Cuộc Sống Hiện Đại Của Hoàng Hậu Hera

Chương 28




Tiến lên một bước, nhặt cái vật rơi ở bên chân kia lên, tôi nhận ra đó là linh hồn một con người bị vo tròn, co lại thành một quả cầu nhỏ, hơi lóe sáng. Nắm trong tay mơ hồ còn có thể cảm nhận một sự phập phồng tương tự nhịp tim.

Ôm thật chặt nó vào ngực. Đó là linh hồn của Đông Tử. Linh hồn của anh ấy được tôi nắm trong lòng bàn tay, yếu ớt như vậy, chỉ cần nhẹ dùng lực một chút cũng vỡ tan tanh. Tôi không rõ bây giờ anh ấy có còn tri giác hay không, có nhìn thấy mọi việc phát sinh xung quanh hay không. Nếu anh ấy biết tôi là loại đàn bà vô tình vô nghĩa, chỉ vì cảm thụ của mình mà bỏ rơi anh ấy, anh ấy còn yêu tôi sao?

Tôi chắc chắn là không. Đông Tử là một người đàn ông ôn nhu, nhưng không có nghĩa là anh ấy không có lòng tự tôn và nguyên tắc.  Bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng khó mà chịu đựng được sự lăng nhục như vậy. Tôi cần phải tuân theo lời thề của mình, đưa anh ấy trở về nhân gian rồi dứt khoát rời đi, xóa tất cả mọi ký ức thuộc về Hàn Tiểu Nhạc. Trải qua chuyện này tôi đã nhận ra mình là loại người gì, mặc dù trách cứ Zeus, nhưng không phải tôi cũng quỷ kế đa đoan y hệt hắn hay sao?

Chà đạp lên tâm ý của người khác, ỷ vào sự phung phí tùy tiện của thứ gọi là tình yêu mà không hề đặt sự chân thành vào mối quan hệ đó. Bất kể đối phương vì mình mà hy sinh bao nhiêu đều cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên. Cũng bởi vì chuyến đi đến nhân gian lần này, mới có những thứ tình cảm như của một con người, nếu không tôi vẫn là một Hera, sợ rằng sẽ vô cùng chán ghét Đông Tử, bản thân chỉ là một con người mà dám dây dưa với một nữ thần, tốt nhất lên bị đày xuống Âm Phủ chịu mọi sự trừng phạt.

Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai tôi, là Hades, anh ấy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, cảnh tượng đỉnh Olympus nhanh chóng hóa thành một làn sương mù mà biến mất. Chúng tôi vẫn y nguyên đứng ở chốn Âm phủ tối đen như mực, thậm chí con chim đen thui đứng cạnh lúc tôi tiến vào mộng cảnh không hề bay đi, tò mò ngoẹo đầu nhìn chúng tôi.

" Hades, em".

Tôi muốn mở miệng nói chút gì đó nhưng mọi âm thanh đều bị nghẹn lại trong cổ. Không biết vì lý do gì lại có sự thôi thúc muốn khóc, nhưng bây giờ không phải là mộng, không có cái cớ để tôi buông thả bản thân. Tay tôi run run nắm chặt quả cầu đưa cho anh ấy, ép buộc giọng nói không quá khàn khàn.

"Em vẫn là người chết, không có cách nào trở lại nhân gian, xin ngài giúp em một chuyện, đưa linh hồn của hắn trở lại thân thể, sống lại lần nữa".

Ánh mắt Hades u ám, giống hệt cảnh sắc chốn Âm phủ vĩnh viễn không thay đổi. Anh ấy yên lặng nhìn tôi, rất lâu mới mở miệng."

"Em đang thương tâm, bởi vì Zeus sao".

"Đừng nói đến tên hắn. Cùng hắn thông đồng đùa giỡn ta rất thú vị sao? Nhìn hắn giả dạng thiếu niên gọi ta là chị gái có cái gì thú vị, hay là cảm thấy hắn khiến ta nhục nhã chưa đủ, phải khiến ta phát điên nên mới thỏa mãn việc bị xúc phạm tôn nghiêm của hắn".

Tôi hét lên, vừa nghĩ tới việc Zeus kéo ta vào mộng cảnh của hắn mà tùy ý đùa bỡn, còn giả mù sa mưa tạo ra những cảnh tượng kia, máu toàn thân lại sôi trào. Rốt cuộc thế nào hắn mới thỏa mãn, có phải nhìn thấy tôi hèn mọn quỳ xuống cầu xin tha thứ, tốt nhất là như một nữ đầy tớ thuận theo tuyệt đối không cãi lời hắn thì mới thỏa ý?

Hades thất vọng thở dài.

