Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 33




Trấn Trường Bình có một con đào bao quanh bảo vệ, trên đó xây khá nhiều đình nghỉ mát hình bát giác để người đi đường khi mệt có thể vào nghỉ chân một chút.

Lúc Đỗ Thu Nương đến chỗ cái đình nghỉ mát được chỉ định thì trong đó đã có khoảng sáu nha hoàn chia nhau đứng thành hai hàng và một thiếu phụ đang đưa lưng về phía nàng. Vạt váy của thiếu phụ bị gió thổi bay bồng bềnh cộng thêm làn da trắng như tuyết khiến người ta vừa nhìn đã yêu.

Cách mấy tháng, Đỗ Thu Nương cho rằng kiếp này nàng sẽ không gặp lại Trương Thu Hoa một lần nào nữa, không ngờ số phận trêu ngươi, chẳng những khiến nàng gặp lại Trương Thu Hoa, mà còn cho cuộc sống của Trương Thu Hoa không hề tệ.

“Trương Thu Hoa!” Đỗ Thu Nương kêu to, đang định đi vào đình thì bị mấy nha hoàn ngăn lại.

Trương Thu Hoa xoay người, giơ tay lên ý bảo nha hoàn lui ra, đùng khăn tay che miệng làm bộ e thẹn cười một tiếng, rồi bước qua cầm tay Đỗ Thu Nương nói, “Bọn nha hoàn này đúng là có mắt không tròng! Ngươi là phụ mẫu tái sinh của ta, bọn chúng lại dám cản ngươi!” Trương Thu Hoa tỏ vẻ vô cùng thân thiết, ai không biết còn nghĩ rằng hai người là tỷ muột thất lạc nhiều năm ấy chứ!

Đỗ Thu Nương lạnh lùng hất tay Trương Thu Hoa ra. Trương Thu Hoa cũng không giận, kêu bọn nha hoàn dọn bánh ngọt lên bàn, rồi phất phất tay cho nha hoàn lui xuống.

“Đỗ Thu Nương, ngươi tranh thủ nếm thử mấy loại bánh này đi! Vì cả đời ngươi cũng chưa chắc mua ăn nổi đâu! Hẳn là ngươi không biết, chỉ một phần nhỏ thế này thôi……” Trương Thu Hoa nhón tay cầm một miếng bánh táo màu vàng lên, “Một phần nhỏ thế này đã đủ tiền sinh hoạt nửa tháng của ngươi rồi đó!” Dứt lời, Trương Thu Hoa giơ miếng bánh tới bên khóe miệng Đỗ Thu Nương.

Đỗ Thu Nương chán ghét hất văng ra, rồi quát, “Trương Thu Hoa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Cần gì nóng dữ vậy?” Trương Thu Hoa cười nói, “Dù gì ta cũng suýt thành kế mẫu của ngươi, giờ lại gặp nhau ở đây, ngươi nói có phải duyên phận hay không?” Nói xong, Trương Thu Hoa lại ném miếng bánh cho con chó trắng đang nằm trên đất. Nhưng con chó cũng chỉ ngửi một cái rồi lắc mông bỏ đi không thèm ăn.

“Khó trách ngươi không thích, thì ra ngay cả chó nhà ta cũng không ưa nữa mà! Lúc về ta phải nói với lão gia đổi đầu bếp mới được!” Trương Thu Hoa nay tuy ăn mặc sang trọng, nhưng miệng lưỡi thì vẫn đê tiện như cũ. Nói xong, nàng ta bước tới, đạp mạnh lên miếng bánh ngọt. Miếng bánh lập tức nát nhừ, mứt táo màu nâu đỏ ứa ra, trông chẳng khác gì máu tươi.

Đỗ Thu Nương bỗng có dự cảm chẳng lành.

Trương Thu Hoa quay đầu nhìn Đỗ Thu Nương, trong mắt đầy vẻ khinh miệt, cười nói “Ngươi nói nó có giống máu không? Đỗ Thu Nương, ngày đó ca ca ta tự chặt một ngón tay, máu văng đầy đất, nhìn cực kỳ giống cái màu này!”

“Trương Thu Hoa, ta chịu hết nổi cái giọng xỏ xiên đó của ngươi rồi! Có gì cứ nói thẳng một lần không được à?” Đỗ Thu Nương liếc Trương Thu Hoa nói. Trước khi đến đây nàng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Trương Thu Hoa nhục nhã một phen. Giờ nàng không muốn vòng vo tốn thời gian nữa, Trường An còn đang chờ nàng. “Nếu ngươi muốn tìm ta tính sổ, thì cứ tính thoải mái đi! Muốn ta làm gì, cứ nói!”

