Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh

Chương 28: Dắt chó đi dạo?




Đỗ Nhược còn không biết chuyện Kiều gia, cô hiện tại đã làm xong tất cả công việc chuẩn bị giải phẫu, đang chuẩn bị về nhà, 2 ngày nay vẫn luôn vội vàng chuyện bệnh viện, thời gian ở cùng ba bé cưng ít đi rất nhiều, mỗi lần về nhà, đều sẽ bị ba đạo ánh mắt ai oán gắt gao khóa lại, khiến cô bất đắc dĩ cam đoan, khi nào xong việc này, nhất định sẽ cùng ba ba bọn họ dẫn bọn họ đi công viên trò chơi, chơi thống thống khoái khoái cả một ngày.

Cô đi cầu thang bộ ở bệnh viện, đi rất nhanh, cô không thích đi thang máy, có thể là làm bác sĩ đều có điểm yêu sạch sẽ, Đỗ Nhược đối với không gian eo hẹp trong thang máy đặc biệt là không thích, bởi vậy nếu có thể, đều là đi cầu thang bộ.

Đột nhiên, Đỗ Nhược nghe được một âm thanh quen thuộc, cô hơi dừng bước chân một chút, cau mày, dì Lưu tại sao ở bệnh viện?

Nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi xem, Đỗ Nhược men theo âm thanh đi đến góc rẽ.

"Bác sĩ La sao rồi, tình huống bạn già của tôi nghiêm trọng không?" Dì Lưu gắt gao túm chặt áo blouse trắng của bác sĩ, khẩn trương dò hỏi.

Sắc mặt bác sĩ La kia lúc này vô cùng ngưng trọng, anh nghe đối phương hỏi xong, mặt nghiêm cẩn nói: "Chúng tôi vừa rồi kiểm tra kỹ càng cho Lý tiên sinh một lần, phát hiện động mạch của ông ấy bị tắc nghiêm trọng tạo thành máu cung cấp cho tim không đủ, trước mắt mà nói, cho dù chúng tôi tiến hành giải phẫu đường vòng tim cho ông ấy, hiệu quả cũng sẽ không cao, đề nghị của chúng tôi là làm giải phẫu nối mạch máu tim."

"Xác xuất giải phẫu này thành công cao sao?" Lý Thiên đỡ lấy mẹ kế lung lay sắp đổ, vội hỏi bác sĩ.

Bác sĩ La nghĩ một chút, "Kỳ thực, giải phẫu nối mạch máu tim tỷ lệ thành công là rất cao, nhưng..." Anh do dự nhìn dì Lưu bên cạnh, "Lý tiên sinh đã lớn tuổi, hơn nữa tình huống tương đối nghiêm trọng, bởi vậy, còn phải đợi kết quả kiểm tra thêm 1 lần nữa, chúng tôi mới có thể giải đáp kỹ càng cho người nhà."

"Bác sĩ La, xin các vị nhất định phải trị lành bạn già của tôi." Dì Lưu nghe thấy hi vọng, lập tức cầu khẩn nói.

Bác sĩ La nghe thấy đối phương khẩn cầu, sắc mặt lại như cũ không thay đổi, trả lời dì Lưu 10 phần bình thản: "Đương nhiên, chúng tôi sẽ hết sức." Nói xong liền rời đi trước.

"Dì à, dì đừng lo lắng, nếu thật sự nghiêm trọng, con sẽ đi Toto quan hệ, nhìn xem có thể hay không mời được chuyên gia về mặt này." Lý Thiên đứng thẳng người, an ủi, trong lòng hạ quyết tâm đi về hỏi ba vợ, nhìn xem lão nhân gia ông có hay không quen biết bác sĩ về phương diện này.

Nghĩ đến loại tình huống này, Lý Thiên liếc nhìn vợ mình, "Anh nhìn em làm cái gì?" Mặt Trương Lam Hân đề phòng nhìn chồng của mình.

