Cuộc Sống Hậu Hiện Đại Của Gấu Trúc

Chương 32




Trầm Trầm im lặng nhìn hắn, dùng ánh mắt ý bảo đối phương tiếp tục nói, Mộ Tử Dương không khỏi ngồi thẳng người lên: “Ta nói là sự thực đấy, sư đệ.”

Trầm Trầm lơ đễnh nói: “Sư huynh, hôm nay là ngày mười bảy tháng bảy, không phải ngày cá tháng tư.”

Mộ Tử Dương nói thẳng: “Tiểu sư đệ, ngươi cũng là một thần tiên, lẽ nào còn không rõ tình trạng thân thể mình sao?”

Trầm Trầm sửng sốt một chút, trong thời gian này hắn xác thực rất mệt, mỗi ngày về nhà thì đều ngủ gật, có đôi khi ở trong phòng làm việc cũng sẽ ngủ, khiến cho hắn còn thiếu chút nữa cho rằng mình là con gấu trúc duy nhất trên thế biết ngủ đông, đương nhiên bây giờ là mùa hè, cách mùa đông còn xa lắm, chẳng qua suốt ngày buồn ngủ, điểm này không phải điều tốt đối với hắn, nghe Mộ Tử Dương nói thế, hắn hơi nghi hoặc, lập tức đưa tay tự bắt mạch cho mình, một lát sau, sắc mặt hơi thay đổi.

Gì thế này ─── hắn thực sự mang thai sao?! Không đùa hắn đấy chứ?

Trầm Trầm khiếp sợ vạn phần, nhịn không được lặp lại động tác vừa nãy ─── thực sự, thực sự mang thai rồi?

Mộ Tử Dương sợ hắn khó có thể tiếp thu, nhịn không được nói: “Kỳ thực sư đệ ngươi cũng không cần hoảng, lần đầu tiên ngươi mang thai, còn bình tĩnh hơn bây giờ.”

Trầm Trầm liếc hắn một cái sắc như dao: “Nói bậy.”

Mộ Tử Dương nói: “Sư đệ, lúc này ngươi ngàn vạn lần không nên cậy mạnh, dù nói thế nào, giờ đã có con, không nên làm hại thân thể của mình.”

Trầm Trầm đen mặt im lặng, chỉ là cúi đầu tự bắt mạch cho mình nhiều lần, Mộ Tử Dương thấy cái cổ Trầm Trầm cong cong, đuôi tóc đen đen trượt qua trượt lại phần cổ ái, hắn gian nan chuyển ánh mắt qua chén trà: “Sư đệ, cha đứa bé có biết chuyện này không?”

Mộ Tử Dương nói chưa dứt lời, nhắc tới Chu Thanh, Trầm Trầm càng nghĩ càng thấy đau đầu và mê man, hắn vẫn muốn làm một con gấu trúc an phận thủ thường nhàn tản, lại không nghĩ tới bị một cây trúc hắn mua bá vương ngạnh thượng cung(a.k.a rape), ngủ qua một lần thì thôi đi, lại còn ngủ có di chứng, cây trúc này và gấu trúc thì có thể sinh ra cái gì? Quái vật đầu gấu thân trúc ư? Hay là tiểu yêu quái đầu trúc thân gấu? Trầm Trầm càng nghĩ sắc mặt càng kém, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, ngay cả Mộ Tử Dương cũng bị hắn giận lây, hắn vừa giận một cái, giọng nói cũng không tốt mấy: “Hắn không biết.”

Mộ Tử Dương sờ sờ mũi, xem sắc mặt sư đệ, đại khái còn chưa yêu cây trúc yêu quái chết tiệt đó, hắn bỗng nhiên nghĩ mình lại có hề để coi rồi, vậy là hắn cũng không tức giận với thái độ của Trầm Trầm, ngược lại cười cực kỳ ưu nhã: “Nói như vậy, cậu ta không chịu trách nhiệm ư.”

Không chịu trách nhiệm? Trầm Trầm nghĩ tới sự săn sóc từ trước tới nay của Chu Thanh với mình, không khỏi phản bác: “Đại sư huynh, ngươi không nên nói bậy.”

Mộ Tử Dương lại hỏi: “Vậy ngươi có định nói cho cậu ta không?”

“Vì sao phải nói?” Trầm Trầm nói như đúng rồi: “Đây là chuyện của ta, không liên quan tới hắn.”

Nói dứt lời, hắn gỡ chiếc kính không gọng xuống, một tay cởi nút áo trên cùng ra: “Được rồi, đại sư huynh, ta cũng mệt rồi, ta trở về phòng đánh một giấc, ngươi cứ ngồi đó đi, lúc nào đi thì nhớ đóng cửa.”

Không lưu tình chút nào, bỏ mặc Mộ Tử Dương ngồi đó, Trầm Trầm vừa ngáp vừa đi vào phòng ngủ, Mộ Tử Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi, sư đệ chính là người vô tình như vậy, đối với người không có hứng thú thì không thèm để ý chút nào.

