới cánh tay truyền đến, trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh lại, từ từ thiếp đi......

"Lão gia, như thế, sợ là sẽ làm cho người trong tộc chỉ trích......" Lão phu nhân trầm mặt nói.

"Thôi, lúc này không giống ngày xưa, ta và bà cũng không phải là phong quang vinh quy hồi hương, có cái gì tốt mà so đo, huống hồ, hôm nay Húc nhi cũng đã lớn, lẽ nào nó sẽ không nghĩ đến......" Lão thái gia xoay đầu chậm rãi khuyên nhủ.

Lão phu nhân lấp kín buồn phiền trong lòng, trầm mặc xuống, an tĩnh hầu hạ Lão thái gia lên xe ngựa......

Cuộc sống ở An Dương tốt hơn tưởng tượng của Tào Ngọc Di rất nhiều, đất tổ Lý gia thật ra thì càng giống như một thôn nhỏ, trong thôn gần như mọi người gia đều họ Lý, có Từ Đường trang nghiêm và tổ phần (phần mộ tổ tiên), hàng năm người trong tộc họ Lý buôn bán hoặc làm quan ở bên ngoài sẽ mang tiền về sửa chữa Từ Đường hoặc là khuếch trương mua thêm đất tổ phần, cho nên đất đai chung quanh Lý gia thôn đều hoàn toàn thuộc về thôn này, trong thôn bất luận giàu nghèo, đều phân theo đầu người, phàm là tộc nhân ghi vào tộc phổ họ Lý, bất luận nam nữ già trẻ, đều có một phần, cho nên người trong thôn đều an cư lạc nghiệp, mẹ goá con côi đều có an trí thống nhất trong của công, cũng coi như hiền hòa.

Đoàn người Tào Ngọc Di đến đất tổ, tộc trưởng đã tổ chức nhân thủ quét dọn cẩn thận Tổ phòng cho toàn gia Lão thái gia ở lại, dĩ nhiên sau này Lão thái gia đặc biệt trở lại sửa chữa xây rộng thêm ra, vào cửa là có thể ở, cuộc sống trôi qua tương đương với địa chủ.

Ở trên giường nghỉ ngơi hơn một tháng, triệu chứng nôn nghén trôi qua, Tào Ngọc Di mới bắt đầu ra khỏi phòng, đi lại ở trong sân, trong thôn mấy lần, từ từ cùng các tức phụ trong thôn bắt đầu chào hỏi nói vài câu nhàn thoại......

Tộc trưởng chỉ cho đám người thuộc về Lão thái gia ra ngoài, hoa màu trồng trong đất sau khi người ta thu hoạch xong cũng liền trả lại đất, Lý Húc Diệp thế mà lại có hình có dạng dẫn theo mấy hạ nhân nhàn trí đi cày cuốc, chỉ qua ba tháng, lương thực rau dưa liền bắt đầu tự cấp tự túc rồi.

Trừ cách mỗi năm ngày đi trong thành lấy một phần tấu sớ trở lại, thì Tào Ngọc Di biết Lý gia hoàn toàn ngăn cách với tin tức bên ngoài.

Không còn cả ngày hao hết tâm tư nữa Lý lão thái gia nhanh chóng sụp đổ, thành một lão nhân chân chính bị trúng gió, đầu óc cũng từ từ không còn khôn khéo nữa, có lúc thậm chí ngay cả người cũng không nhận ra......

"Mau mở mấy cái nắp rương trong phòng ra, cửa sổ cũng mở một kẽ hở trước......" Bà đỡ vung tay vung chân hô.

Tào Ngọc Di đau đến chết đi sống lại nở nụ cười khổ ở trong lòng, biết rõ chỉ là mê tín, lại mong đợi thật sự có thể hữu hiệu......

Bà đỡ lần sinh này chính là mời bà đỡ Lý gia thôn, có lẽ là thể cốt lúc ở trên thuyền bị trắc trở, Tào Ngọc Di đau nửa canh giờ liền không có khí lực, sinh ước chừng nửa đêm cũng chưa có sinh con ra.