"Ngày mai em về nhà hỏi ba em, nhìn xem có hay không biết bác sĩ có tiếng về phương diện này." Tuy rằng bất mãn thái độ của vợ, nhưng loại thời điểm này, không thể phát giận.

"Ba em là chính giới, nơi nào quen biết bác sĩ gì a?" Trương Lam Hân không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, cô mới không cần trở về bị các chị gái cô xem thường, ngay cả loại sự tình này đều phải tìm ba ba mình hỗ trợ.

Dì Lưu nghe thấy bọn họ tranh chấp, lại không khỏi cúi đầu khóc nức nở.

Thật là dì Lưu? "Dì Lưu" Đỗ Nhược đi ra, cúi đầu nhìn bà già ngồi ở trên ghế.

"A?" Dì Lưu nghe được âm thanh ngẩng đầu nhìn lên, sao Nhược Nhược ở trong này? Bà kích động đứng lên, "Con tại sao lại ở chỗ này?" Bà đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua Đỗ Nhược hình như có gọi điện thoại nói cho bà, ở bệnh viện Thượng Kinh nhận thủ thuật, chính là lúc ấy bà đang vội vã bệnh tình của bạn già, không có thế nào nhớ kỹ.

Đỗ Nhược không trả lời, cô nhớ là đã nói với dì Lưu, xem bộ dáng dì Lưu cũng nghĩ tới, "Dì tại sao lại ở chỗ này?" Rõ ràng ngày hôm qua còn nói điện thoại, dì Lưu cũng không cùng bản thân nói cái gì a?

"Là lão Lý ông ấy..." Vừa mới bởi kinh ngạc mà dừng lại nước mắt, bởi vì nhớ tới đề tài này lại bắt đầu chảy xuống.

"Là cơ tim tắc nghẽn, bác sĩ vừa mới nói." Lưu Thiên Minh cũng thật lâu chưa thấy Đỗ Nhược, dù sao chính là mẹ anh cùng Đỗ Nhược quen biết, hơn nữa người ta không phải người bình thường, không tốt tấu lên trên.

"Mẹ, đừng khóc!" Vương Thiến Thiến tiến lên vỗ vỗ lưng Dì Lưu.

Vợ chồng Lý Thiên từ khi Đỗ Nhược xuất hiện cũng vẫn nhìn cô, nhìn dì Lưu một chút, người này, là ai a? Sao không nghe nói qua?

Trương Lam Hân chua ngoa đánh giá Đỗ Nhược, khi nào thì mẹ kế của chồng nhận thức người kiểu này?

Đỗ Nhược nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, bệnh này ở quốc nội hẳn là giải phẫu xác xuất thành công vẫn còn rất cao, hơi hơi xoay người, nhìn ánh mắt dì Lưu, "Dì Lưu, giải phẫu nối mạch máu tim không coi là đại giải phẫu."

Trương Lam Hân đứng bên cạnh Lý Thiên lập tức cau mày nói, "Bác sĩ người ta nói, phẫu thuật này của ba ba tôi có thể thất bại tương đối cao." Tuổi còn trẻ, khẩu khí thật đúng lớn.

Lôi kéo cánh tay vợ, Lý Thiên lườm cô một cái, tuy rằng anh không biết đối phương là loại người nào, bất quá không cần nhìn bề ngoài, liền xem khí chất kia, cũng sẽ không là con tôm nhỏ ven đường tùy bạn khi dễ. Hơn nữa ở Thượng Kinh, bạn vĩnh viễn cũng không biết người bên cạnh mình có phải là quý nhân hay không, người phụ nữ này, cả ngày ỷ vào nhà mẹ đẻ mình, đến bây giờ vẫn chưa có nhận thức về chuyện này, một chút ánh mắt đều không có. Anh cười nói với Dì Lưu: "Dì à, vị này là...?"

