Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 9: Tình thế thay đổi




Lòng bàn tay Đỗ Thu Nương đã mướt mồ hôi. Nàng bèn xoa xoa lên vạt áo cho khô bớt.

Đỗ Thu Nương không biết thực lực của Phạm Trường An thế nào, nhưng lại biết của Trương Nguyên Bảo. Đời trước, Trương Nguyên Bảo thi một lần đã đậu, đứng đầu bảng cử nhân, tục xưng là ‘Giải Nguyên’. Điều đó chứng tỏ, tuyệt đối không thể khinh thường thực lực của hắn.

Cho nên, hắn có tư cách kiêu ngạo.

Đỗ Thu Nương nhìn ra sân, trùng hợp bắt gặp Trương Nguyên Bảo đang nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, Trương Nguyên Bảo hất cằm khinh miệt liếc Phạm Trường An một cái, giống như nói cho nàng biết, nàng đã chọn cho hắn một đối thủ yếu đến cỡ nào, lựa chọn của nàng hoàn toàn sai lầm.

Đỗ Thu Nương cảm thấy ghê tởm, hung hăng liếc Trương Nguyên Bảo một cái, khiến Trương Nguyên Bảo sững sờ, càng thêm tức giận.

“Không tệ, không tệ…..” Tiên sinh đặt bài Trương Nguyên Bảo xuống, nhìn Trương Nguyên Bảo với vẻ tán thưởng.

Trương Nguyên Bảo cười, vái tiên sinh một cái, đi tới bên cạnh Đỗ Thu Nương nói “Đỗ tiểu nương tử, bây giờ nàng hối hận cũng còn kịp đó!”

“Ngươi gấp cái gì? Tiên sinh còn chưa xem bài của Trường An kìa!” Đỗ Thu Nương khinh thường hừ Trương Nguyên Bảo một tiếng, rồi lùi lại đứng sau lưng Phạm Trường An, hung ác nói “Phạm Trường An, nếu hôm nay ngươi để ta mất mặt, ta sẽ vứt ngươi xuống cầu làm mồi cho cá!”

“Ta sẽ không làm mồi cho cá!” Phạm Trường An cúi đầu nói nhỏ.

Đỗ Thu Nương vỗ vai Phạm Trường An một cái, “Tốt nhất là như vậy!”

Bên kia, tiên sinh đã cầm bài của Phạm Trường An lên xem.

Đỗ Thu Nương thấy sắc mặt của tiên sinh càng ngày càng nghiêm túc, xem đến cuối tay tiên sinh hình như đang phát run. Lòng nàng cũng càng ngày càng nặng theo, thầm nghĩ, nhất định là Phạm Trường An viết quá tệ, chọc tiên sinh tức giận đến mức đỏ cả mặt. Nếu quả thật như vậy, nàng thà đập hắn một gậy cho bất tỉnh rồi kéo về cũng không thể để hắn chịu nhục vì nàng.

Đỗ Thu Nương đã cầm sẵn cây gậy, chuẩn bị đập Phạm Trường An, thì tiên sinh đã đi nhanh tới trước mặt Phạm Trường An, hỏi “Phạm Trường An, đây đúng là bài làm của ngươi!”

Đỗ Thu Nương cảm thấy thái độ của tiên sinh là lạ, nàng thẳng lưng nói “Tiên sinh, ở đây có rất nhiều người tận mắt thấy Trường An viết bài. Huống chi, đề là do ngài ra, ngài không thể nghi ngờ Trường An trộm chép bài của người khác được!”

“Yên lặng đi!” Tiên sinh rống một tiếng. Đỗ Thu Nương lập tức ngậm miệng.

Lão sẽ không nhận là lão quá kích động, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi…. Năm đó, Phạm lão phu nhân tự mình dẫn Phạm Trường An đến học đường gửi gắm cho lão. Lão vẫn luôn cho rằng Phạm Trường An là một hài tử đần độn. Bởi vì Phạm Trường An luôn thích trốn trong góc phòng một mình, không nói chuyện với bất kỳ ai, thỉnh thoảng bị gọi đứng lên trả lời, cũng không nói lời nào. Dần dà ai cũng nghĩ Phạm Trường An là một kẻ ngốc.

Mọi người đều cho rằng, Phạm lão phu nhân đã giao cho lão một khối gỗ mục. Lão đành thường xuyên kêu Phạm Trường An ở lại, mong Phạm Trường An có thể học được nhiều hơn một chút. di;ư,'ễn,đàn.lê/quư,ý,đô]n Cho đến một ngày lão vô tình phát hiện, vào lúc không có ai, Phạm Trường An đã làm một bài thơ rất tuyệt. Lúc này lão mới phát hiện, hài tử trông có vẻ ngốc này hình như cũng không ngốc như mọi người vẫn nghĩ.