“Tính sổ?” Trương Thu Hoa cười khẩy nói, “Tính thế nào đây? Ngươi hại ta mất hết thể diện, hại ca ca ta bị cụt một ngón tay, hại ta bị ca ca đuổi ra khỏi nhà, còn hại ta……” Giọng Trương Thu Hoa dần dần thấp xuống, cuối cùng chỉ mấp máy môi, nhưng Đỗ Thu Nương nhìn vẫn hiểu, nàng ta nói, “Còn hại ta phải tự tay giết chết hài tử của mình!”

“Đỗ Thu Nương, ngươi nợ ta nhiều như vậy, ngươi làm sao trả?” mặt mũi Trương Thu Hoa trở nên vô cùng vặn vẹo, vừa rồi như hoa như ngọc, giờ đã thành bộ dáng hung thần ác sát.

Đỗ Thu Nương nghe xong, cười châm chọc, “Là ngươi rắp tâm lừa gạt phụ thân ta trước, nhà ta chỉ từ hôn lấy lại công bằng thôi! Còn ca ca ngươi tự chặt một ngón tay là vì ngươi vô liêm sỉ, bị đuổi ra khỏi nhà cũng là do ngươi gieo gió gặt bão! Cuối cùng, hài tử kia là do chính tay ngươi giết chết, có ai buộc ngươi sao? Ngươi kêu ta tới muốn nhục nhã ta, cũng được thôi, ngươi cứ nói đi, chỉ cần ngươi thả tướng công ta ra, ta sẽ thỏa mãn cho lòng dạ tiểu nhân của ngươi!”

Trương Thu Hoa điên đảo đúng sai, Đỗ Thu Nương cũng không cách nào giảng lý. Nàng ta hôm nay được thế, nhưng người đang làm trời đang nhìn, chung quy sẽ có một ngày phải gặp báo ứng.

“Lòng dạ tiểu nhân?” Trương Thu Hoa cười nhạt, nói, “Ngày đó nếu không nhờ ngươi ta cũng không có cơ hội được gả cho Huyện thái gia. Và nếu không nhờ ông trời có mắt, hôm nay ngươi đã không rơi vào tay ta!”

Trương Thu Hoa móc ra một cây dao nhỏ từ trong ống tay áo, đập xuống bàn, nở nụ cười âm hiểm, “Đỗ Thu Nương, không phải ngươi và tên ngu kia là phu thê tình thâm sao? Được! Chỉ cần ngươi liếm sạch mớ bánh ngọt trên đất kia, rồi tự chặt hai ngón tay mình, sau đó ba quỳ chín lạy từ đây liên tục tới trước cổng huyện nha, ta sẽ đi xin Huyện thái gia thả tên ngu nhà ngươi ra! Nếu không, một khi bị tội gian lận trong thi cử, e rằng tên ngu nhà ngươi sẽ không còn mạng để về gặp ngươi đâu!”

Trương Thu Hoa tuy vừa cười vừa nói, nhưng nội dung lại như một chậu nước đá tạt vào người Đỗ Thu Nương. dilnễn.đàn.lê,qzhuý,đôn Tiếp theo, nàng ta lại mở cái bọc để bên cạnh, lấy ra một bộ y phục loang lổ vết máu, nhìn không rõ màu sắc ban đầu. Vừa thấy bộ y phục kia, lòng Đỗ Thu Nương đã đau như đang rỉ máu, đó là đồ của Phạm Trường An, vẻ hớn hở của hắn lúc mặc nó dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt nàng. “Trường An…..” Đỗ Thu Nương giật lấy bộ y phục trên tay Trương Thu Hoa.

Trương Thu Hoa ung dung ngồi trên ghế, nói, “Đỗ Thu Nương, có cứu hay không, tùy ngươi!”

Đây là một xã hội cá lớn nuốt cá bé, có quyền tự nhiên có thể đè ép người khác. Trương Thu Hoa chờ ngày này đã lâu lắm rồi.

Liếm hết bánh ngọt trên đất thì cũng chỉ bị nhục chút xíu thôi, vả lại người nàng to như vậy mất hai ngón tay cũng không chết được. Có điều chặt hai ngón xong, lại không được băng bó chữa trị kịp thời, để chảy máu tự dosuốt từ đây tới huyện nha dưới thời tiết cực lạnh thế này, chỉ sợ chưa cứu được Trường An ra thì nàng đã chết giữa đường rồi…..

Quả là một ý tưởng thâm độc! Đỗ Thu Nương nghiến răng nghĩ, nhưng vừa nhìn thấy bộ y phục dính đầy máu của Phạm Trường An, cơn giận trong lòng nàng lại lập tức yếu đi.

