Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh

Chương 20: Tới




Đại sảnh sân bay.

"Ba, ba chậm một chút." Lão gia tử cũng đã gần 80, chân cẳng thế nào vẫn lưu loát như vậy, mẹ Tề, cha Tề cùng bảo vệ Tiểu Trần của Tề lão gia tử lo lắng nhìn lão nhân phía trước đi bay nhanh.

"Sao? Bây giờ mấy giờ rồi?" Tề lão gia tử duỗi thẳng cổ nhìn bên trong, vẫn không quên hỏi Tiểu Trần một chút.

"Ba, không sao, còn kịp." Mẹ Tề cười vỗ vỗ cánh tay lão gia tử.

"Đã chín giờ. Cũng sắp ra tới." Tiểu Trần nâng tay nhìn đồng hồ, nghiêm túc trả lời lão thủ trưởng.

"Lúc nãy sao lại bị kẹt xe?" Lão gia tử nói thầm, lại kiễng chân nhìn nhìn phía bên trong.

Cha Tề cũng ở một bên nghểnh cổ đợi.

"Xin chào!"

Là một người mặc đồng phục nhân viên công tác sân bay, tươi cười rạng rỡ đi đến trước mặt bọn họ, chào hỏi một tiếng."Xin hỏi các vị là người nhà của hành khách Đỗ Nhược tiểu thư chuyến bay từ California sao?"

Trưởng bối Tề gia đều nghi ngờ liếc nhau một cái.

Tiểu Trần tiến lên gật đầu một cái, tươi cười, "Đúng, xin hỏi có chuyện gì không?"

"À, Đỗ tiểu thư đang ở phòng y tế của sân bay chúng tôi, lo lắng các vị chờ lâu, nên nói chúng tôi đi ra nhận các vị đi vào."

"Tiểu thư, xin hỏi là có chuyện gì không?" Mẹ Tề lo lắng hỏi.

"Xin các vị yên tâm, Đỗ tiểu thư không có chuyện, xin mời đi theo tôi."

Nhân viên công tác mở cửa phòng y tế sân bay, Tề lão gia tử cùng cha Tề mẹ Tề còn không có đi vào, cũng đã nghe được âm thanh non nớt từ bên trong truyền đến.

"Ông à, ngài yên tâm, mẹ con rất lợi hại, ngài nhất định không có chuyện gì." Âm thanh tuy rằng còn mang tính trẻ con mười phần, nhưng ngữ khí có lực vang vang, tin tưởng gấp trăm lần.

"Vâng" "Vâng" còn thêm vào hai tiếng cam đoan ngọt ngào ngây thơ.

Đi vào, Tề lão gia tử đã nhìn thấy ba bé cưng bảo bối nhà mình đang vây quanh bên người một lão già, nhất thời ghen tỵ, ho một tiếng, "Khụ khụ."

Tề Duyệt nhìn lại, "Ông cố nội!" Lập tức bỏ lại lão nhân đang nằm ở trên giường bệnh, hướng ông cố nội ôm ấp.

Tề Hạo Tề Tuyên quay đầu, thấy người vừa tới, hai người cũng cao hứng nhảy dựng lên, "Ông cố nội."

Được rồi, bị các chắt nội vây lại, Tề lão gia tử cảm giác mình viên mãn.

"Ông nội, ba mẹ." Đỗ Nhược cũng nhìn thấy người lớn trong nhà, đứng lên lại gần bọn họ.

"Ồ?" Tề Tuyên từ trong ngực Tề lão gia tử, nhất thời đôi mắt sáng lên, "Ông nội, bà nội." Cha Tề nguyên bản còn bởi cha hấp dẫn chú ý của ba cháu nội mà sinh ra chút cảm xúc nhất thời được chữa khỏi.

"Ông nội, bà nội!" Tề Hạo Tề Duyệt cũng nhìn thấy, lập tức đứng thẳng người, lễ phép chào hỏi.

Mẹ Tề ngồi xổm xuống, "Đến, bà nội ôm một cái." Mẹ Tề ôm ba cháu nội một phen, thỏa mãn nheo hí mắt, ah..., cảm giác thật là tốt.

Tề lão gia tử nhìn nhìn chung quanh, nhíu nhíu mày, hỏi, "Đây là chuyện gì?" Còn tưởng rằng cháu dâu gặp chuyện phiền toái gì.

"Không có việc gì, lão nhân gia bị bệnh tim tái phát." Đỗ Nhược cười, nói trấn an một câu, lập tức nhìn nhìn ba người lớn trong nhà, "Sao lại đều đến đây?" Trong giọng nói mang theo vô cùng thân thiết mà mình cũng không có phát giác.