Bà đỡ vẫn còn trấn định, cách cửa cao giọng quát một câu như vậy.

"Phu nhân, hồi thần, sắp rồi, hít sâu dùng sức......" Bà đỡ ngừng quát, xoay người lại, vỗ mặt Tào Ngọc Di lớn tiếng nói.

Vương ma ma ở một bên thấy thế đau lòng vô cùng, lại không dám ngăn cản bà đỡ, cầm khăn lau nước mắt.

Tào Ngọc Di cắn chặt miếng gỗ mềm, theo tiếng kêu của bà đỡ bắt đầu hít sâu, cơn đau trước mắt biến thành màu đen......

"Được rồi, được rồi, nhìn thấy đầu rồi, lại tăng thêm sức......" Bà đỡ lại cất cao giọng lên.

Tào Ngọc Di bấm bấm lòng bàn tay của mình, dùng sức kêu lên một tiếng......

"Đi ra......"

Câu nói kế tiếp, cho dù bà đỡ có la to có bao nhiêu, Tào Ngọc Di cũng không nghe thấy.

Vương ma ma cuống quít vội vàng tiến lên lấy miếng gỗ trong miệng Tào Ngọc Di ra, giúp Tào Ngọc Di kéo chăn lên......

Thai thứ hai vẫn là nhi tử, Lão phu nhân vui mừng tự mình bế thật lâu.

Lão thái gia đã hồ đồ, lần này là Lý Húc Diệp đặt tên, qua vài ngày mới chọn được một cái tên đơn giản là "Thư".

Lần này Tào Ngọc Di tổn thương nguyên khí nặng nề, trôi qua mấy ngày cũng không ngồi dậy được, cũng may là hiếu kỳ, không thể làm chuyện giường chiếu, có thể từ từ tu dưỡng điều lý......

Chờ đến lúc Lý Hạo Thư cũng bắt đầu lảo đảo nghiêng ngã đi theo phía sau Lý Hạo Thịnh, Lý Hạo An chạy loạn khắp thôn, thì hiếu kỳ Lý phu nhân đã qua, nhưng ai cũng không có đề cập đến chuyện hồi kinh.

Thứ nhất đương kim Thánh thượng đột nhiên bệnh nặng, thế cục trong triều càng ngày càng khó lường, thứ hai Lão thái gia đã bệnh nguy kịch, mắt thấy không chịu nổi qua mùa đông.

Lý Húc Diệp đã trình lên sổ con thị tật, tiếp tục lưu lại Lý gia thôn.

Ngoài dự liệu của Tào Ngọc Di chính là, Lý Húc Diệp thoái ẩn hai ba năm, Thánh thượng lại vẫn nhớ tới tình xưa, xuống một đạo thánh chỉ tới, để cho Lý Húc Diệp trực tiếp thừa tước......

"Con, cháu, làm, trọng......" Lão thái gia lúc thì thanh tĩnh lúc thì hồ đồ ngày hôm đó lôi kéo Lý Húc Diệp nặng nề dặn dò.

Lúc đó, đã ra khỏi hiếu kỳ của Lý phu nhân hơn hai tháng, Lý Húc Diệp đang trong giai đoạn huyết khí phương cương, Tào Ngọc Di cũng không phải là tiểu hài tử không biết gì, hai người đương nhiên là có làm qua chuyện giường chiếu, chỉ là lúc này trưởng bối khiếm an (sức khỏe không tốt), suy cho cùng không phải là thời điểm tốt gì, hai người cũng cẩn thận tránh mang thai......

Lý Húc Diệp nhìn về phía Lão phu nhân.

Lão phu nhân hơi gục gật đầu, ý bảo Lý Húc Diệp đáp ứng......

