Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 55: Đánh chó




Editor: Cà Rốt Hồng 

Tào Ngọc Di dựa vào trong ngực Vương ma ma, toàn thân buông lỏng, theo xe ngựa lắc lư đung đưa khẽ híp mắt lại.

"Tứ tiểu thư, đừng ngủ sâu, chờ một chút còn phải thưa lại với phu nhân đấy!" Vương ma ma đỡ lưng Tào Ngọc Di, nhẹ nhàng lắc lư mấy cái, thấp giọng nói.

Tào Ngọc Di ngọ ngoạy, cố gắng nâng mí mắt lên, thật là không nghĩ tới chơi cùng mấy tiểu cô nương còn mệt mỏi hơn so với học, "Mang khăn ướt đến đây, để ta lau mặt!"

Tiểu Đào đáp một tiếng, cầm khăn ra ngoài, mở một khe cửa nhỏ trên vách xe ngựa, lấy bình trà cẩn thận đổ nước trà lạnh lên trên cái khăn, mở rộng khăn, hai tay nâng lên đưa tới, "Tứ tiểu thư!"

Tào Ngọc Di nhận lấy, đắp lên trên trán, cảm giác man mát lành lạnh lập tức xua đi hơn phân nửa cơn buồn ngủ......

Sau khi đi Từ phủ làm khách, bên cạnh Tào Ngọc Di gió êm sóng lặng hơn một tháng, đảo mắt chính là sinh thần bảy tuổi của Tào Ngọc Di.

"Di nương, Lục đệ đệ đâu?" Tào Ngọc Di đứng ở cửa dậm bùn trên chân xuống hỏi.

"Có lẽ là chạy đến viện của Lão phu nhân rồi, không để ý một cái là chạy mất tăm......" Chu thị cười khanh khách giải thích.

Tào Ngọc Di nhìn khuôn mặt tự đắc của Chu thị, buông mắt xuống, rốt cuộc không nói gì.

"Tứ tỷ nhi, con muốn ăn cái gì, di nương nói chuẩn bị trước cho con!" Chu thị cầm một tấm vải màu hồng đào đi tới, khoa tay múa chân ở trên người Tào Ngọc Di, "Làm một cái váy dài đang lưu hành, có được không?"

"Di nương, con đã có bốn cái váy dài màu hồng đào rồi!" Tào Ngọc Di bất đắc dĩ kêu lên.

Dường như Chu thị rất thích màu hồng đào.

"Ha ha, loại màu sắc này làm tôn lên gương mặt đáng yêu của Tứ tỷ nhi!" Chu thị cười nói một câu, lôi kéo Tào Ngọc Di cười híp mắt đi vào phòng.

"Di nương, hôm nay tại sao mẫu thân miễn nửa ngày quy củ cho người vậy?" Tào Ngọc Di cắn từng miếng điểm tâm, tùy ý tìm đề tài hỏi.

"Chiều hôm nay Biểu thiếu gia nhà mẹ của Đại phu nhân muốn trở về nửa ngày." Chu thị vẽ mày một cái đáp.

"Đại ca thì sao? Hắn không trở về ạ?" Nghĩ đến vẻ mặt cả ngày cà lơ phất phơ kia của Tôn Trạch Văn, Tào Ngọc Di bĩu môi.

"Vân Sinh, ngươi nói cho Tứ tiểu thư  nghe một chút!" Chu thị quay về phía ngoài cửa gọi một tiếng, ngồi vào trước bàn trang điểm khắc hoa bắt đầu sửa sang lại đồ trang sức trên đầu.

"Dạ, di nãi nãi!" Một nha đầu mười hai mười ba tuổi mang đầy trang sức đi vào, trên mặt thoa phấn nhàn nhạt, trước tiên hành lễ với Chu thị một cái.

Đồ trang sức bằng bạc nhìn đơn giản nhưng không mất trang nhã hào phóng, Trong lòng Tào Ngọc Di gật đầu một cái, ít nhất nha đầu này đối với trang điểm ăn mặc rất có hiểu biết.

"Ừhm, nói cho Tứ tiểu thư nghe chút chuyện Biểu thiếu gia trở về hôm nay, còn có Đại thiếu gia nữa!" Chu thị nhìn Tào Ngọc Di gật đầu một cái, phân phó nói.

"Bẩm Tứ tiểu thư, Đại thiếu gia gởi thư nói thân thể Biểu thiếu gia có chút không khỏe, Đại phu nhân không yên lòng, phái người đón Biểu thiếu gia trở lại......" Vân Sinh hành lễ một cái, tỉ mỉ nói.

"Ừhm, ta biết, ngươi đi xuống đi!" Tào Ngọc Di gật đầu cười.

Vân Sinh lại hành lễ với Tào Ngọc Di một cái, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

"Như thế nào? Di nương thấy Thắng Nhi chỗ của con không tồi......" Chu thị lắc đầu hai bên trái phải, quan sát mấy cây trâm trên đầu mình.

"Sau này hãy nói đi!" Tào Ngọc Di cười cười, "Di nương, con đi xem Ngũ đệ đệ một chút!"

Chu thị đáp một tiếng, tiếp tục gắn bông tai lên trên lỗ tai.

"Di nãi nãi, di nãi nãi, không xong, không xong......"