"À" Dì Lưu vội lau khô nước mắt, "Đây là cố chủ trước kia của dì." Tuy rằng Đỗ Nhược đối với bà tốt, nhưng là cũng không thể tùy tiện yên tâm thoải mái lợi dụng người khác, một khi bị người khác biết Đỗ Nhược có tiền, còn có nhà chồng tốt như vậy, sợ là lão bà tử về sau nhất định sẽ bởi vì nhà chồng bên này không ngừng mà phiền toái Đỗ Nhược, đến lúc đó làm quan hệ cương lên, không bằng ngay từ đầu khiến cho người khác tưởng rằng Đỗ Nhược cùng bà chính là quan hệ làm thuê.

Đỗ Nhược nhíu mày, rất nhanh liền hiểu được, không khỏi cười khổ, dì Lưu thật sự rất hiểu biết cô, cô xác thực không thích loạn khiên quan hệ, sợ phiền toái, nhất là hai người này cũng không phải là người dễ dàng thỏa mãn, làm như vậy là tốt nhất, nhàn nhạt gật đầu "Xin chào." Đỗ Nhược, kỳ thực chính là người ích kỷ.

Có lẽ là cảm thấy cũng không phải quan hệ thân mật gì, Lý Thiên cũng lễ phép lên tiếng chào hỏi, rồi mang theo vợ trở lại phòng bệnh ba ba.

"Nhược Nhược, con đi về trước đi, con đã bận rộn cả ngày." Dì Lưu nghẹn ngào nói.

"Dì Lưu, yên tâm, sẽ không có chuyện gì!" Đỗ Nhược cũng không biết phải an ủi dì Lưu như thế nào, cô ngẩng đầu nhìn Lưu Thiên Minh, "Lưu đại ca, sau khi có kết quả, cho em biết một tiếng, em sẽ cùng bệnh viện bên này thương lượng mời bác sĩ tốt nhất về phương diện này làm phẫu thuật."

"Được, làm phiền em." Lưu Thiên Minh liên thanh đáp, nếu có Đỗ Nhược hỗ trợ, quả thật sẽ tốt hơn nhiều, dù sao bọn họ đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.

☻☻☻

Trương Lam Hân đứng ở cửa sổ, đột nhiên cô mở to hai mắt nhìn, lặng lẽ nhìn thoáng qua dì Lưu đang hầu hạ ba chồng trên giường bệnh, len lén kéo kéo vạt áo chồng.

"Làm gì vậy?" Lý Thiên cau mày quát khẽ.

Trương Lam Hân chỉa chỉa dưới lầu, ý bảo anh nhìn xuống.

Cái gì? Lý Thiên nhìn cô một cái, nhìn phía dưới bệnh viện, là người kia, chỉ thấy cô ngồi vào ghế lái của một xe việt dã màu đen cao lớn, rất nhanh liền rời khỏi bệnh viện.

"Land Rover ôi." Trương Lam Hân thần bí ở bên lỗ tai Lý Thiên nói.

"Xa như vậy, em cũng có thể thấy được?" Lý Thiên hoài nghi nhìn cô.

"Xin nhờ, em làm sao có thể không biết." Đối với hoài nghi của chồng, Trương Lam Hân cảm thấy bị anh vũ nhục, loại xe xịn này cô cách xa cũng biết là hãng gì. Cô nhìn dì Lưu bĩu bĩu môi, "Không nghĩ tới mẹ kế anh còn nhận thức người có tiền." Còn tưởng rằng ngay cả con trai của bà điều kiện cũng không sai đâu. Haiz, đáng tiếc a, chính là cố chủ.

Lý Thiên trong lòng cũng có chút đáng tiếc, bất quá, loại sự tình này ngẫm lại liền quẳng ra sau đầu.

☻☻☻

Chuông điện thoại vang, Đỗ Nhược nhận điện thoại.

Một âm thanh lười nhác, "Anh, Tề Thâm."