Trường An ơi, Trường An à, xem như đời trước ta thiếu nợ chàng vậy!

Đỗ Thu Nương biết tiên sinh ở trường Phạm Trường An học và tuần phủ Kiến Châu có quen biết, nên mấy ngày trước nàng đã tới nhờ tiên sinh giúp một tay, tiên sinh cũng đã đồng ý. Có điều từ đây đi Kiến Châu mất không ít ngày, vả lại tình huống xấu nhất là tuần phủ Kiến Châu không chịu giúp thì tính mạng của Phạm Trường An sẽ ra sao?

Đời trước, kết cục của Huyện thái gia thế nào? Bị miễn chức hay tịch thu gia sản? Đời này có còn giống không?

Có nên đánh cuộc hay không?

Đỗ Thu Nương do dự trong chốc lát, rốt cuộc chậm rãi cúi người xuống, nhặt miếng bánh táo lên, ngay khoảnh khắc đó nàng đã thấy được vẻ hả hê trong mắt Trương Thu Hoa.

Tiện nhân! Đỗ Thu Nương thầm mắng một tiếng, rồi chạy nhanh như chớp tới trước mặt Trương Thu Hoa, trét miếng bánh táo lên đầu nàng ta. Trương Thu Hoa lập tức nhếch nhác như một tên ăn mày. Đỗ Thu Nương vẫn chưa dừng tay, thể hiện thuần thục phong cách hung hãn mạnh mẽ như khi đánh nhau lúc nhỏ, vừa nắm lấy tóc Trương Thu Hoa, vừa nhặt con dao nhỏ lên, tuy không dám đâm bị thương người, nhưng đã rạch không ít nhát trên y phục của nàng ta.

“Có kẻ giết người!” Trương Thu Hoa cả kinh, lập tức kêu to. Nhưng mấy nha hoàn bên ngoài đình lại như không hề nghe thấy gì hết, thậm chí còn lủi ra xa hơn.

“Nếu ta chết, ta cũng sẽ kéo các ngươi chôn theo!” Trương Thu Hoa thấy vậy mắng to. Lúc này, mấy nha hoàn kia thấy tình thế quả thật không ổn mới chạy vào kéo Đỗ Thu Nương ra.

Đỗ Thu Nương nhân lúc hỗn loạn, thúc cùi chỏ liên tiếp mấy cái vào bụng Trương Thu Hoa rồi mới chịu tách ra. Trông nàng cũng rất nhếch nhác, mặt bị móng tay Trương Thu Hoa cào rướm máu mấy đường dài.

Hai người nhìn nhau đằng đằng sát khí, đều tóc tai bù xù, y phục xốc xếch, có điều trên đầu Trương Thu Hoa còn thêm một khối bánh táo, tởm đến mức cả chó cũng ghét bỏ nàng ta.

“Đỗ Thu Nương, ta thề, không giết chết tên ngu nhà ngươi thì ta không phải họ Trương nữa!” Rốt cuộc Trương Thu Hoa cũng lộ ra bản chất thật.

“Trương Thu Hoa, ngươi chỉ là một thị thiếp mà cũng dám lớn lối như vậy? Tướng công ta vô tội, nhân chứng vật chứng đều có hết, nếu bị chết oan, sau này tra ra, thì Huyện thái gia sẽ là kẻ đầu tiên bị lôi ra chém đầu! Ngươi cho rằng lúc đó ngươi vẫn sống sung sướng được? Giết chết Phạm Trường An? Vậy ngươi hãy tự xem lại mình có bao nhiêu trọng lượng trước đi! Hừ, không biết xấu hổ! Đồ tiểu thiếp thấp hèn!” Đỗ Thu Nương giận điên lên chửi. diư,ễn.đàn.lê,qcuý/đơ.ôn Đời trước bị Trương Thu Hoa và Trương Quân Bảo hại thảm, chẳng lẽ đời này còn để bị chèn ép tiếp? Mơ đi! Nàng không tin Trường An sẽ chết sớm như vậy, Tôn đạo sĩ đã nói rồi, Trường An nhà nàng có tướng sống thọ đến trăm tuổi! Mà nếu mệnh hắn ngắn thật thì nàng sẽ tự sát theo hắn đi đầu thai, hai người đi chung thì đường xuống suối vàng sẽ không sợ cô đơn!