"Được rồi, em luôn như vậy, đã tức giận thì cái gì cũng không muốn nghe, nhất định phải đi đến tình huống xấu nhất mới thỏa mãn. Nếu như ta nói rằng ta đáp ứng Zeus làm chuyện này chỏ bởi vì không muốn nhìn thấy hai người dẫm phải kết cục của ta và Persephone, em có tin không?"

Tôi trả lời cứng rắn: "Không tin".

Anh ấy gật đầu: "Được rồi, ta không còn chuyện gì có thể nói cùng em. Em đi đi".

"Đi". Tôi nở nụ cười lạnh. "Em vừa là một người đã chết, vừa không được khôi phục thân phận thần linh, nhiều nhất cũng chỉ có thể là một con người mang sức mạnh nữ thần. Em có thể đi đến nơi nào. Nếu không muốn vì giúp đỡ em mà bị Zeus căm ghét thì cứ nói thẳng, em sẽ không trách ngài".

Hades biến mất trong bóng tối mà không quay đầu lại: "Ta là Minh vương, ta nói em có thể đi là em có thể đi. Hera, đi đi, đừng tùy tiện lấy sinh mạng mình ra đùa giỡn".

Anh ấy nói xong rồi thực sự biến mất. Tôi đứng ngẩn ngơ, lập tức cảm thấy thân thể mình biến hóa, không còn cứng đờ lạnh như băng nữa. Trên người tôi không còn vương mùi tử khí nữa, cúi đầu nhìn dưới chân, mượn ánh sáng phát ra từ vật kia, tôi lờ mờ nhìn được bóng của mình.

Như vậy tức là tôi là một người sống chứ không phải là một hồn ma? Hades thật tốt bụng, yêu cầu cần trao đổi cũng không cần mà trực tiếp để cho tôi và Đông Tử trở về sao? Lục lại một số truyền thuyết ít ỏi về anh ấy, như việc Orpheus và vợ hắn hay kiên quyết bắt Persephone ăn thạch lựu, thật là khó tin.

Người chết thì sẽ không có cảm giác gì nhưng người sống không thể đứng lâu ở đây được. Cảm nhận được từng luồng gió âm tạt qua, lạnh đến thấu xương. Tôi rùng mình, nhét linh hồn Đông Tử vào trong áo, chạy thật nhanh dọc theo con đường lúc đi vào. 

Một khi Zeus nói những lời đó e rằng hắn không muốn tiếp tục làm chồng của tôi. Nhưng thần lực thuộc về Hera trên người tôi không hề biến mất, thậm chí còn mạnh lên, dường như hắn không thu hồi thần lực của tôi. Tôi không biết Zeus đang nghĩ cái gì, tại sao hắn phải làm cái chuyện đáng buồn cười này. Hades mong tôi biết cái gì, đúng, tôi biết chắc chắn, tôi phát hiện hắn trong tưởng tượng của tôi còn chán ghét gấp mười ngàn lần. Nếu như trước kia còn chút lưu luyến thì bây giờ sớm đã bị hành động của hắn làm cho tan thành mây khói.

Hóa thành một làn gió, tôi vượt thật nhanh qua dòng sông Âm phủ đầy oan hồn và lửa, hất bỏ những oan hồn không cam lòng muốn kéo tôi xuống nước. Bọn chúng căm ghét cơ thể và hơi thở của người sống, hét lên những âm thanh thật chói tai. Thật vất vả mới tới gần cửa Âm phủ nhưng không thấy bóng dáng người chèo thuyền Charon.

Lo lắng hồi lâu, mặt sông tối đen không ngừng gợn sóng, trải dài vô tận. Ngay cả sương mù trôi lơ lửng trên mặt sông cũng bị nhiễm màu của mặt sông. Tôi thì không có vấn đề gì, mặc dù là người nhưng có thần lực bảo vệ tôi sẽ không nhiễm phải tử khí của Âm phủ. Nhưng Đông tử không được như vậy, tôi cẩn thận che anh ấy trược ngực, nhưng linh hồn vốn ấm áp dần trở nên lạnh như băng, chẳng lẽ Đông Tử đã được định sẵn là không thể rời khỏi nơi này hay sao?

"Hera, ngài đang làm gì ở đây, chỗ này có gì thưởng thức hay sao?".

Trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói ôn nhu, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cỗ xe ngựa được kéo bởi mấy con sinh vật kỳ quái, không tiếng động lơ lửng giữa không trung. Nữ thần ngồi phía trên vén khăn che mặt, tôi lập tưc nhận ra nàng là ai.

Nữ thần đêm tối Nyx.

"Xin hãy giúp ta, giúp ta vượt qua sông này trở về nhân gian, ta nhất định sẽ ghi nhớ ân huệ của ngài, bất kể ngài có yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta cũng sẽ đáp ứng".