Lão thái gia nhiều lần hổn hễn thở không ra hơi, đều gượng chống, gắt gao nhìn chằm chằm Tào Ngọc Di.

Lão phu nhân âm thầm lau rất nhiều nước mắt, mỗi ngày phái người đi tới thăm hỏi Tào Ngọc Di, chỉ kém không có nói rõ ra hai người mau mau tạo người.

Đối với lần này Tào Ngọc Di thật là có chút bất đắc dĩ, rốt cục trong một ngày bảo tuyết bay tán loạn lúc thỉnh an Lão thái gia nôn ra một ngụm nước chua, lang trung trong thôn cũng ngay trước mặt Lão thái gia xác nhận, đã có thai hai tháng.

Lão thái gia hài lòng gật đầu một cái, sau lần đó liền hoàn toàn hồ đồ, chỉ có điều bốn năm ngày trôi qua một giọt nước cũng không vào, kéo đến chừng mười ngày rốt cục buông tay ra đi......

Trong phủ một mảnh rối ren, Tào Ngọc Di chống đỡ thân mình an bài từ trên xuống dưới, cũng may nơi này so với kinh thành ít đi không biết bao nhiêu phiền toái.

"Thiếu phu nhân, Lão phu nhân, Lão phu nhân đi rồi......"

Tào Ngọc Di mới vừa ngâm chân, chuẩn bị đi nghĩ, một đại nha đầu bên cạnh  Lão phu nhân khóc chạy vào hô.

"Cái gì!" Tào Ngọc Di cả kinh đứng lên, "Lúc cơm tối không phải là rất tốt sao?"

"Dạ, sau khi chúng nô tỳ hầu hạ Lão phu nhân đi ngủ xong, Lão phu nhân cũng vẫn ngủ an ổn, chỉ không biết vì sao, vừa rồi đột nhiên hét to mấy tiếng......" Nha hoàn kia đứt quãng nói.

Lúc này, trong lòng Tào Ngọc Di ngược lại từ từ yên tĩnh trở lại, cũng không suy nghĩ mờ ám trong việc Lão phu nhân đột tử nữa, tĩnh táo hỏi: "Gia các ngươi biết chưa?"

"Bẩm Thiếu phu nhân, Tôn ma ma đã đi mời rồi!" Nha hoàn kia nghẹn ngào lên tiếng.

Tào Ngọc Di dưới hầu hạ của Vương ma ma, vội vã mặc quần áo xong, chạy tới viện của Lão phu nhân......

Đồ vật đều có sẵn, trong phủ cũng đều bố trí xong, chỉ cần lấy một bộ quan tài, hợp táng Lão phu nhân cùng với Lão thái gia......

Tào Ngọc Di đứng ở trong sân, nhìn không trung thỉnh thoảng có chim nhỏ bay qua khẽ thở nhẹ ra một hơi, trong lòng nhẹ nhõm, về sau không còn ai có thể làm cho mình lập quy củ nữa, trong lòng suy nghĩ coi như là Lý Húc Diệp về sau không thể phục chức, cuộc sống như thế này cũng sung sướng......

Vị hoàng tử kia thuận lợi đoạt Đại Bảo? Sau khi Lý Húc Diệp giữ hết hiếu xong có thể bị làm khó hay không...... Tiểu bảo bảo trong bụng là nam hay nữ? Sau khi Lý Hạo Thịnh trở về Đại phòng đối với Nhị phòng sẽ có thái độ gì...... Di nương và các đệ đệ ở Tào gia như thế nào? Tương lai Lý Hạo An, Lý Hạo Thư như thế nào...... Những thứ này hiện tại nghĩ tới thì có ích lợi gì, Tào Ngọc Di thần thanh khí sảng xoay một vòng ở trong sân, suy nghĩ từ từ phiêu tán trên không trung......

Lý Húc Diệp đứng ở cửa viện, nhìn nữ tử thần thái phấn chấn ngẩn đầu đón ánh tà dương, trong lòng không khỏi run lên......

......