Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 57: Ký sự nhà giam 3: Khi truyện bỗng dưng chuyển thể loại, cảm giác cũng thực, CMN!!!!




Vài ngày kế đến, đều là Hiểu Mai xuất hiện, cũng chỉ đến trò chuyện vài điều, đưa qua cho cậu nhóc vài cuốn sách này nọ, sau đó cũng sẽ rời đi 

"Hửm? Cháu nói ai?" 

Đứa nhỏ cúi đầu, nhìn đến ba quyển sách dầy cộm mình đang ôm trong lòng, lí nhí lên tiếng_"Cô ấy" 

"Sanh bệnh, đã ngủ" 

Cậu nhỏ vẻ mặt hoảng hốt lại nhìn lên Hiểu Mai_"Bao lâu rồi ạ?" 

"Bốn ngày rồi" 

"…." 

"Cô ấy luôn thích ngủ rất nhiều, nhóc con cũng đừng lo"_Hiểu Mai xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười_"Ngày mai là ngày cuối, cô ấy đã hết thời gian, phải trở về. Cháu cũng đừng lo, chỉ cần là cả hai đã thống nhất ý kiến muốn ra ngoài thì sẽ được thả, cũng không cần ràng buộc, cũng không cần lo đông sợ tây chuyện gì" 

Người đàn ông ngồi ở một bên máy tính, xoay qua nhìn một lớn một nhỏ vẫn đang vui vẻ nói chuyện với nhau_"Vậy ai chịu trách nhiệm?" 

Hiểu Mai chỉ nhướn mày, lại nhìn cậu nhóc, nháy mắt_"Cháu đoán" 

"Cô ấy? Bởi vì cô ấy đã đến đây sao" 

"Có thể xem là vậy, nhưng không đến nổi gọi là chịu trách nhiệm. Chung quy thà là để hai ba con nhóc chạy mất để xem như tóm không được, còn biết rõ mà lại không giữ được thì cảm giác không tốt đâu, có khi một ngày nào đó nổi giận rồi...ừm, gởi luôn hai người về bên kia thì cô không biết đâu" 

"Cô ấy bệnh gì?"_người đàn ông đứng ra, chau mày hỏi 

"Bệnh của vợ anh năm xưa, còn có vài thứ lặt vặt đi kèm, nhà giàu lắm bệnh ấy mà. Cũng đừng ai náy, lần này là tôi bày trò trước, không nghĩ bệnh tình chuyển xấu. Với lại người này vốn quen sống trong nhung lụa, mỗi bước đều có người lo, chỉ cần hở gió liền bệnh nên không sao đâu" 

"Cô cho tôi biết nơi cô ấy muốn chúng tôi làm việc được không?" 

"Không, hoặc là có, hoặc là không, tôi sẽ không để cho anh bất ngờ xuất hiện được, cũng như khi thả anh đi nếu anh muốn, chúng tôi sẽ tiến hành làm thêm vài thứ để đảm bảo anh giữ kín thông tin. Chỉ cần có thứ gì đó bị lộ liên quan đến cô ấy, người đầu tiên chúng tôi tìm đến sẽ là anh và cậu nhóc"_Hiểu Mai nhìn xuống, bởi vì cô cảm nhận được có một ánh mắt trẻ con vẫn đang nhìn mình 

"Nếu tôi làm việc cho cô thì sao?" 

Hiểu Mai nhướn mày, chậm rãi lắc đầu_"Không đâu, tôi dù thích mua vui nhưng lần này tôi đùa quá trớn, nếu còn thu anh về, chỉ e tôi ngóc đầu không nổi" 

"Vậy..." 

"Cũng may là không đến mức viêm phổi, không thì tôi chắc chắn sẽ phải quỳ trước Dương gia ba ngày mất...."_Hiểu Mai thở dài, quay lưng rời đi muốn rời đi_"Còn có đến Lý gia quỳ thêm ba ngày nữa...." 

"Lý gia!" 

"Biết vậy được rồi"_Hiểu Mai vừa ra đến cửa thì vạt áo bị kéo lại, cô ân cần lại ngồi xuống, đối diện với cặp mắt to tròn kia_"Có chuyện gì sao?" 

Cậu nhỏ chần chừ, chau mày như cố gắng suy nghĩ gì đó, thật cẩn thận dò hỏi_"Bác sĩ, cô cũng thích truyện tình cảm sao?" 

Hiểu Mai nhìn đứa nhóc, xoa đầu_"Không, nhưng bị ép mua" 

"Ai có thể ép mua?" 

"Bạn của cô" 

"Bạn của cô là ai?" 

"Tác giả của quyển sách" 

"Quao, thật sao, cô quen được cả tác giả sao!?" 

"Cháu cũng vừa gặp vài ngày trước đó thôi, người đó còn ở cùng nhà giam với cháu" 

"!!!!"_cậu nhỏ hết tròn mắt rồi lại chớp mắt liên tục_"Cô ấy??? Cô ấy là tác giả sao?" 