Những năm qua, Phạm Trường An từ từ lớn lên trong một góc tối không người, chỉ có lão là tận mình nhìn thấy quá trình đó. Nhưng Phạm Trường An vẫn luôn yên lặng, không muốn thể hiện trước mặt người khác.

Học trò của lão, lão hiểu, Trương Nguyên Bảo tự tin kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, nếu cứ vậy mãi, tương lai thành hạng người gì khó mà nói trước được. Không cho Trương Nguyên Bảo một đòn cảnh tỉnh, Trương Nguyên Bảo sẽ vĩnh viễn không biết, ngoài trời còn có trời. Về phần, Phạm Trường An, yên lặng nhiều năm như vậy, cũng nên đứng ra đón chút gió rồi.

Dù là ngựa hay lừa, đều phải trải qua rèn luyện mới được.

Phạm Trường An ngẩn người một lúc, vô thức gật đầu xem như trả lời cho câu hỏi của tiên sinh.

Tiên sinh thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trời hồi lâu, thở dài một tiếng, thầm nghĩ, khối ngọc thô rốt cuộc chịu tỏa ra hào quang của chính mình rồi.

Tiên sinh nhẹ nhàng đặt bài thi của Phạm Trường An xuống bàn, xoay người nói với Trương Nguyên Bảo, “Trương Nguyên Bảo, xin lỗi Phạm Trường An đi.”

“Cái gì?” Trương Nguyên Bảo ngạc nhiên hỏi lại. Vẻ mặt tiên sinh bỗng trở nên nghiêm khắc, “Ngươi đã thua, còn không xin lỗi người ta? Muốn để người khác nói học đường Bách Thảo của chúng ta thất tín với một tiểu cô nương sao?” Nói xong, tiên sinh quay người bỏ đi vào trong.

“Không thể nào! Trương Nguyên Bảo không thể nào thua được….” Tất cả thư sinh đứng xem đều không tin, bắt đầu bàn tán xôn xao.

Thư sinh chơi thân với Trương Nguyên Bảo nhất đi đầu bước lại xem bài của Trương Nguyên Bảo trước, cảm thấy bài làm rất tốt. Sau đó, hắn tiếp tục đọc bài của Phạm Trường An, đọc xong, vẻ mặt của hắn cứ biến đổi liên tục, đứng im ở đó, không nói ra lời.

Mấy thư sinh khác cũng chuyền tay nhau đọc thử bài của Phạm Trường An, cuối cùng chuyền đến tay Trương Nguyên Bảo. Trương Nguyên Bảo đọc qua một lần, tới chỗ “Nhân nghĩa là không làm mất phẩm chất người quân tử; nghĩa có thể hiểu là nhẫn nại…..” Thì hắn biết là mình đã thua triệt để rồi.

“Không thể nào…” Trương Nguyên Bảo lẩm bẩm, “Chắc chắn không phải do Phạm Trường An tự viết….”

Lúc này, có thư sinh bình thường nhìn Trương Nguyên Bảo không vừa mắt đã hô to lên “Xin lỗi đi, xin lỗi đi…..”

Đỗ Thu Nương chưa bao giờ thấy Phạm Trường An sáng như lúc này. Nàng cảm thấy mình đứng bên cạnh Phạm Trường An như cũng được sáng lây, nhìn Trương Nguyên Bảo hất cằm, nói “Trương Nguyên Bảo, ngươi có phải nam tử hán hay không, chẳng lẽ nói chuyện không giữ lời?! Mau xin lỗi đi!”

“Nói xin lỗi, nói xin lỗi…..” lại có mấy người ồn ào hô. Trương Nguyên Bảo giãy giụa một hồi, rốt cuộc đi tới trước mặt Phạm Trường An, nhưng há miệng mấy lần cũng không nói được. Tiếp đó không biết là ai đột nhiên chen tới trước, khiến mấy người đứng trước lảo đảo theo dây chuyền. Trương Nguyên Bảo bị táng một cái, hai đầu gối khuỵu, quỳ rạp xuống, đầu đập đất, rất giống tư thế chó ăn….

Trên cành cao, ve sầu đúng lúc kêu to một một tiếng.

Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh một hồi, sau đó là tiếng cười vỡ tan.