Nyx hơi mỉm cười, điều khiển xe dừng bên cạnh tôi: "Ta chẳng có mong muốn gì cả, thu lại cam kết của ngài đi, Hera. Thu lại cái tính ngạo mạn làm người khác chán ghét kia đi, ta sẽ đưa ngài qua".

Tôi cảm kích bước lên xe ngựa của nàng, vượt qua dòng sông dừng lại bên bờ bên kia. Nhìn thấy ánh mặt trời chốn nhân gian, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Mau quay về đi, Âm phủ chẳng có gì thú vị cả. Những tên bán thần và yêu quái linh tinh kia suốt ngày chạy vào quấy rối, thật vất vả mới được thanh tịnh được mấy ngàn năm, sao ngài lại chạy xuống làm rối tung hết lên".

Nàng quan sát tôi từ trên xuống dưới, rồi không đồng tình lắc đầu.

"Như thế nào ngài cũng là Thần hậu của đỉnh Olympus, tại sao lại giữ bộ dạng của loài người. Nếu để Gaea nhìn thấy nhất định sẽ hét lên té xỉu".

"Cảm ơn ngài".

Không muốn nói chuyện nữa với nàng. Mặc dù Nyx là nữ thần thế hệ đầu tiên, nhưng dường như nàng chỉ một mực ẩn cư ở Âm phủ, không quản bất kỳ chuyện gì bên ngoài. Tôi không muốn nàng biết chuyện tôi bị Zeus đày xuống nhân gian. Cái này không phải là chiến công vẻ vang gì, có thể bớt được chuyện nào hay chuyện đấy.

"Hera, hãy nhớ lấy thân phận của mình. Sau này đừng một chút lại cùng Zeus chơi cái trò chơi nhàm chán nay. Thật là, cũng không phải là lũ quỷ quái sơn dã đê tiện kia, cần gì phải học dáng vẻ của bọn chúng..."

Nyx vẫn còn lảm nhảm ở phía sau. Mặc dù bề ngoài nàng còn trẻ nhưng nói về tuổi tác tuyệt đối là vượt quá tuổi của một bà già. Tôi cười khổ, chạy thật nhanh về nơi có ánh nắng mặt trời, trong đầu nghĩ chắc nàng đã nghe được những lời nói bóng nói gió ở đâu đấy. Căn bản tôi và Zeus đã hoàn toàn mâu thuẫn, sao nàng có thể cho rằng đó là "Trò chơi nhàm chán".

Không cần phải nói thêm bất kỳ câu gì nữa, tôi mượn gió chạy thẳng một mạch về nhà Đông Tử. Dựa theo tập tục của chỗ chúng tôi, người chết sẽ được đặt ở nhà một ngày trước khi tiến hành tang lễ. Thật may không tốn bao nhiêu thời gian, tôi triển khai thuật thôi miên sở trường. Thổi một luồng gió mát vào mắt mẹ Đông Tử, nhìn bà choáng váng mất đi, mới bước thật nhanh vào phòng.

"Đông Tử, mau đi đi, nhanh trở lại thân thể của mình".

Quả cầu nhỏ bay lên, bay quanh tôi một vòng rồi chui vào quan tài băng. Tôi vội vàng mở nắp, nhìn sắc mặt Đông Tử hồng hào chỉ xuất hiện người sống, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo còn có chuyện cần hoàn thành, tôi không thể để cho Đông Tử và những người khác nhớ tất cả các chuyện này. Không nói đến chuyện người đã chết hai ngày còn sống lại, chỉ cần còn ở một chỗ với tôi, Đông tử sẽ còn bất hạnh.

"Thật xin lỗi, sau này gặp lại, hãy quên em đi".

Tôi gọi vị thần cai quản ký ức loài người, muốn nàng loại bỏ tất cả các ký ức liên quan đến Hàn Tiểu Nhạc, để cho tất cả phục hồi về lúc ban đầu. Hà Cảnh Đông chưa từng gặp tôi, anh ấy cùng người nhà và bạn bè không nhớ tới sự tồn tại của Hàn Tiểu Nhạc trên thế giới này.

Quan tài biến mất, anh ấy an tĩnh ngủ trên ghế xô pha, trên ngực còn để một quyển tạp chí bóng đá, giống hệt dáng vẻ quen thuộc mà tôi nhìn thấy. Tôi không biết đến tột cùng tình cảm của mình đối với anh ấy là gì, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng bi thương. Không dám nhìn anh ấy nữa, lặng lẽ từ cửa sổ rời đi, thuận tay đóng cửa lại.

Như vậy anh ấy mới có thể hạnh phúc. Anh ấy sẽ gặp được tình yêu chân thành khác.

Muốn lấy thân phận loài người sống ở nhân gian, còn có thể hưởng những thứ hạnh phúc nhỏ nhoi giống như các thiếu nữ khác cuối cùng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Tôi nặng nề thở dài.