"Ha ha, ở nhà cũng không có việc gì làm." Mẹ Tề đứng ở một bên, nghe được rõ ràng, kỳ thực làm sao có thể không có việc gì làm, là mong gặp con dâu và cháu nội mà thôi.

Đỗ Nhược vươn tay bắt mạch lại một lần nữa cho lão nhân, ah..., ổn định không ít, nhìn về phía lão phu nhân bên cạnh, "Bệnh lão nhân gia, tốt nhất là nằm viện quan sát một chút." Loại bệnh này chỉ có thể làm phẫu thuật mới giải quyết hoàn toàn.

"..." Lão phu nhân đang muốn nói chuyện, lại có 1 đám người đi vào, còn có một đám nhân viên cứu hộ.

"Ba, ba sao rồi?" Một người đàn ông trung niên vội vã vọt tới trước mặt lão nhân, thân thiết nhìn lão nhân, trong chốc lát, vài người phía sau ông ta cũng vây quanh.

Lão nhân gia chậm rãi khoát tay, ý bảo bản thân mình không có chuyện.

"Mẹ, hai người không phải đi du lịch sao? Làm sao có thể biến thành như vậy?" Một người phụ nữ hỏi lão phu nhân bên cạnh, quan tâm trong mắt cũng không giống như làm bộ.

"Ngượng ngùng, xin đừng vây quanh lão nhân." Đỗ Nhược nhàn nhạt lên tiếng ngăn trở mọi người đồng loạt xông lên muốn biểu đạt quan tâm.

"Cô là?" Người đàn ông trung niên quay lại, nghi ngờ nhìn Đỗ Nhược.

"Ít nhiều có bác sĩ này, ba con vừa uống thuốc xong, nếu không có cô ấy, ba con còn không biết sẽ như thế nào." Dường như là nghĩ tới tình cảnh hết sức cấp bách lúc nãy, nước mắt lão phu nhân lại chảy ra.

"Cảm ơn cô!" người đàn ông trung niên cảm kích nhìn Đỗ Nhược.

"Tạ tiên sinh, chúng ta bây giờ tốt nhất đem Tạ lão tiên sinh đi bệnh viện, dù sao..." Một vị bác sĩ nhìn qua rất có thân phận thương lượng với vị Tạ tiên sinh kia, còn có điều ngụ ý nhìn nhìn một đám người Đỗ Nhược.

Trưởng bối Tề gia cũng là nhân vật lớn, sao nghe không hiểu những lời chưa nói xong, không khỏi hơi hơi nhíu nhíu đầu mày.

Đỗ Nhược đưa ánh mắt trấn an Tề lão gia tử bọn họ, tiến lên đem kim khâu trước ngực lão nhân gia thu trở về.

Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua người Tề gia và Đỗ Nhược, như có đăm chiêu, lúc sau, cảm kích hướng Đỗ Nhược nhiều lần tỏ vẻ cảm tạ, Đỗ Nhược tỏ vẻ không sao cả, cứu người quan trọng hơn, mới mang theo 1 đám người chậm rãi rời đi.

"Hừ." Tề lão gia tử hướng bóng lưng đám người này khinh thường hừ một tiếng, cứu người của ngươi một mạng, còn hoài nghi y thuật người khác, thực tưởng là mình rất giỏi.

Đỗ Nhược buồn cười lắc lắc đầu, tuy rằng vị bác sĩ kia nói đúng, là phải nhanh đưa lão nhân đi bệnh viện, bất quá Tề lão gia tử bao che khuyết điểm như vậy, làm cho Đỗ Nhược cười nheo mắt, ý xấu không vì người nọ biện giải.

"Đi, chúng ta về nhà." Tề lão gia tử ôm lấy cục thịt nhỏ Tề Hạo, làm cái tư thế hướng về phía trước, đùa Tề Hạo đập đập tay nhỏ bé, khanh khách nở nụ cười.

Cha Tề cùng mẹ Tề cũng mỗi người ôm một bé, Đỗ Nhược cùng Tiểu Trần đành phải thành thật theo ở phía sau.

☻☻☻

Chạy việt dã 20km, chạy xong chuyến này, ngay sau Dương Khải Thành, Chu Thụy là một đám bộ đội đặc chủng bình thường dũng mãnh đều sớm hung hăng đem thân thể không chịu nổi cùng với ba lô 35 kg trên người nằm vùi xuống bụi cỏ, thở hổn hển, ngay cả ngón tay đều lười cử động một chút, Tề Thâm cũng không ngoại lệ.

