Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Nhị Phòng Vương Gia

Chương 10: Chương 10





Vương Nhị Ma Tử cảm thấy đường về thôn cùng đường trong núi không khác gì nhau, đều là sương mù dày đặc không thấy không rõ phía trước, linh hồn nhỏ bé như là treo ở giữa không trung, bước nhanh bước chậm, hoàn toàn là đi bằng cảm giác.Linh hồn nhỏ bé đang bay bay, lại nghe thấy có người đang nhắc đến cái tên ‘ Khánh Thúy Thúy ’.Vương Nhị Ma Tử giật mình, tức khắc thần hồn trở về, bất tri bất giác đứng lại nghe bọn họ đang nói về Thúy Thúy cô nương cái gì.

Mới vừa rồi cùng Thúy Thúy cô nương ở rìa núi nói chuyện, không phải khiến người trong thôn thấy đi? Nếu bọn họ nhìn thấy, chính mình phải nhanh nói rõ ràng, không phải Thúy Thúy cô nương tìm hắn, là bọn họ vô tình gặp được.Trong lòng cùng đầu óc rối rắm, đi đến gần mới phát hiện cũng không phải đang nói sự tình Thúy Thúy cô nương cùng hắn gặp mặt.


Vương Nhị Ma Tử trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo nháy mắt nghe rõ lời bọn họ nói, tâm đột nhiên co rụt lại, mang chút đau đau.Nguyên lai Thúy Thúy cô nương sắp phải gả cho Huyện thái gia làm di nương.Trong tâm hắn nói: Huyện thái gia là quan lão gia lớn nhất Lâm Hải huyện, tòa nhà vô cùng khí phái, làm di nương của Huyện thái gia chính là cuộc sống của thần tiên, Thúy Thúy cô nương gả vào chính là đi hưởng phúc, khá tốt.Cái gì? Sáu ngày sau liền phải bị đón đi rồi?Vương Nhị Ma Tử nhíu mày: Như thế nào lại sốt ruột như vậy? Thúy Thúy cô nương mới vừa mới mười bốn tuổi, tuổi tác nhỏ như vậy, cha mẹ Khánh gia như thế nào bỏ được?Cái gì? Hậu viện Huyện thái gia, di nương nhiều đến độ đếm không hết?Vương Nhị Ma Tử thân là một người nam nhân, có chút xem thường Huyện thái gia: Một người nam nhân, cưới một lão bà là đủ rồi.

Cả đời cũng chỉ cần một nữ nhân, chỉ đau một mình nàng đều không đủ, như thế nào bỏ được đi yêu thương người khác đâu?Hắn không biết chính mình cũng bất giác nhập vai tướng công Thúy Thúy, lại nghe người trong thôn nói Huyện thái gia gia có bao nhiêu vàng bạc, bao nhiêu phú quý, đều không hài lòng.Hắn một lần nữa chỉnh lại đòn gánh, cảm thấy người trong thôn phân không rõ trọng điểm.


Huyện thái gia tiền nhiều có ích lợi gì, nhiều tiền như vậy lại không phải chỉ cho mình Thúy Thúy cô nương.Vương nhị định xoay người, chính là nhìn thấy đôi giày bản thân đang đi, đã thủng đến thấy cả ngón chân.

Nguyên bản còn có chút tâm tư khinh thường Huyện thái gia, tức khắc tan biến sạch sẽ.Huyện thái gia dù không tốt, Thúy Thúy vào phủ cũng là sống trong quý khí, ăn gạo trắng, uống tổ yến vi cá, mặc lăng la tơ lụa.Nếu đitheo hắn, chỉ có thể chịu khổ.Thúy Thúy cô nương là cô nương đẹp nhất toàn thôn, thích mặc quần áo màu sắc hồng nhạt vàng nhạt, vui vẻ cười rộ lên, trên má có hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào, khi không vui, miệng đô đô buồn bực, bộ dáng khiến người khác hận không thể đem ánh trăng trên bầu trời hái xuống dỗ nàng.Tiểu cô nương đáng yêu như vậy, liền cùng bánh bao mới hấp khỏi nồi, trắng nõn, mềm mịn, nếu là để ngón tay đen thô của hắn dính vào một chút, ông trời đều nhìn không được.Hắn giấu đi khổ sở trong lòng sắp tràn ra đầy đất, nhấc một bước muốn đi.

Lại không nghĩ phía sau có một bà tử nói gì đó, làm hắn lại đi không được..