Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 14: Bắt đầu cuộc sống ở đường Bàn Xoay*




Editor: Diệp Lam Khuê

(*)Đường Bàn Xoay, tên gốc là Spinner’s End, khu phố nhà thầy Snape.

Kế hoạch hãm hại của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm khá thành công, mặc dù cuộc thi mới vừa kết thúc, Ngụy Nhiễm vẫn chưa nhìn thấy bản điểm học sinh, nhưng chỉ cần quan sát khuôn mặt đen đến không thể đen hơn của chủ nhân đang lộ vẻ vô cùng tức giận thì biết ngay —— quá trình thi thực hành hầm chế thuốc phép chắc phải khủng bố lắm!

Về phần thi viết? Ngụy Nhiễm tự nhiên rõ ràng, đoán chừng cũng không khá hơn chút nào! Xem ra kế hoạch của mình thành công rồi!

Sau cả buổi chiều vụng trộm hớn hở, sự việc lại có tiến triển mới, đương nhiên tiến triển này có liên quan đến thành quả của kế hoạch hãm hại. Thật ra, Ngụy Nhiễm đã cho rằng kế hoạch của cô rất tốt, hiệu quả cũng sẽ không sai, nhưng trên thực tế, thậm chí chính bản thân cô cũng không thể ngờ nó lại thành công đến thế!

Khi toàn bộ kỳ thi cuối kỳ kết thúc, nhàn rỗi không việc gì làm, cô bèn nằm dài trên bệ cửa sổ, nhìn bên ngoài pháo đài Hogwarts, quan sát cặp sinh đôi Weasley và vài đứa học trò năm hai nhà Gryffindor khá thân với tụi nó chạy té khói trên cỏ vì bị đám năm tư Gryffindor truy sát hội đồng, Ngụy Nhiễm —— dù bây giờ cô chỉ là một con rắn —— dường như cũng có thể cảm giác được mồ hôi lạnh sau gáy… Hình như, bởi vì cô hãm hại nên bầu không khí đoàn kết vốn có của nhà Sư tử bị biến chất rồi.

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm có chút chột dạ leo xuống bệ cửa sổ, chậm rãi bò về căn hầm. Trong lòng cô nghĩ, không biết chuyện này có phải có thể cứ thế mà kết thúc hay không? Hy vọng đám Gryffindor đó sẽ không truy cứu xuất xứ của mấy phần bài thi giả —— hay là tụi nhỏ sẽ ác ý suy đoán rằng giáo sư Độc Dược của mình cố ý bỏ vào để khảo nghiệm tụi nó nhỉ?

Về hành động báo thù của cô, ờ, mặc dù hiện tại điểm thi của mọi người vẫn chưa được phát ra, nhưng mấy bộ đề thi vốn tưởng là thật đó căn bản không hề chính xác, cho nên hiển nhiên đã tạo thành tai nạn mang tính lịch sử cho cả đám Gryffindor lúc nào cũng lạc quan kia rồi.

Còn nhóm sư tử con năm hai đang bị hành xác sẽ có kết cục như thế nào ư? Tuy rằng bọn nhỏ có lòng tốt, nhưng lòng tốt đâu nhất định sẽ làm việc tốt! Đôi lúc, không phải chỉ cần tốt bụng thì có thể trở thành thánh nhân!

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm chầm chậm bò trong tòa lâu đài, sau khi suy nghĩ rõ ràng về mọi chuyện, cô bèn lập tức chuyển tâm tư sang việc khiến bản thân cô hưng phấn —— tuy rằng lần trả thù này làm phạm vi gặp họa hơi rộng quá đà, nhưng nhìn thấy “kẻ thù” của mình không chỉ bị đả kích tâm linh —— tức cuộc thi thất bại, mà còn phải chịu đựng bị người ta hành xác, cơn giận trong lòng con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cuối cùng cũng được xả ra rồi!

