Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 20: Chuyến du hành đến Hẻm Xéo (3)




Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Sau khi vui vẻ ăn xong bữa trưa đầy hưởng thụ, giáo sư Snape cũng không ngồi tán gẫu nhiều với nhà Malfoy, chỉ đơn giản đáp lời vài câu, chào từ biệt gia đình bọn họ rồi đứng dậy mang theo con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rời đi căn phòng ăn sang trọng.

Lúc ra khỏi nhà hàng, kỳ thực Ngụy Nhiễm vẫn như cũ quyến luyến không rời với đồ ăn ở bên trong, mấy món đó đúng là ngon tuyệt cú mèo mà! Nguyên liệu đặc thù được giao vào tay những đầu bếp phù thủy với phương pháp nấu nướng riêng biệt, quả thật chính là sự hưởng thụ to lớn đến tột cùng của đời người —— à nhầm, của đời rắn!

Sau đó, giáo sư Snape chuẩn bị đi tới cửa hàng thú cưng Hẻm Xéo để mua một ít nhu yếu phẩm đặc biệt cho loài rắn —— dầu sao thì để con rắn của mình ngủ trên gối đầu, hơn nữa cũng không có loại “giường đệm” thích hợp trong một thời gian dài rõ ràng không phải là chuyện tốt đẹp gì, cộng thêm ban nãy ở cửa tiệm bán dược liệu nghe được chuyện tốc độ sinh trưởng của con rắn nhỏ quá chậm, giáo sư Snape thực sự có chút lo lắng con rắn cưng của hắn sẽ gặp sự cố.

Vừa bước chân vào cửa hàng thú nuôi, giáo sư Snape bèn lập tức va thẳng vào một người cao lớn dị thường. Chưa kịp đợi con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm có phản ứng, bóng dáng cao lớn kia liền bật thốt ra âm thanh cực to: “Ah, giáo sư Snape, thiệt không ngờ anh cũng ở đây luôn đó!”

Giáo sư Snape hiển nhiên cũng không thích gặp phải người trước mắt chút nào, đáp một tiếng khá miễn cưỡng: “Ừm.”

“Giáo sư Snape đến cửa hàng thú cưng mua gì thế?” Hagrid hỏi rất nhiệt tình, “Ồ, chẳng lẽ là mua đồ cho Zoey?” Hỏi xong, Hagrid cười ha hả nhìn con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nằm trên bả vai giáo sư Snape, hơn nữa còn đưa tay ra, định chơi đùa với loài “động vật cỡ nhỏ” mà thực ra ông cũng không cảm thấy hứng thú gì mấy này.

Ngụy Nhiễm cảnh giác nhìn theo bàn tay kia, đồng thời nỗ lực cố tránh thoát cú tập kích của Hagrid —— có trời mới biết bàn tay to đùng đó có ý thức được nó đang làm cái gì hay không? Ai biết nó có bất cẩn bóp chết cô hay không chứ?

Nhưng cũng như tâm tư của con rắn nhỏ, giáo sư Snape rõ ràng hoàn toàn không có ý định để mặc gã Gryffindor khổng lồ kia chạm vào con rắn cưng của mình, hắn chỉ khẽ nhíu mày một cái rồi nói: “Có mấy thứ tôi không có mang từ trường về.”

Hagrid gật gù, có điều tính ông vốn mộc mạc ngay thẳng nên không hề nhận ra vị chủ nhân và con thú cưng đứng trước mặt đều chưa từng nghĩ sẽ để cho ông đến gần, cứ mãi kiên trì muốn vươn tay tới vuốt ve thân mình của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm…

Giáo sư Snape cau mày, lặng lẽ lùi nửa bước, sau đó mới chậm rãi nói: “Hagrid, anh tới Hẻm Xéo là để làm việc cho trường à?”

Hagrid ngớ người một chút, sau liền trông hệt như sực nhớ ra điều gì đó, cười hơ hớ một tiếng, lúng túng gãi đầu: “Không, tôi, tôi chỉ là tới đón một học sinh, ờ anh biết đấy mấy năm nay thằng bé đều sống trong giới Muggle. Ah, vừa vặn là sinh nhật của thằng bé, tôi tới đây mua quà cho nó, ờ, giáo sư Snape, anh thấy con cú tuyết này thế nào?”

Giáo sư Snape không hề có chút biểu cảm nào trên mặt, nhẹ nhàng gật đầu: “Tạm được. Hagrid, tôi còn có việc, đi trước.” Nói xong, hắn cũng chẳng còn có ý định tiếp tục mua mấy thứ đồ-dùng-cho-con-rắn-nhỏ kia nữa, nhanh chóng xoay người bước ra cửa hàng thú cưng —— về phần đồ dùng cho con rắn cưng? Cùng lắm thì ngày mai trở lại mua thôi.

Còn Ngụy Nhiễm, cô vốn không biết tại sao chủ nhân của mình lại muốn vào cửa hàng thú cưng này, vì thế tự nhiên cũng sẽ không biết bản thân cô và loại ổ rắn nhỏ thoải mái nhất vừa thoáng đi ngang qua đời nhau.