Mặt Trương Nguyên Bảo chôn trong đất, hoàn toàn không nghĩ đến việc đứng dậy. Oán hận trong lòng hắn đột nhiên nảy mầm, rồi lớn lên nhanh chóng…..Đỗ Thu Nương, Phạm Trường An, sỉ nhục hôm nay, ta nhất định sẽ bắt hai ngươi trả lại! Trong lòng hắn không ngừng gào thét những lời này, siết chặt quả đấm.

Đúng lúc này, trợ giảng của tiên sinh đi ra, thấy Trương Nguyên Bảo nằm trên đất, bèn dạt mọi người ra, dìu hắn đứng lên, thấy trên mặt Trương Nguyên Bảo toàn là bùn đất, nín cười, nói “Trương Nguyên Bảo, vừa rồi tiên sinh nói,… Ngươi không biết trung hiếu nhân nghĩa, không biết yêu thương bạn học, hẳn là do học tập chưa đủ nghiêm túc, phạt ngươi ở lại trường chép một ngàn lần ‘Đệ tử quy’ (Quy tắc dành cho học sinh) khi nào chép xong mới được…..”

‘Đệ tử quy’…. Trương Nguyên Bảo trợn to mắt, lộ ra vẻ mặt không thể tin vào tai mình, một lát sau, tức tới mức mặt đỏ bầm.

‘Đệ tử quy’ là gì? Đó là sách dạy mấy hài tử vẫn chưa biết gì, từ lúc sáu tuổi hắn đã thuộc nằm lòng. d;m'/iễn.đàn/lê,q;muý,;đôn Giờ tiên sinh bắt hắn chép một ngàn lần ‘Đệ tử quy’, chẳng phải là muốn nói cho mọi người biết, hắn không bằng cả một hài đồng ngu muội ?! Nghĩ vậy, Trương Nguyên Bảo tức giận đấm một quyền lên đất. Trợ giảng sợ hết hồn, trách “Tiên sinh nói rồi, nếu ngươi không muốn chép cũng được, cửa lớn học đường Bách Thảo vẫn luôn mở, muốn vào khó chứ ra thì rất dễ!”

Trợ giảng nói xong, phất tay áo định đi, bỗng nghe Trương Nguyên Bảo chậm rãi nói “Nguyên Bảo xin nghe theo lời dạy của tiên sinh.” Dứt lời, hắn đứng lên, hung hăng nhìn lướt qua Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương, rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Đỗ Thu Nương đang muốn tiến lên lý luận với Trương Nguyên Bảo, thì đã bị Phạm Trường An kéo lại. Hắn lắc đầu một cái, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt bánh nướng lên. Lúc này, không có bất kỳ ai đi lại giúp hắn một tay.

Không biết tại sao, nhưng mọi người, bao gồm cả Đỗ Thu Nương đều cảm thấy lúc này Phạm Trường An rất đáng để người ta kính nể.

Kẻ ngốc này, giỏi văn lại giỏi võ, thật khiến người ta động lòng! Trong đầu Đỗ Thu Nương bỗng toát ra ý tưởng như vậy, nhưng đã nhanh chóng bị nàng hung hăng chụp nát.

Trên đường về, Đỗ Thu Nương đi đằng trước vung vẫy tay áo, hả hê cất bước. Phạm Trường An đi theo phía sau, thầm nghĩ: nữ nhân thật kỳ lạ, một hồi hung hăng, một hồi lại vui vẻ. Bình thường hắn cảm thấy nàng thật đáng sợ, nhưng lúc này nàng lại thỉnh thoảng quay đầu cười với hắn….

Phạm Trường An run lên, Đỗ Thu Nương như vậy, thật đáng sợ!

Phạm Trường An vô thức kéo dài khoảng cách giữa hai người ra.

Đỗ Thu Nương bỗng xoay người, bước lại gần Phạm Trường An, nói “Phạm Trường An, ta đói.”

Phạm Trường An thận trọng đưa tay vào giỏ đồ mò mò, tất cả bánh nướng đều dính đầy đất, chỉ có mấy cái bánh Đỗ Thu Nương mua cho hắn có bọc giấy dầu nên không bị bẩn. Hắn lập tức đưa cho nàng mấy cái bánh sạch này mà không hề do dự một chút nào.

“Ngốc tử!” Đỗ Thu Nương cười cười, đoạt lấy cái giỏ từ tay Phạm Trường An, lấy một cái bánh nướng ra, ngồi xuống ven đường cắn ăn.