Chỉ có điều —— sau khi trườn vào bên trong văn phòng Độc Dược, Ngụy Nhiễm bèn tĩnh lặng nhìn chủ nhân của chính mình, hiển nhiên là sự cố lần này đã làm giáo sư Độc Dược bị đả kích thật sâu! Sau một hồi lâu sầm mặt, cau mày suy xét, cuối cùng giáo sư Snape cũng nhấc bút, bắt đầu phê chữa bài thi. Nét bút mạnh mẽ phẫn nộ cùng với bàn tay trái nắm chặt thành đấm trên bàn khiến đạo điễn “Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm” vừa sản xuất ra vở kịch lớn này không dám tiến lên —— dù cô biết rất rõ chủ nhân hoàn toàn không có nghi ngờ tới cô.

Đến lúc học sinh đã rời khỏi trường, toàn bộ tòa lâu đài Hogwarts bỗng trở nên yên tĩnh, không còn các cô cậu học trò nghịch ngợm phá phách khắp nơi như trước, không còn phiên chợ trao đổi vật phẩm đầy huyên náo mà nhóm thú cưng yêu nhất, thiếu đi rất nhiều đồng bọn cùng con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm thám hiểm, và khi ngay cả người bạn thân nhất là bà Norris cũng không thể không theo thầy giám thị Filch làm nhiệm vụ tuần tra kỹ lưỡng cả tòa thành lần cuối cùng, cuộc sống ở Hogwarts bắt đầu trở nên thực nhàm chán ——

Tuy rằng đã sống ở đây khá lâu, nhưng đối với con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vốn vẫn chưa hiểu nhiều lắm về kết cấu của tòa lâu đài, một khi xung quanh thiếu đi nhóm thú cưng đồng loại, cô thực sự không muốn tiếp tục đi bộ chút nào cả —— lỡ đâu lạc đường mà không gặp được ai có thể nghe hiểu để nói chuyện, thì chẳng phải cô sẽ thảm lắm hay sao? Dẫu sao với một con rắn dài mỗi 20 centimet như cô mà nói, ở bên trong tòa thành Hogwarts khổng lồ này, cô quá nhỏ bé!

Về phần cuộc sống hiện tại, từ ngữ có thể hình dung nó chỉ có một —— nhàm chán! Theo Ngụy Nhiễm thấy, cái kiểu bị bắt ở lì trong văn phòng Độc Dược mắt to trừng mắt nhỏ với chủ nhân mình —— à nhầm, là kiểu cô trợn to mắt nhìn hành động nheo mắt, phê chữa bài thi với sắc mặt khá khó chịu của chủ nhân, thật sự là rất nhàm chán!

May thay, thời gian cho kiểu sinh hoạt buồn chán ấy cũng không quá dài. Khi làm xong công việc chấm bài thi, gần như chỉ trong nháy mắt, giá sư Snape đã thu xếp túi hành lý tương đối ít ỏi của hắn một cách hoàn chỉnh, sau đó nhét con rắn Ngụy Nhiễm vào túi áo, rời khỏi lâu đài Hogwarts.

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nằm trong túi áo sơ mi khoái trá uốn éo cơ thể, cảm thán tự đáy lòng: Mùa đông cơ thể của ngài chủ nhân giữ được độ ấm bình thường của loài người; mùa hè nhiệt độ cao bên ngoài không ảnh hưởng nhiều đến nhiệt độ cơ thể hắn, nó vẫn luôn là sản phẩm rất ổn định. Đối với loài rắn vừa sợ nóng vừa sợ lạnh như cô, nhiệt độ ổn định thế này chính là máy điều hòa cá nhân công dụng kép đó!

Mùa đông, nhiệt độ cơ thể người có tác dụng cung cấp đủ độ ấm để cô sống qua những ngày ngủ đông; còn mùa hè, khi cái nóng bên ngoài lên đến gần 40 độ, chủ nhân của chính mình ở bên cạnh liền biến thành cái máy lạnh tự nhiên… Quả nhiên, có một chủ nhân với cơ thể giữ được độ ấm đồng đều quanh năm suốt tháng, không hề thay đổi vì sự biến hóa của môi trường ngoài, đúng là phúc phần của con rắn cô đây!

Giữa lúc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đang cảm thấy may mắn, cô liền phác giác một trận co quắp choáng váng khắp cả người, một loại đau đớn vặn xoắn đánh úp về phía cô. Sau đó, ngay lập tức, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

Tại thời điểm đầu cô có cảm giác như sắp ngất, một đôi bàn tay to cầm lấy cơ thể cô, lôi cô ra khỏi túi áo sơ mi kiêm máy điều hòa công dụng kép, đặt cô lên vai của chủ nhân mình.