Đúng lúc đèn đỏ, Đỗ Nhược vững vàng đạp phanh lại, cũng dùng âm thanh lười nhác trả lời, "Không phải là còn đang huấn luyện sao?"

"Buổi tối có diễn luyện, hiện tại nghỉ ngơi mà thôi." Tề Thâm nhướng lông mày thật cao, nhìn đám tiểu tử đang có ý đồ nghe lén kia, nói không ra tiếng "Lăn".

Đỗ Nhược nhắm mắt lại, tưởng tượng thấy bộ dáng chồng lúc này miễn cưỡng tựa vào tường.

"Làm phẫu thuật kia xong chưa?" Tuy rằng rất hào phóng thả người, nhưng nếu vợ có thể ở lại bên mình, đương nhiên là không còn gì tốt hơn. Giống như hiện tại, gặp nhà không phòng trống.

"Buổi sáng ngày mai." Ngẫm lại cũng có vài ngày không gặp, Đỗ Nhược tự giễu bĩu môi, cũng không biết trước kia một hai tháng không gặp là thế nào qua được.

"Anh ngày kia được nghỉ trở về, ba tiểu gia hỏa khẳng định nhớ ba tụi nó!" Thiếu chút nữa đã quên đại sự, thật vất vả đem ngày nghỉ của Chu Thụy tên kia đoạt lại, đừng đến lúc đó lại lãng phí.

"... Được" Đỗ Nhược cúi đầu ứng một tiếng, nghĩ nghĩ vẫn là dặn dò, "Ở phía ngăn tủ dưới phòng tắm có chuẩn bị thuốc bột, lúc trở về, phải nhớ phóng một ít vào bồn tắm lớn, cố gắng mà tắm sạch, có nghe hay không?"

"Vâng, tư lệnh đại nhân, nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Nghiêm túc chào cái quân lễ, Đỗ Nhược dặn dò làm cho Tề Thâm ấm áp trong lòng.

Đỗ Nhược nghĩ, nhất định phải mua cái ghế mát xa, nếu cô không có ở đây, thì có thể làm cho anh sau khi về đến nhà ngồi ghế mát xa thư hoãn xương ống chân một chút.

Chu Thụy cắn răng oán hận trừng Tề Thâm mặt mày hớn hở sau khi cúp điện thoại, nỗ lực dè xuống lửa giận bản thân mình, nhưng là, người nào đó không có chút nào để ý tới anh, anh bới bới tóc, "Ngày nghỉ của em đâu."

"Haiz, đừng như vậy, vợ của cậu ngay tại doanh trại, vợ của anh không ở đây." Tề Thâm mặt dày đặt tay lên bả vai Chu Thụy, "Cùng lắm thì, chờ vợ của anh trở lại, anh liền đem trả lại cho cậu là được."

Thì ra lão nhân gia ngài lúc trước không chuẩn cho người ta ngày nghỉ a? Chu Thụy ở trong lòng kêu rên.

Trong lòng Dương Khải Thành âm thầm may mắn, may mắn không phải là ngày nghỉ của mình.

☻☻☻

Ba bé cưng nghe được ba ba ngày kia trở về, mừng rỡ một buổi tối cũng không yên tĩnh, luôn luôn sôi nổi.

Sau buổi cơm tối, người một nhà ở phòng khách uống trà. Tề lão gia tử còn rất hứng thú cùng ba tiểu đậu đinh ngồi ở thảm lông trên đất cùng nhau chơi ghép hình.

"Lão gia tử mấy ngày nay rất cao hứng, mang theo ba chắt nội đi bộ xung quanh đại viện." Đừng nói là lão gia tử, mẹ Tề nghĩ đến trong đại viện này, có phu nhân nào mà không đỏ mắt đối với ba cháu nội ngoan nhà mình, "Trong đại viện này, lão thủ trưởng chắc bị ông nội con chọc tức, đều mạnh mẽ bắt các cháu nội, cháu ngoại đi xem mắt."

