Cuộc Sống Hoang Đường Của Tôi

Chương 11




Edit: Vĩ Vĩ

Beta: Thác Vũ Yên Lan

Sáng sớm tỉnh lại, phòng khách như trước một mảnh hỗn độn, Kha Thành đang ở phòng bếp, sau khi tôi rửa mặt xong thìđược đưa cho một phần ăn sáng, chỉ là không có bàn ăn để ngồi ăn mà thôi.

Cho nên cậu ta thật có lỗi cho tôi một cái hôn sâu, sau đó cho tôi xuất môn, hết thảy đều giống trước kia, không giống chỉ có là nhà của tôi bị phá hỏng.

Tôi không đi đến công ty, mà lòng nóng như lửa đốt đi đến chỗ Quản Nghiêu.

Nhà giàu mới nổi chính là nhà giàu mới nổi, tiệm cơm trang hoàng để lộ ra một cỗ nồng đậm hương vị của nhà giàu mới nổi, nghe thấy được vị tiền, cơ hồ như là tiến vào một cung vàng điện ngọc, tôi phun tào một phen, chính là lúc này tôi không có thời gian phun tào.

Đẩy cửa ban công ra, Quản Nghiêu nhân khuôn cẩu dạng ngồi ở sô pha hoan nghênh tôi.

“Sự tình thế nào?” Tôi theo hắn lấy trên bàn một điếu thuốc, châm lửa, từ dau khi Kha Thành đến đây, tôi hút thuốc lá nhiều hơn trước, thời khắc đều không ly khai điếu thuốc.

Quản Nghiêu lười biếng híp mắt, hườn tôi vương tay đến, tôi lấy điếu thuốc bên miệng kẹp vào hai ngón tay, “Nhanh lên, tôi mẹ nó vì việc này mà cảđêm không ngủ.”

Quản Nghiêu lấy điếu thuốc, hút một ngụm, “Tôi tra xét, đúng là có một người tình nhân của anh bịđưa vào viện, nghe người ta nói hình như còn rất thảm, cả người đầy máu, tưởng chừng cứu không được, nghĩđến người nọ mệnh ghê thật, bị như vậy mà vẫn sống lại được.”

Đừng hỏi vì sao Quản Nghiêu lại biết tình nhân trước đây của tôi, chúng tôi có một điểm chung đều trao đổi với nhau phong lưu sử, cóđôi khi còn có thể xuyên một chuỗi, từng có một lần, chúng tôi lần đầu tiên quan hệ với cùng một người, sau đó nhìn nhau cười, lại cùng nhau trao đổi kĩ năng trên giường của người đó.

Chúng tôi cũng không phải tốt đẹp gi.

“Ai a?” Tôi nhíu mày.

“Hạ Lập Thiên.” Quản Nghiêu nhả ra một ngụm khói thuốc, sau đó bí hiểm nở nụ cười.

“Thao! Là hắn!” Tôi từ sô pha nhảy dựng lên, “Hắn đến nhà tôi làm cái gì a!”

“Tôi đoán không đơn giản là hắn đi đến nhà anh đi, phỏng chừng là bị anh hắn kéo đến nhà anh. Bởi vì nghe nói anh hắn cũng bị thương không nhẹ.”

Tôi ảo não che mặt, mấy năm nay, tôi nhận thức Kha Thành đãđủ không tốt, ai biết sau đó tôi mắt mù lại gặp gỡ cái tên Hạ Lập Thiên, kỳ thật đứa nhỏ kia tính cách cũng tốt, không xong chính là cái tên đại ca hắn kia, cũng không biết tại sao bắt cóc tôi, thiếu chút nữa hại tôi chết.

May mắn có Quản Nghiêu, bằng không hôm nay tôi còn không thểêm đẹp ngồi ởđây.

Không khỏi cảm thán một câu, có tiền thực con mẹ nó tốt!

Quản Nghiêu ném điếu thuốc vào gạt tàn, “Cũng tại anh, tìm ai không tìm, cố tình tìm cái tên Hạ Lập Thiên, tên kia chính là một cái tai họa a! Anh ngủ với người ta một đêm rồi phất tay đuổi hắn đi, hắn là không ghi hận nhưng đại ca hắn ước gìđem anh chém thành tám mảnh.”

“Khôn phải thiếu chút nữa như vậy rồi sao.” Tôi lo lắng liếc mắt nhìn hắn.

“Thích! Nếu không phải tin tức của tôi linh thông, anh thật đúng là bị giết chết.” Nói đến việc này, Quản Nghiêu tránh không được đắc ý lên.

