Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

Chương 12: Nói đùa!




Editor: Cà Rốt Hồng

Lão phu nhân bối phận cao, chẳng qua là bởi vì có Tôn Tử, Lão thái gia vừa nhàn rỗi ở nhà, Lão thái gia đã từng nói qua, hiện tại Đại lão gia đương gia, bảo hạ nhân sửa lại tất cả xưng hô, thật ra thì, lão phu nhân năm nay cũng chỉ chừng năm mươi tuổi, hơn nữa những năm gần đây được bảo dưỡng kỹ, chưa chắc không bằng những người trẻ tuổi kia, phải biết ở chỗ này người già sống đến sáu mươi tuổi trở lên coi như là trường thọ rồi, cho nên lão phu nhân cũng chỉ mới năm mươi tuổi cũng đã rất ít quản chuyện nhà rồi, mỗi ngày chỉ cùng vài nha hoàn ma ma tìm cách pha trò chọc cười.

Triệu ma ma còn lớn hơn lão phu nhân mấy tuổi, bà ấy có thể chú ý tới biểu hiện của Tào Ngọc Di, đương nhiên lão phu nhân và những nha hoàn ma ma khác cũng đã chú ý tới, chẳng qua là lão phu nhân đang cùng tam phu nhân trò chuyện vui vẻ, nhất thời không có để ý thôi, đương nhiên những nha hoàn ma ma khác không dám đang lúc tam phu nhân cao hứng đề cập đến thứ nữ đại phòng, làm phật ý trước mặt tam phu nhân. Hiện tại Triệu ma ma không lo bị xui xẻo, con trai, con gái cũng đều có chuyện tốt, ngay cả cháu trai, cháu gái trước đó vài ngày cũng được chọn đi học rồi, hơn nữa được lão phu nhân cho thể diện, ở trong phủ coi như là rất có mấy phần nền tảng, quan trọng nhất là, Triệu ma ma làm nô tỳ cả đời, đi theo bên cạnh lão phu nhân hơn nửa đời người, đương nhiên cũng có mấy phần kiến thức, đối với chuyện ở Tào phủ cũng nhìn sâu hơn những nô tài khác mấy phần, đừng xem hiện tại Tam lão gia được lão phu nhân thương yêu, tam phu nhân ở trong phủ phong sinh thủy khởi (nom na giống như hô mưa gọi gió), nhưng dù sao lão phu nhân cũng đã lớn tuổi, chờ lão phu nhân đi, Lão thái gia cũng không trông nom chuyện hậu viện, đến lúc đó trong phủ này dĩ nhiên đại phu nhân là thiên hạ rồi, cho dù hiện tại lấy lòng tam phu nhân, đến lúc đó, sau khi tam phòng phân ra, nếu có thể đi theo tam phu nhân còn dễ nói, nếu theo đại phu nhân thì ngay cả so với bùn còn so không được, đến lúc đó, đại phu nhân chỉ cần dùng chút thủ đoạn, tam phu nhân chẳng lẽ sẽ vì mấy hạ nhân mà chống đối đại phu nhân sao!

Triệu ma ma tiếp tục hớn hở nói: "Vẫn là người của lão phu nhân tốt, ngay cả Tứ tiểu thư tuổi còn nhỏ như vậy, cũng là người thấu tình đạt lý rồi!"

Mẫu thân của Tào Ngọc Di là người trong phòng lão phu nhân đi ra ngoài, người sáng suốt vừa nhìn mấy tiểu thư Tào gia, đối với thái độ của lão phu nhân liền lập tức phân cao thấp.

Lão phu nhân nghe lời này của Triệu ma ma, trong lòng quả nhiên là vô cùng khoan khoái, híp mắt nhìn về phía Tào Ngọc Di, ngoắc gọi Tào Ngọc Di đi qua.

Tào Ngọc Di thu lại tâm trạng, lịch sự ngang nhiên đi qua.

Lão phu nhân ôm Tào Ngọc Di vào trong ngực trêu chọc nói: "Tứ tỷ nhi, con kể với nội tổ mẫu nghe thử xem, nghe được cái gì?"

Tào Ngọc Di cúi đầu cố ý nãi thanh nãi khí nhỏ giọng nói: "Bánh xốp ăn ngon, còn có, còn có......"

Không đợi Tào Ngọc Di nói xong, lão phu nhân liền"Ha ha"cười lớn, mới vừa rồi, tam phu nhân và lão phu nhân nói chính là một loại điểm tâm Giang Nam, gọi là bánh xốp hương hoa mai, nói là dùng nước thu vào mùa đông và cánh hoa mai ở nở rộ nhào chung với bột mì, ăn ở trong miệng một mùi hoa mai vô cùng thơm tỏa ra, dùng hoa mai làm bánh nhưng không có vị chát vân vân.

"Tỷ nhi ngoan sợ là đói bụng rồi đây, làm khó cho một đứa nhóc như con, ở nơi này phụng bồi lão bà tử gần nửa ngày, tiểu hài tử vốn cũng chưa từng trải qua đói bao giờ, Hương Xảo, ta nhớ hôm kia trong phòng bếp làm một loại bánh xốp bột ngô mới, ngươi đi phòng bếp bưng chút tới đây, để cho mấy tiểu thư đi xuống dùng một chút thôi." Lão phu nhân ôm Tào Ngọc Di nói với đại nha hoàn đang canh giữ ở sau lưng.