"Không được!" Chỉ chốc lát sau, Chu Thụy vẫy vẫy tay, "Tôi đêm nay ở nơi này qua đêm, nếu ai bắt tôi đứng lên, tôi sẽ đánh!" Chạy việt dã 20 km, đây là để cho người ta sống sao? Người bình thường không phải đều là 10 km cũng đã không dậy nổi sao? Cho là... cho là bọn họ không ở phạm vi người bình thường, 15 km cũng đủ rồi. Chạy việt dã 20 km a... Chu Thụy nhịn không được rên rỉ ra tiếng, ngay sau đó lại chậm rãi cười ha hả.

Giống như là bị lây, tất cả mọi người điên cuồng cười ha hả.

Đây đối với bọn họ mà nói, là một loại đột phá. Tuy rằng lúc trung đội trưởng nhắc tới, tất cả mọi người cho rằng không có khả năng, nhưng là quân lệnh không thể trái, kiên trì! Trên thực tế, bọn họ có thể hoàn thành xong.

"Rất tốt!" Tề Thâm thở gấp, vẻ mặt tự hào khoa trương nói, nói xong lại có thâm ý khác liếc mắt nhìn mọi người tràn ngập chờ mong một cái, giả ho một tiếng, môi cong lên, "Lần sau chúng ta thử xem 25?"

"Ai nha" "A"...

Mọi người kêu rên ầm trời.

"Chị dâu mau tới đi! Đưa ma quỷ này kéo đi." Đột nhiên Chu Thụy không sợ chết toát ra một tiếng sói tru.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Chu Thụy rốt cục phát hiện không đúng, lúng túng gãi gãi cái ót, cẳng chân cọ cọ, phủi phủi đất lui về sau, gượng cười nói, "Cái kia, tôi có nói cái gì sao?"

Dương Khải Thành không có ý tốt, xé rách kỳ vọng người nào đó, "Có." Sau đó cố ý nhìn thoáng qua đội trưởng như cười như không, quyết định giẫm mạnh lên chân một phen, miễn cho bị họa cá cùng trong chậu, "Cậu có nói cái gì."

"Ồ? Có sao?" Chu Thụy rất nhanh dùng tới biểu tình dễ thương của trẻ con hai tuổi, vùng vẫy giãy chết. Nhìn khóe miệng Tề Thâm run rẩy, vẻ mặt này giống y ba bảo bối ở nhà mình.

Tuy rằng đều rất ngạc nhiên, nhưng mọi người đều là người thông minh, nhìn tươi cười kỳ quái trên mặt đội trưởng, nuốt một ngụm nước bọt, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đều nghiêm cẩn liền gật gật đầu, đồng ý lời nói của Dương đội phó.

"Tôi có thể phản kháng không?" Đại thế đã mất, Chu Thụy một mặt suy sụp.

"Được a" Tề Thâm nhàn tản sung túc đứng lên, "Thực ra còn muốn thưởng cho cậu bình rượu ngon, quả nhiên là anh em tốt, biết thay tôi tiết kiệm tiền."

Ồ?

Dương Khải Thành cùng Chu Thụy hai mặt nhìn nhau, những người khác cũng có chút không hiểu, hồ nghi nhìn vẻ mặt cười của đội trưởng, từ sáng tới giờ, người này liền không được bình thường. Nói như thế nào đây? Huấn luyện so trước kia mạnh hơn tựa như dùng không hết khí lực, quỷ dị nhất chính là nụ cười trên mặt.

☻☻☻

Lúc này, ở cổng chính quân khu, binh lính phụ trách gác cổng nơi đóng quân cảm giác buồn bực, cho đến khi đồng chí giao ca đến, anh mới thoáng nới lỏng miệng, ngẩng đầu nhìn cách đó không xa một chiếc xe việt dã cao lớn màu đen đang đậu, lại cúi đầu nhìn ba bé con non mềm phía dưới đang nhìn mình chằm chằm không biết bao lâu, không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Các bé, các con có chuyện gì không? Nơi này không thể tùy tiện vào nha." Tự tiện xông vào trọng địa quân sự, sẽ bị nghiêm xử. Anh lính trẻ ngồi xổm người xuống, dụ dỗ nhìn ba bé con xinh đẹp kia, ôi, càng nhìn càng đáng yêu.

"Chúng con tìm ba ba." Thấy chú kia rốt cục để ý đến bọn họ, Duyệt Duyệt ủy khuất mân mê cái miệng nhỏ nhắn, mở to đôi mắt trong suốt nhìn anh lính trẻ, đừng nhìn Tề Duyệt Duyệt bình thường cùng anh trai đều là tiểu Bá Vương, thực tế ở trước mặt Tề Thâm, liền ngoan giống như con cừu nhỏ, anh lính trẻ trước mắt mặc quần áo giống ba bé, Tề Duyệt lập tức liền khôi phục bộ dáng tiểu thục nữ.