Tôi buông tiếng thở dài, “Chính là việc này đã qua hai năm, hắn như thế nào lại tìm tới nữa. Chúng ta đều không rõ”

“Này tôi không rõ lắm, còn phải đi tìm hiểu.” Quản Nghiêu thần sắc ngưng trọng vuốt cằm, chợt cười, “Bất quá lúc này chính là Hạ gia có hại, hai huynh đệđều vào viện. Vị kia nhà ngươi cũng có chút tài năng a.”

Nói tới đây, tôi nên là đắc ý cười cười, nhưng như thế nào cũng cười không được, không nói đến huynh đệ Hạ gia vì cái gì tìm tới, làm Kha Thành biến thành như vậy, chính là có tiềm chất giết người a!

“Cậu giúp tôi tra đi, ít nhất cho tôi biết mấy người Hạ Lập Thiên vì cái gì lại tìm tới.” Tôi vô lực tựa vào sô pha, vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.

“Tôi đương nhiên sẽ tra giúp anh, tuy rằng chúng ta không có một chân, nhưng cũng là bằng hữu tốt. Bằng hữu gặp nạn nhất định phải giúp.”

Có thể nghe được hắn nói vậy tôi thực cảm động, từ nhỏ tới giờ bởi vì tôi là cô nhi lại tính hướng không giống bình thường, tôi chưa bao giờ cùng người khác giao hảo, bên người một bằng hữu tri âm cũng không có, đến khi gặp Quản Nghiêu mới thấy được cảm giác tri kỷ.

Quản Nghiêu ngồi xuống bên người tôi, đặt tay lên vai tôi, cười sang sảng nói: “Không quan hệ, có chuyện tôi sẽ giúp anh trước tiên.”

“Kia cảm ơn cậu trước a!” Tôi vỗ vỗ ngực hắn.

Tôi nếu đã muốn nghỉ một ngày, sẽ không quay về công ty, Quản Nghiêu lại là một ông chủ nhàn nhã muốn chết, đơn giản bỏ lại công việc theo giúp tôi giải sầu.

Ban ngày như vậy, cũng không có gì hay, cuối cùng vẫn là quyết định đến nhà Quản Nghiêu.

Quản Nghiêu nói mới mua vài bộ nữ trang, còn có một sốđồ trang điểm mà tôi không biết là gì, kỳ thật tôi cũng không muốn đi xem đồ này nọ của hắn nhưng không chịu nổi hắn nài nỉ, vẫn làđi.

Vào nhà, tôi liền bước vào lãnh địa con gái của Quản Nghiêu, đẩy cửa ra đập vào mắt là một cái tủđầy giày cao gót, nghe hắn nói chỗ này có bao nhiêu đôi là hắn đặt làm theo yêu cầu, còn một số là mua trong cửa hàng giày.

Tôi ngồi trên giường, bất đắc dĩ nhìn Quản Nghiêu hưng phấn thay quần áo, người này cũng không kiêng dè, trực tiếp ở trước mặt tôi thay, ngay cả cái quần lót cũng bị hắn cởi, sau đó lấy trong ngăn kéo một cái quần lót đen bằng tơ tằm, khoe trước mắt tôi,’đối với ngươi con chúý hắn khố gian kia lay động đích đại gia hỏa’.

Mặc dùđã muốn nhìn đến phiền, chính là vẫn nhịn không được trong lòng cảm khái một tiếng——ghê gớm thật a!

Quản Nghiêu thay một cái váy ngắn màu đen, còn đội một bộ tóc giả xoăn màu hạt dẻ, nhìn ở trong gương tinh tế trang điểm, chờ hắn làm xong, đã qua nhiều giờ, cho nên tôi thấy nữ nhân thực phiền, động tác luôn rất chậm, chậm đến làm cho người ta buồn nghủ.

“Như thế nào?” Quản Nghiêu ở trước mặt tôi xoay một vòng.

Không thể không nói, Quản Nghiêu mặc nữ trang rất được, thực kinh diễm, so với đại bộ phận nữ nhân nếu xem nhẹ hầu kết của hắn thìđúng là một đại mỹ nhân.

Tôi gật đầu, giơ lên ngón cái, “Khuynh quốc khuynh thành!”

“Uy! đi ăn điểm tâm được không?” Hóa trang thành nữ nhân, Quản Nghiêu nói chuyện cũng mang ngữ khí của nữ nhân.

Tôi đứng lên, dắt tay hắn, ở mu bàn tay hắn nhẹ nhàng hôn, “Tiểu thư xinh đẹp, có muốn cùng tôi khiêu vũ một bản không?”

Hai mắt Quản Nghiêu toát ra quang mang hưng phấn, gật đầu một cái, một tay khoát lên vai tôi.

Chúng tôi nhảy một điệu waltz, tại phòng này không cóâm nhạc, không có người xem, chỉ có hai người chúng tôi.