Đỗ Thu Nương ném con dao nhỏ xuống đất, sải bước đi ra khỏi đình, ai ngờ đi chẳng bao xa thì Trương Thu Hoa đã đuổi kịp vung dao đâm nàng sau lưng. Đỗ Thu Nương vội nghiêng người tránh, rồi đá trả một cái lên bụng Trương Thu Hoa. Nàng ta bị đẩy lui về sau, lảo đảo không ngừng được. Bọn nha hoàn vốn đã đuổi theo tới, nghe tiếng hô cứu mạng của Trương Thu Hoa lại lập tức né xa ra, trơ mắt nhìn nàng ta rớt xuống sông.

“Cứu! Cứu ta!” Nước lạnh thấu xương, Trương Thu Hoa vừa rớt xuống song uống ngay mấy ngụm nước.

Bọn nha hoàn đứng trên bờ nhìn nhau hồi lâu mới có một người lên tiếng, “Còn đứng đó làm gì, mau cứu người lên thôi!”

“A…..” Đỗ Thu Nương mơ hồ cảm thấy tay mình bị thương, nhìn lại, quả nhiên trên tay nàng có một vết rách khá to, máu đang chảy ra từ đó không ngừng.

Đằng xa, có một luồng bụi bốc lên bốc mịt, đang hướng về phía này, hình như là một đoàn người ngựa đang chạy gấp tới.

Đỗ Thu Nương híp mắt nhìn một hồi, cảm giác hơi choáng váng, thầm nghĩ: mới nhỏ mấy giọt máu đã thấy chóng mặt?

Đoàn người ngựa kia càng ngày càng gần.

Đỗ Thu Nương mơ hồ thấy bóng dáng Phạm Trường An, có điều đầu nàng đang ngày càng mơ hồ. Cuối cùng, nàng không trụ nổi, nghiêng người té xuống đất.

Từ đoàn người kia, có một người vội vàng nhảy xuống lưng ngựa chạy tới đỡ lấy Đỗ Thu Nương

Tất nhiên, người đó chính là Phạm Trường An đã lâu không gặp. Hắn lo lắng gọi to, “Thu Nương, Thu Nương!”

Dưới ánh nến lờ mờ, Huyện thái gia nơm nớp lo sợ ngồi trên công đường, bên dưới là mấy tiểu nha hoàn đang quỳ. Một nha hoàn run run nói, “Trương….. Trương di nương vốn lệnh cho nô tỳ bôi hạc đỉnh hồng lên dao, nô tỳ thấy vẻ mặt Trương di nương hung ác như muốn giết người nên sợ hãi lén đổi hạc đỉnh hồng thành…. Thành thuốc mê. Nô tỳ bị oan! Lão gia…..”

Huyện thái gia càng nghe, vẻ mặt càng tối thêm. Người ngồi sau bình phong đang cho lão một áp lực vô hình.

Huyện thái gia lập tức hỏi, “Trương thị, ngươi có gì để biện minh không?”

Trương Thu Hoa mới được vớt lên từ dưới sông, đang khoác một cái mền run rẩy, thấy sắc mặt Huyệ thái gia nghiêm trọng, bèn quỳ hô: “Lão gia, thiếp thân bị oan! Thiếp thân chỉ hẹn tỷ muội cũ ra ôn lại chuyện, nào ngờ vừa nói mấy câu không hợp ý nàng ta đã muốn dùng dao chém thiếp thân, lại đá thiếp thân xuống nước…….. Tiện tỳ, sao ngươi phải hại ta?!”

“Trương di nương nói láo! Rõ ràng là Trương di nương buộc nữ nhân kia phải tự chặt hai ngón tay, rồi ba quỳ chín lạy tới trước cửa huyện nha, muốn giết chết người ta!”

Huyện thái gia cảm thấy sau lưng càng ngày càng lạnh, bàn tay cầm kinh mộc đường cũng càng ngày càng run dữ dội, rốt cuộc để rớt kinh mộc đường, khiến nó lăn lông lốc xuống dưới công đường.

Lúc này, người ngồi sau tấm bình phong bỗng bước ra, nhẹ nhàng nhặt khối kinh mộc đường lên, đứng trước mặt Huyện thái gia, nói “Nếu cả một cái kinh mộc đường ngươi cũng cầm không nổi thì hẳn là cũng đội không nổi cái mũ chuồn trên đầu kia đâu, không bằng để ta giúp ngươi xử vụ này cho!”

Người bước ra là Tuần phủ Kiến Châu, Trương Bác Hưng.

Trương Bác Hưng xoay người, híp mắt nhìn Trương Thu Hoa, nói “Trương thị, ngươi có biết tội giết người theo luật sẽ bị chém đầu không?”

Trương Thu Hoa co quắp người lại, suy nghĩ duy nhất trong đầu lúc này là: Phạm lão phu nhân núp sao tấm bình phong với Trương Bác Hưng, rốt cuộc là thần thánh phương nào?