Tìm ba ba? Anh lính trẻ mờ mịt vài giây, "Ba ba các con hình dáng như thế nào a? Gọi là gì a?" Anh lính trẻ cảm thấy tuy rằng trong bộ đội này có nhiều đàn ông, nhưng đến nơi này tìm ba ba, nghe thế nào cũng không đáng tin.

"So Tuyên Tuyên cao hơn nhiều " Tiểu Tuyên Tuyên kiễng chân lên, giơ cao tay ý đồ làm cho anh lính trẻ hiểu được ba bé cao bao nhiêu, "Ông nội, bà nội nói, con giống ba ba nhất!" Tề Hạo nghe có dáng dấp như thế nào, lập tức đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tiến đến trước mặt anh lính trẻ, làm cho người ta nhìn rõ.

Cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt tròn vo, khuôn mặt non mềm có thể nhéo ra nước, anh lính trẻ suy nghĩ một phen, đưa cái mặt bánh bao này chiếu vào những người mình quen biết, vội khẽ run rẩy, thật là quỷ dị, nhanh lắc đầu ném bỏ cái hình ảnh kia, "Không nhìn ra."

Lúc này, Đỗ Nhược bị ba tiểu gia hỏa "Lệnh cưỡng chế" ở lại trong xe "Phốc xuy" bật cười một tiếng, ai nha, nhìn hình ảnh bánh bao nhà mình dùng biểu tình "Chú thực ngốc" nhìn anh lính trẻ kia, thật sự là đáng yêu.

Ồ? Có!"Con tên là Tề Tuyên." Bánh bao nhỏ Tuyên Tuyên thấy anh lính trẻ còn chưa biết, hếch ngực nhỏ, tự giới thiệu.

A ~ không hổ là sinh ba, anh trai và chị gái bên cạnh lập tức lĩnh hội ý tứ của em trai.

"Con tên là Tề Hạo." Hạo Hạo vội vàng nói.

"Con tên là Tề Duyệt." Duyệt Duyệt nắm cái áo nhỏ của mình.

Đây là chuyện gì? Không rõ vì sao nói ba ba bọn họ xong, sao lại tự giới thiệu tên mình nữa? Anh lình trẻ bị ba tiểu gia hỏa làm cho hoàn toàn làm bối rối.

"Thạch Đầu! Cậu sao còn chưa trở lại?" Tiểu đội trưởng bên trong thấy anh lính trẻ chậm chạp không có về đơn vị, đi ra ngoài tìm người. Vừa đi đến chỗ bọn họ, chỉ thấy trước mặt Thạch Đầu có ba bé con mặc quân phục, "Đây là?" Tiểu đội trưởng nghi ngờ nhìn nhìn Thạch Đầu.

"Chúng con là tìm ba ba." Ba tiểu bánh bao sốt ruột, lúc nãy còn cam đoan với mẹ, bọn họ không cần mẹ ra tay, tự mình có thể tìm được ba ba! Các chú này sao đều đần như vậy chứ?

Anh lính trẻ lập tức nói một chút tình huống cho tiểu đội trưởng.

"Họ Tề?" Tiểu đội trưởng kinh ngạc hỏi.

Là người thông minh! Ba bé cưng nỗ lực làm ra một biểu tình tán thưởng.

Tiểu đội trưởng cùng anh lính trẻ không hẹn mà cùng co quắp khóe miệng, bất quá, tiểu đội trưởng vừa nghe là họ Tề, liền nhìn lại bé cưng lớn nhất mà anh lính trẻ nói kia, ách, thật đúng là có vài phần giống.

Này, cũng không được. Tiểu đội trưởng lập tức đè xuống thông tin, liên hệ trung đội trưởng đội ba bộ đội đặc chủng - Tề Thâm, "Tề đội trưởng, cổng chính quân khu có biến."

Tề Thâm đang cùng các đồng đội nghỉ ngơi tại chỗ, nghe vậy sửng sốt, âhả? Nhanh như vậy? Một tiếng "Giải tán" lập tức đứng lên, nói tiếp theo câu "Giải tán, hôm nay tới đây thôi." Tựa như mũi tên chạy về phía cổng chính.

"Có biến." ánh mắt Dương Khải Thành cùng Chu Thụy roạt sáng ngời, liếc nhau thật nhanh, không hẹn mà cùng đi theo.