"Muốn con báo cho Tề Thâm một tiếng không, để anh ấy chuẩn bị tốt tâm lý bị đánh hội đồng?" Đỗ Nhược nói đùa.

Mẹ Tề thế nhưng lại gật đầu, "Nên báo cho Thâm nhi một tiếng, đám tiểu tử này cũng không phải đánh không thắng chồng con." Nói xong, mình cũng vui vẻ.

"Vì chuyện này, đáng giá!" Cha Tề từ trong tờ báo nhìn các cháu nội, hào sảng nói.

Hai chồng vợ đều nhìn nhau cười.

"Mẹ" Hạo Hạo đột nhiên đứng lên, móng vuốt nhỏ đặt trên đầu gối mẹ, nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi, "Mẹ, ở bên trong heo nhỏ của con còn có bao nhiêu tiền?"

"Hạo Hạo muốn mua cái gì?" Đỗ Nhược cùng mẹ Tề cũng có chút kinh ngạc, ngay cha Tề cũng buông tờ báo trong tay xuống, muốn xem cháu nội lớn lại có ý kiến gì. Ông cũng không phải lo lắng tiểu tử kia thiếu tiền, mà là mấy ngày nay cả ngày vây quanh đứa nhỏ, nhưng thật ra khiến ông thấy được cái gì gọi là đồng ngôn đồng thú vị*, tiểu tử kia khẳng định lại phát hiện cái gì mới.

*đồng ngôn đồng thú vị: theo mình nghĩ có nghĩa là lời nói con nít rất thú vị

Hạo Hạo khó xử nhìn Tề lão gia tử một cái, lại cúi đầu nghĩ một chút, vẫn còn có chút do dự, không biết có nên hay không nói cho mẹ tính toán của bọn họ.

Tề lão gia tử không hiểu, chuyện này liên quan đến bản thân mình sao a?

"Chúng con muốn mua một con chó" Hạo Hạo nhắm mắt lại, lớn tiếng nói.

"Mua chó, tại sao muốn mua chó?"

"Muốn tặng cho ông cố nội!" Duyệt Duyệt vẫy vẫy nắm tay nhỏ, thật tự hào nói.

"Ba? Ba muốn nuôi chó sao?" Mẹ Tề cũng nghi hoặc nhìn lão gia tử.

"Các ông đều có chó dắt theo, mỗi ngày ông cố nội lại đều dắt theo Hạo Hạo Duyệt Duyệt cùng Tuyên Tuyên, cho nên chúng con muốn mua con chó Uy Vũ đưa cho ông cố nội." Tuyên Tuyên ngọt ngào ngây thơ nói nguyên nhân bọn họ.

Nhưng là, người lớn lại đều phá lên cười ha ha, bọn tiểu tử không rõ chân tướng nhìn một chút này nhìn xem cái kia, đung đưa đầu, ba bé cưng mím môi, thực không rõ ràng, có cái gì mà cười.

"Trời ạ, trời ạ, bụng của tôi" Mẹ Tề cười đến lúc ôm bụng, thiếu chút nữa không thở nổi.

Tề lão gia tử cũng cười run lên, mấy ngày nay chắt nội ở nhà, lão nhân gia liền mang theo đứa nhỏ đến khoe trước mặt các chiến hữu già, làm đám lão gia kia thèm chơi, ai biết, thế nhưng sinh ra loại hiểu lầm này. Bất quá, đứa nhỏ, dạy thật tốt, "Không sai không sai, nhỏ như vậy đã biết thương ông cố nội." Trong lòng đắc ý, ngày mai nhất định phải nói cho đám lão gia kia.

Cha Tề không có tư vị sờ sờ cằm, nghĩ ngày mai muốn hay không đem cháu nội từ trong tay cha đoạt lấy, cũng mang đến khoe với đám gia hỏa kia.