Tào Ngọc Di mới vừa nhấc chân bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng kêu gào kinh hoảng.

Tay Chu thị xê dịch, bông tai trong tay suýt nữa không ghim vào được lỗ tai.

"Đề tử đáng chết kia, kêu la vớ vẫn cái gì......" Chu thị vỗ bàn trang điểm một cái, nổi giận đùng đùng quát lên.

"Di nãi nãi, Lục thiếu gia vào chỗ ở của Lão thái gia, lúc này Lão phu nhân đã phái người đi thông báo cho Lão thái gia......" Tiểu nha đầu kia hốt ha hốt hoảng chạy vào, "Bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, hớt ha hớt hải nói.

"Cái gì! Ngươi nói rõ cho ta!" Chu thị cau mày quát lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng.

Sau khi Lão thái gia dời đến viện của Lão phu nhân, cũng ở một mình, gần như tương đương với một tiểu viện độc lập, bên trong nuôi bốn năm con chó săn hung dữ, trừ Lão thái gia và những lão nhân đi theo Lão thái gia từ trên chiến trường trở về kia, những người khác đều không thể vào viện đó, bao gồm Lão phu nhân, hôm nay, sáng sớm Lão thái gia đã dẫn theo mấy lão nhân đi ra ngoài cưỡi ngựa rồi, chỉ chừa lại một hạ nhân vừa điếc lại vừa câm phụ trách cho mấy con chó săn cho ăn......

"Lục thiếu gia ở trong phòng Lão phu nhân dùng một cái điểm tâm xong, la hét muốn đi ra ngoài chơi......"

Trong lòng Tào Ngọc Di "Lộp bộp" một cái, không phải tiểu tử kia làm thật thật sự nghe theo lời của mình......

Chu thị còn chưa có nghe xong, dưới chân lảo đảo một cái, khập khà khập khiễng đi ra ngoài.

"Còn không mau đỡ di nãi nãi các ngươi!" Tào Ngọc Di hô lên một câu, bước nhanh chạy đến viện của Lão phu nhân.

Vừa vào viện của Lão phu nhân, liền nghe thấy một trận tiếng chó sủa, còn có tiếng thét chói tai của đám nha hoàn bà tử.

Tào Ngọc Di bước nhanh hơn, chạy về phía phát ra âm thanh.

"Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư, người không thể đi vào, Lão thái gia lập tức sẽ trở lại, Tứ tiểu thư......" Vương ma ma theo ở phía sau cuống quít khuyên nhủ.

"Ta tự có chừng mực!" Tào Ngọc Di thở dốc một hơi, thừa dịp những người khác còn chưa có chú ý tới, bước nhanh vào tiểu viện.

"Lão thái gia, Lão thái gia trở lại......"

"Chuyện gì xảy ra?" Lão thái gia từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đưa dây cương cho gã sai vặt sau lưng hỏi.

"Bẩm Lão thái gia, Lục thiếu gia ham chơi, chạy vào phòng ngài!" Tôn lão di nãi nãi không biết từ đâu đi ra lên tiếng.

Hai bà tử bên cạnh Lão phu nhân ra đón trao đổi ánh mắt với nhau một cái, lui về phía sau một bước.

"Lão thái gia, Lão thái gia, Lục thiếu gia hắn không phải cố ý, Lục thiếu gia còn nhỏ không hiểu chuyện, cầu xin ngài nhanh đi cứu cứu hắn......" Chu thị nhào tới, quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói.

Lão thái gia phất tay áo, bước nhanh vào viện.

Bên trong chỉ có tiếng chó sủa cùng mấy tiếng bà tử gào thét, thật sự không có tiếng tiểu hài tử khóc.

Trước đây không lâu Tào Vũ Huân vừa mới qua hai tuổi, bởi vì thích chạy nhảy, thân thể khỏe mạnh hơn tiểu hài tử bình thường không ít, hiện tại đang giơ  mộc đao lung tung ở giữa năm con chó săn, chọc cho mấy con chó to kia càng sủa càng hung tợn.

Lúc Lão thái gia vào viện, Tào Vũ Huân đang bị một con chó to ép không còn chỗ có thể trốn.

"Hắc, vù vù, tiến công!" Tào Vũ Huân giơ mộc đao bảo bối trong tay lên, quát to một tiếng, một đao bổ vào lỗ mũi chó.

Con chó đen kia ư ư một tiếng, lui về sau mấy bước.

Tào Vũ Huân "Ha ha" nở nụ cười, chỉ vào con chó kia kêu lên: "Cho ngươi đuổi theo ta, cho ngươi cắn tiểu ** của ta......"

"Tào Vũ Huân, mau tới đây!" Tào Ngọc Di cất giọng kêu lên.

"Tứ tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi!" Tào Vũ Huân cao hứng nói, "Những con chó lớn này chơi rất vui......"

"Ha ha, con đang ở đây cùng bọn chúng chơi à?" Lão thái gia cười lớn đi tới hỏi.

Năm con chó lớn cũng không làm Tào Vũ Huân sợ, ngược lại thấy Lão thái gia còn mặc nhuyễn giáp, lại trốn ra sau lưng Tào Ngọc Di, ôm chân Tào Ngọc Di, rụt rè lộ ra nữa mặt nhìn về phía Lão thái gia......