Mà Ngụy Nhiễm cũng chẳng hề khách khí, nhanh chóng trực tiếp bò lên cổ chủ nhân.

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cố định tốt cơ thể, ngẩng đầu quan sát bốn phía, phát hiện bọn họ sớm đã đến một căn phòng cực kỳ tối tăm, thân xác này vốn là một con rắn, thị lực không tốt gì mấy, cho dù đã có cải thiện rất lớn khi cô nhập vào, nhưng cũng không có khả năng thích ứng hoàn cảnh thế này nhanh như vậy.

Chẳng qua vì Ngụy Nhiễm nắm rõ nội dung truyện nên vẫn đại khái biết được vị trí hiện tại của bản thân —— nơi này hẳn là nhà riêng của giáo sư nhỉ? Đến ngay sau khi bọn họ rời khỏi trường, vậy chỗ này chính là đường Bàn Xoay ư? Không ngờ nhanh như thế mà cô đã có cơ hội tham quan hoàn cảnh gian đoạn trưởng thành của giáo sư một cách hoàn chỉnh rồi.

Có điều, mặc dù nói là nhanh…nhưng hình như cô cũng đã trở thành thú cưng của giáo sư được gần một năm, không ngờ ngài chủ nhân lại thật sự cả năm không về nhà, thế thì có nên nói vị giáo sư Độc Dược này rất có trách nhiệm, rất phát huy tinh thần xem ngôi nhà lớn như ngôi nhà nhỏ không đây? Hay phải nói là, kỳ thật hắn căn bản không có cảm tình quyến luyến gì với cái gọi là nhà cả?

Khi thấy con rắn nuôi của mình thông minh nằm rạp xuống, định chắc vị trí, giáo sư Snape rút đũa phép ra, có chút cam chịu bắt đầu tẩy rửa căn phòng gần một năm nay không về ở —— tuy rằng hắn không am hiểu phép thuật gia dụng lắm, nhưng dầu sao đây cũng là chuyện hằng năm đều phải trải qua, thời gian lâu dần, số lần nhiều lên, đằng nào rồi cũng sẽ có một ít kinh nghiệm tâm đắc, hắn tự nhiên là biết phải làm thế nào để dùng càng ít sức mà vẫn vừa nhanh vừa tiện.

Dưới sự quan sát của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, giáo sư Snape không chút chần chừ dùng hết câu chú này đến câu chú khác, điều đáng tiếc duy nhất là, chủ nhân của cô rõ ràng là một phù thủy pháp lực cao cường, hoàn toàn không cần niệm thành tiếng, tất cả thần chú được dùng đều là thần chú không lời! Ngụy Nhiễm xoắn xuýt —— ở trong trường cô chắc chắn sẽ không có cơ hội nhìn thấy những loại phép thuật thần kì khác nhau, bởi vì toàn bộ Hogwarts đều được nhóm gia tinh dọn dẹp, nhưng —— bây giờ cô có thể tự mình quan sát không cần do dự, hơn nữa chủ nhân còn đang dùng thần chú không lời! Có trời mới biết, đối với mấy loại thần chú cực kỳ tiện lợi, chỉ cần ít sức là có thể quét tước gia đình này, cô thèm nhỏ dãi lâu lắm rồi đó ——

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm dùng cái đầu bé tí của mình ai oán cọ cọ khuôn mặt chủ nhân một hồi, sau đó mới rúc người về. Thôi bỏ đi, cho dù cô biết câu thần chú, cho dù cô biết nên dùng ra sao, cô cũng chẳng thể sử dụng phép thuật, bây giờ, cứ coi như là thuần túy đứng ngoài quan sát đi!

Rất nhanh, giáo sư Snape đã thu dọn xong phòng khách lầu một, nhà bếp, phòng tắm và mấy chỗ linh tinh khác, một người một rắn cuối cùng cũng có thể an ổn ngồi xuống, bắt đầu cân nhắc một vấn đề mới ——

“Zoey, hoan nghênh đến đường Bàn Xoay, buổi trưa muốn ăn cái gì?”