Trong lúc Mộ Tử Dương định một mình rời đi, cửa nhà bỗng mở ra, Chu Thanh vừa đi vào vừa nói: “Trầm Trầm, anh ngủ chưa? Em đã làm xong công việc rồi về sớm, anh là ───”

Mộ Tử Dương đã đứng dậy, hắn một thân trường sam ưu nhã, mái tóc dài đen nhánh buông ở bên hông, hắn lạnh lùng nhìn Chu Thanh: “Sư đệ đang ngủ.”

Chu Thanh vô thức cau mày, nam nhân xinh đẹp này vô cùng nguy hiểm, nhất là đối phương còn là một trong những người ái mộ Trầm Trầm, tuy rằng cậu thoáng biết Trầm Trầm cũng không thích hắn, nhưng Chu Thanh vẫn liệt Mộ Tử Dương vào danh sách những tai họa ngầm trên con đường tình ái của cậu và Trầm Trầm.

Chu Thanh đặt công văn trên tủ đồ bên huyền quan, một bên bắt chuyện với Mộ Tử Dương: “Mộ tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Mộ Tử Dương nói: “Không phải nhân quan hệ với sư đệ, ta cũng không muốn gặp ngươi chút nào.”

Chu Thanh nhìn về phía hắn: “Ta cũng vậy.”

Sắc mặt Mộ Tử Dương vẫn lạnh lùng, thế nhưng hai con mắt như hạt châu thì tựa như đang nổi lửa, hắn đi nhanh về phía Chu Thanh, thấp giọng nói: “Sớm biết thế này, lần đầu tiên gặp ngươi ta đã bóp chết ngươi rồi!”

Chu Thanh mím môi: “Bảo sao Trầm Trầm ghét anh.”

Chu Thanh đã giẫm đúng mìn nổ của Mộ Tử Dương, vì thế hắn nhịn không được cao giọng: “Sư đệ có thích ta hay không thì liên quan gì tới ngươi? Ngươi có quyền gì mà nói? Sự đệ không biết ngươi là thứ gì, ngươi đừng cho là ta không biết, Phụng Duyên, lúc này ngươi khoác xác trúc chạy tới dụ dỗ sư đệ là sao? Hắn vất vả lắm mới quên cái đồ nhà ngươi, ngươi lại chạy tơi làm chi? Ngươi không phải có Minh Cẩn rồi sao?”

Chu Thanh cũng đầy đầu gân xanh nhìn hắn: “Anh không biết xấu hổ sao còn nói tôi? Lần này anh tới tìm anh ấy là sao? Anh cuồng quấy rầy à! Ngày nào cũng nhắn tin cho anh ấy, làm hại tôi hôm nào cũng phải xóa, tôi sắp bị anh làm phiền chết rồi đây, anh miệng một lời Phụng Duyên hai lời Minh Cẩn tôi nghe không hiểu được, tôi không phải Phụng Duyên gì cả, tôi cũng không có Minh Cẩn nào hết.”

Mộ Tử Dương nhất thời nghẹn lời, hắn nghi hoặc nhìn Chu Thanh mấy lần, cuối cùng nói: “Ngươi đã quên rồi ư?”

Chu Thanh nói: “Quên gì cơ?”

Mộ Tử Dương vô thức ngậm miệng lại, cuối cùng nói rằng: “Đại khái là tôi nhận sai người rồi, sư đệ của ta sao lại hai lần đều thua bởi tay ngươi?” Chẳng qua là tướng mạo tương đồng mà thôi, nếu như lúc đó hắn biến thành dáng vẻ Phụng Duyên chẳng phải mọi chuyện đều dễ dàng sao. (aizza, ấu trĩ thế a ”)

Chu Thanh còn nói: “Cái gì mà thua bởi tay một người cơ? Mặt mũi tôi giống Phụng Duyên lắm sao?” Chu Thanh không thích cảm giác này tí nào, điều này khiến cậu luôn thấy mình như là đang chiếm lợi của tên Phụng Duyên kia, luôn có cảm giác cậu chỉ là một sản phẩm thay thế với Trầm Trầm.

Mộ Tử Dương có chút đố kị nhìn cậu: “Đích xác là giống, chẳng qua nhìn kỹ thì lại khác.”

Ánh mắt Chu Thanh bỗng ngừng.

Khóe miệng Mộ Tử Dương nhếch ra một ý cười: “Trầm Trầm chỉ thích Phụng Duyên, không thích Chu Thanh, đây là sự khác biệt giữa hai người.” Nhìn dáng vẻ thoáng suy sụp của Chu Thanh, Mộ Tử Dương cảm thấy đắc ý cực kỳ, câu hắn vừa nói không có chút lừa gạt nào cả, Trầm Trầm đích xác là không thích ‘Chu Thanh’.

Chu Thanh buồn bã: “Tôi biết rõ chứ, không cần anh nhắc.”