Rời khỏi cửa tiệm, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nghiêng đầu nhìn vẻ mặt không được tốt lắm của chủ nhân, cô thò đầu ra, cọ cọ gò má chủ nhân một cách thân thiết, bày tỏ sự quan tâm của chính mình.

Khuôn mặt giáo sư Snape khẽ giật giật, hắn nhẹ nhàng vỗ về cái đầu bé tẹo của con rắn nhỏ, không nói gì.

Trông thấy động tác của chủ nhân, Ngụy Nhiễm vừa suy nghĩ vừa vô thức thốt lên: “Thiệt tình, không biết ai đáng ghét như vậy, còn chọc chủ nhân mình tức giận nữa chứ ——”

Đúng lúc này, một đứa bé trai đứng gần bọn họ bỗng nhiên ngã rầm xuống đất. Giáo sư Snape liếc qua cậu nhóc gầy đét mặc bộ đồ có chút cũ nát, sau đó đột ngột mở trừng mắt, nhìn cậu chằm chằm bằng cái nhìn dữ dội, mãi đến khi cậu nhóc chật vật đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người rồi xoay lại phát hiện bọn họ, giáo sư Snape mới thu hồi tầm mắt, nhấc chân rời đi như chẳng có gì xảy ra.

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm quay đầu nhìn đứa bé trai tóc đen đeo cặp kính ấy, khoan đã! Ngụy Nhiễm trợn tròn đôi mắt rắn, cậu nhóc này hình như trông rất quen —— đầu tóc đen rối bù, quần áo cũ rách, cặp kính cận tròn vo cực ngố vắt vẻo trên sống mũi, thấy thế nào cũng giống hệt Đứa-bé-sống-sót —— Harry Potter!

Ôi, chẳng nhẽ…?! Chờ đã, ban nãy đụng phải Hagrid trong cửa hàng thú cưng, mà ông ta nói ông ta đến đón học sinh, với lại hôm nay chính là sinh nhật của học sinh đó, còn mua quà cho thằng bé nữa —— cô nhớ rõ ông ta có ý muốn tặng con cú tuyết. Nói cách khác, hôm nay chính là ngày 31 tháng 7 được nhắc tới trong nguyên tác, là thời điểm “Chúa cứu thế” bước vào thế giới phép thuật lần đầu tiên hả?

Nghĩ vậy, Ngụy Nhiễm bèn bắt đầu đánh giá cậu nhóc nhỏ thó từ trên xuống dưới, cầm lòng không đậu thốt một câu: “Thằng bé nhỏ con thật, đã vậy còn gầy quá, không biết có ăn uống đàng hoàng không nữa… Nhưng mà sau này đến Hogwarts thì có thể ăn no rồi, phải thế mới mập ra một chút được…”

Trên thực tế, bình thường Ngụy Nhiễm đều sẽ nói ra suy nghĩ của mình, tuy rằng dù cô có mở miệng thì cũng chỉ là tiếng xì xì của rắn, căn bản không ai có thể nghe hiểu, nhưng cô rõ ràng đã quên mất một chuyện —— Chúa cứu thế, Harry Potter là một Xà Khẩu!

Mà cậu nhóc Harry Potter cũng quả thật đã nghe được tiếng nói xì xèo của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, chẳng qua nó không biết đó là một con rắn đang nói chuyện, à không, phải nói là nó căn bản không biết người nào đang nói cả, nó chỉ biết ở phương hướng phát ra âm thanh kia có một bóng lưng màu đen rời đi, thế nhưng giọng nói khàn khàn đó mặc dù nghe giống như đang thương hại nó, song bên trong vẫn để lộ sự quan tâm lại khiến cậu nhóc Harry vốn dè dặt, luôn bị bắt nạt từ bé cảm thấy ấm áp.

“Này! Harry, để ta cho con coi cái này!” Hagrid vừa rời khỏi cửa hàng thú cưng, quơ quơ chiếc lồng sắt trong tay, “Thích không? Sinh nhật vui vẻ, Harry!”

Harry đỏ mặt nhìn Hagrid và con cú trắng trên tay bác, lắp ba lắp bắp nói “Cảm ơn” rồi ngượng nghịu hỏi: “Bác Hagrid, con muốn hỏi, người kia là ai?” Nói đoạn, nó nhẹ nhàng giơ tay chỉ về phía giáo sư Snape ở đằng xa.

Hagrid cười xòa, xoa xoa đầu Harry: “À, đó là một giáo sư của trường, dạy môn Độc Dược, đương nhiên cũng là chủ nhiệm nhà Slytherin, Severus Snape.”

“Nhà Slytherin?” Harry kinh ngạc nhìn Hagrid, nó nhớ rõ Hagrid từng bảo, nhà Slytherin là địa bàn của những phù thủy xấu, không đúng sao? Nhưng giọng nói mang chút quan tâm nhàn nhạt kia thật sự khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu cơ mà!

Lúc này, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nằm nhoài trên bả vai chủ nhân, trong lòng hối hận muốn chết! Mấy câu lầm bầm lầu bầu hồi nãy của cô chắc sẽ không bị thằng nhóc hiểu Xà ngữ đó nghe thấy đâu nhỉ? Ôi —— hy vọng nó không bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô! Hầy, xem ra sau này mỗi khi Chúa cứu thế có mặt, nói chuyện là phải chú ý