“Bẩn….. bẩn…..” Phạm Trường An đang định ngăn Đỗ Thu Nương thì nàng đã cắn một miếng thật to, ăn rất ngon lành, còn vui vẻ kéo hắn ngồi xuống, xé một nửa cho hắn.

Hai người nhai điên cuồng một hồi, Phạm Trường An mới phát giác ra có gì đó là lạ.

Đỗ Thu Nương khóc…. Từng giọt nước mắt rơi xuống như những hạt châu.

Phạm Trường An hoảng hồn: nữ nhân thật đáng sợ!! Vừa rồi còn rất vui vẻ, nói khóc là khóc ngay ?!

Phạm Trường An bỗng cảm thấy khổ sở lây, lắp bắp nói “Đỗ…. Đỗ….. ngươi không sao chứ? Đừng khóc!” Hắn kéo tay áo mình lau nước mắt cho Đỗ Thu Nương.

Qua làn nước mắt Đỗ Thu Nương mơ hồ thấy được vẻ mặt lo lắng khẩn trương của Phạm Trường An. Lòng nàng dần bình tĩnh lại.

Từ khi sống lại tới nay, mỗi ngày nàng đều bị những cơn ác mộng hành hạ, lặp đi lặp lại hình ảnh nàng cầm kéo, đâm rách cổ họng đôi gian phu dâm phụ kia, sau đó bị một biển máu chôn vùi, hít thở không thông.

Nàng khóc, không phải vì Trương Nguyên Bảo, mà vì tự trách đời trước nàng đã nhìn lầm người. Cũng may ông trời cho nàng một cơ hội để nàng thấy rõ bản chất của kẻ kia, đời này, nàng sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa!

“Tên ngốc này! Tên ta là Đỗ Thu Nương, không phải Đỗ Đỗ!” Đỗ Thu Nương lau nước mắt, nói.

Phạm Trường An hậm hực: Đỗ Thu Nương lại hung với hắn. Nhưng, hình như có vậy hắn mới cảm thấy nàng bình thường…..

Hai người, một người ngồi khóc, một người lòng đầy rối rắm.

Phạm Trường An đang không biết phải nói gì, thì thấy phía trước có một cô nương bỗng trật chân ngã xuống đất, quan trọng là bên cạnh cô nương kia lại có một con rắn đang thè lưỡi bò tới gần.

Phạm Trường An biến sắc, vội vàng nhặt lấy một tảng đá ném đến bên cạnh cô nương kia, ngay chỗ bảy tấc của con rắn, con rắn lập tức chết tươi. Cô nương kia mới đầu không hiểu hành động của Phạm Trường An, sau khi nhìn thấy xác rắn thì bị dọa sợ, hét to một tiếng.

Đỗ Thu Nương nhìn cô nương kia, a, đây chẳng phải là người mở hàng cho nàng lúc sáng sao?

Đỗ Thu Nương nhìn y phục của cô nương kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, cẩn thận ngẫm lại, bỗng nhớ ra, “Xin hỏi, tỷ tỷ là người trong phủ Tô viên ngoại phải không?”

Đời trước nàng đã từng theo Trương Nguyên Bảo tới Tô phủ, vì vậy nhận biết được y phục nha hoàn của Tô phủ. Ngẫm lại, có lẽ từ lúc đó Trương Nguyên Bảo đã biết Trương Thu Hoa rồi, cho nên sau này mới gian díu với nhau.

Nàng thuận miệng hỏi tiếp, “Tỷ tỷ có biết Trương Thu Hoa không?”

“Nàng ta?” Cô nương kia quan sát Đỗ Thu Nương một lượt, thầm nghĩ, cô nương này và Trương Thu Hoa kia hẳn là không cùng một hạng người, bèn nhổ một ngụm nước bọt, nói “Tiện nhân vô liêm sỉ!”

Nghe cô nương kia kể chuyện Trương Thu Hoa, sắc mặt Đỗ Thu Nương càng ngày càng đen, đến cuối cùng, cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Nàng ngồi yên không nổi nữa, kêu Phạm Trường An ở lại giúp đưa cô nương kia về, còn mình thì chạy như bay về nhà.

Đỗ Thu Nương vừa về tới nhà, chưa kịp thở thì đã nghe Đỗ Ngân Bảo nói mấy câu khiến hồn nàng lại muốn bay lên trời.

“Đại tỷ! Chúc mừng tỷ! Phụ thân đã đồng ý với người ta! Rốt cuộc cũng tới lúc tỷ xuất giá rồi!”