Hương Xảo là đại nha hoàn nhất đẳng đắc lực nhất bên cạnh lão phu nhân, là một người câu toàn về mọi mặt, mới vừa rồi tiếng nói cười đầy phòng, cũng không nghe thấy Hương Xảo nói được mấy câu, vào lúc này, lão phu nhân có chuyện gì, người đầu tiên nghĩ đến chính là nàng, đủ thấy được có năng lực, Tào Ngọc Di yên lặng tính toán ở trong lòng, âm thầm ghi nhớ những tin tức hữu dụng này.

Mấy tiểu cô nương nghe lời nói của lão phu nhân, biểu tình trên mặt đều ung dung, lễ phép nói cám ơn lão phu nhân, đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng lão phu nhân, Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Dao đều có chút khoa trương thở phào nhẹ nhỏm, hai người còn nhìn nhau chớp mắt vài cái.

Tào Ngọc Nga thấy thế, nhíu mày, nhẹ giọng khiển trách: "Nhị muội muội, Tam muội muội, nhìn xem hiện tại các muội giống bộ dạng gì....."

Không đợi Tào Ngọc Nga nói xong, Tào Ngọc Linh liền liếc nàng một cái, bước nhanh vào phòng bên cạnh, Tào Ngọc Dao vội vàng đi theo, hoàn toàn không có dự định đứng đó nghe Tào Ngọc Nga nói cái gì, chọc cho Tào Ngọc Nga tức giận sắc mặt trắng bệch, bởi vì nơi này là viện của lão phu nhân, tốt xấu gì cũng phải nhịn xuống.

Tào Ngọc Di khẽ lắc đầu một cái, đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, nhìn dáng dấp, mấy tiểu cô nương tạm thời vẫn chưa gây ra họa lớn, mới vừa ở chỗ lão phu nhân phí tâm che giấu sợ là uỗng phí, xem ra sau này, con đường lão phu nhân này có thể tăng nhanh bước chân rồi.

Lão phu nhân sợ mấy tiểu cô nương các nàng tham mới mẻ, ăn nhiều điểm tâm, như thế sẽ ăn không vô bữa ăn chính, đặc biệt phái ma ma sang đây xem.

Trong ngày thường, phần lớn các chủ tử tự dùng cơm ở viện của mình, nhưng là, trưa mười lăm mỗi tháng, phàm là có thể trở tất cả đều tụ tập ở chung một chỗ dùng cơm, ngay ở trong viện của lão phu nhân, một gian phòng lớn, dùng bình phong tách ra ở giữa, hai bên đều để lại cửa ra vào, các nam nhân ngồi ở bên ngoài, các phu nhân tiểu thư ở bên trong, mặc dù không nhìn thấy người, nhưng bên trong bên ngoài nói chuyện đều nghe thấy được.

Chủ tử Nhị phòng đều không ở kinh thành, tháng trước Tam lão gia cùng tam phu nhân lại đi Giang Nam, cho nên, mười lăm tháng trước, Lão thái gia liền lên tiếng hủy bỏ ăn chung.

Lúc ăn cơm, Tào Ngọc Di vốn là cùng các tỷ tỷ muội muội dựa theo thứ tự ngồi vào chỗ của mình, có lẽ bởi vì hôm nay lọt vào mắt lão phu nhân, lão phu nhân cố ý để cho Tào Ngọc Di ngồi ở bên cạnh mình.

Tào Ngọc Di cố ý chú ý tới sắc mặt của đại phu nhân một cái, thấy đại phu nhân cũng không có tỏ ra không vui, mới yên lòng, xem ra đại phu nhân cũng không cảm thấy lão phu nhân là một uy hiếp lớn, khó trách trong ngày thường cũng chỉ làm đủ lễ số, không chịu dùng nhiều tâm tư nịnh nọt lão phu nhân......

Đại phu nhân và tam phu nhân lại dẫn theo thiếp thất đứng ở phía sau lão phu nhân hầu hạ, vài nha hoàn, ma ma, đứng phía sau cô nương của mình, người chen lấn đầy một phòng, lại nghe không nghe tí xíu tạp âm nào.

Tào Ngọc Di âm thầm chắc lưỡi, ở phương diện này cổ nhân lợi hại hơn người hiện đại nhiều.

Đại thiếu gia đi vào kính lão phu nhân một ly rượu, liền bị Lão thái gia kêu đi ra ngoài.

Mặc dù Lão phu nhân không bỏ được Tôn Tử, nhưng cũng không có cách nào.

Chờ sau khi đại phu nhân và tam phu nhân giúp lão phu nhân bày mấy món ăn xong, lão phu nhân mới lên tiếng gọi nha hoàn ma ma đi lên phục vụ.

Tào Ngọc Di nhìn trộm nhìn Chu thị nâng cao bụng bự một cái, ở trong lòng âm thầm lo lắng, cho dù không cần hầu hạ lão phu nhân, Chu thị cũng không thể ăn được cơm, vẫn phải hầu hạ đại phu nhân xong rồi mới có thể rỗi rãnh......

Chờ lão phu nhân bên này kết thúc, Tào Ngọc Di theo thói quen đi về phía viện của Chu thị, chưa từng nghĩ,Lý ma ma bên cạnh đại phu nhân đi tới, cười híp mắt nói: "Tứ tiểu thư, đại phu nhân phái lão bà tử tới đón người!"

Tào Ngọc Di ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, buổi sáng đại phu nhân để cho mình dọn đến chánh viện, vào lúc này đồ đạc của mình cũng đã bị dọn đi đến viện của đại phu nhân rồi......