"Ừm, trong đó còn có vài bức vẽ minh họa nữa, đảm bảo sẽ vô cùng phù hợp với lứa tuổi của cháu"_Hiểu Mai vò nát mái tóc mềm mịn của đứa nhỏ, tầm mắt lại nhìn đến người đàn ông vẫn đang tập trung vào màn hình, nhưng cũng không gõ phím, mày thì chau lại thật chặt_"Anh, có muốn đến xem cô ấy một chút không" 

Hiểu Mai đang chờ đợi đáp án từ người kia khi cô bất chợt thấy sự ngạc nhiên của người đàn ông đó, chỉ là đứa nhỏ vẫn nhanh chân hơn một bước_"Con muốn đi, con muốn đi" 

"Được, vậy cô đưa con đi" 

Nhưng mà lúc ra đến cửa, đứa nhỏ lại ngoái đầu nhìn vào_"Ba, còn không mau đi, ngồi ở đó làm gì! Phải mạnh dạn lên chứ!" 

Ba người hai lớn một nhỏ, hai trước một sau cứ như vậy bình thản ra ngoài, cũng không cần lo sợ hay e ngại điều gì. Cậu nhóc lại là lần đầu tiên được ra ngoài, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, lâu lâu nhịn không được lại quay đầu kiểm tra xem ba nhóc vẫn còn theo đuôi ở phía sau hay không. Nhưng tuyệt nhiên cả một quãng đường, đứa nhỏ một câu cũng không hỏi, chỉ yên lặng mà nhìn, tay ôm sách xiết chặt vào lồng ngực, vẻ mặt rất nghiêm túc. 

Xuyên qua dãy hành lang, đi thêm một đoạn nữa liền đến trạm y tế, chỉ là có điểm khiến Hiểu Mai cảm thấy không ổn, cô nhìn quanh, cảm thấy mọi thứ xung quanh hình như có việc gì đó đã được thay đổi. Người đứng gác hay cứ mỗi mười phút đi tuần qua cũng không thấy đâu 

"Có chuyện gì sao??" 

Hiểu Mai chau mày, vội vàng đưa tay vào trong túi áo, mang ra điện thoại thì đã thấy hơn năm cuộc gọi nhỡ từ anh xã, còn có thêm tin nhắn đi kèm_<VỀ CHO ANH!!>_Cô chớp chớp mắt, nhớ lại tình cảnh nữ chính mỗi lúc đọc tin nhắn khiến cho cô ta bức xúc thì liền đập điện thoại, Hiểu Mai cũng muốn, cô cũng muốn quăng nát điện thoại trong tay ngay lập tức. Nhưng chỉ ngại, đồ đôi, mất một chiếc không những không đẹp mà hệ quả còn rất khó tả được. 

Cẩn thận hít sâu, quay lại mỉm cười_"Làm ơn đứng yên, đừng đi đâu, không, hoặc là tốt nhất anh nên trở về, sớm! Càng sớm càng...." 

"HIỂU MAI! TRÌNH HIỂU MAI! LÊN ĐÂY NGAY CHO TÔI!"_cô tròn mắt, bất động, sau đó cứng nhắc quay đầu nhìn lên lầu cao tầng ba, ở cửa sổ đó, con người đó cùng sự tức giận thấy rõ. Cô họ Hiểu, tên cũng chỉ là Mai, chữ Trình kia là của hắn, anh xã của cô. Người ngoài nhìn đến cô cũng chỉ gọi bà Trình. Nhưng mà lần này, không những chỉ gọi tên hay mang ra cúng của cô, còn đạp vào thêm cái họ Trình... 

Hiểu Mai hít sâu, dứt khoát xoay người, trừng mắt lại nhìn anh xã nhà mình_"ANH NẠT AI HẢ!!?"_sau đó liền chau mày ôm bụng, khuỵu người xuống đất. 

Họ Trình trên kia ngay thời điểm thấy cô dứt khoát xoay người, tim đã nhảy lên một nhịp, sau đó còn bị hỏi ngược liền cảm thấy sự tình không như sách ngôn tình hay dạy anh, âm thầm mắng_[Minh Thùy, mấy quyển sách chết tiệt của cô!!!]_mắng người cũng chưa xong lại thấy cô chau mày, ôm lấy bụng, không nghĩ nhiều liền bán mạng chạy xuống. 

(Không, anh dùng đúng, được cái sai trường hợp thôi, không sao đâu, anh thông minh lắm. Tôi công nhận) 

Hiểu Mai cố nhướn mày nhìn lên lầu, vừa không thấy anh xã mình đâu liền vội quay đầu_"Về đi, về liền đi!!" 

Nhưng mà từ lúc nào mà hai người bọn họ đã đi đến bên cạnh Hiểu Mai, vẻ mặt không giấu nổi lo lắng, hai mặt một lời_"Cô có sao không?" 

"Tôi không sao, chạy đi, chạy liền đi!" 

Người đàn ông không tin, vươn tay muốn đỡ Hiểu Mai dậy, nhưng cô lại cố chấp_"Tôi nói thật, anh nên rời đi sớm, nếu không chuyện gì tôi cũng không thay đổi được" 

"Cô không ổn, tôi không đi" 

Chân mày Hiểu Mai chau ngày càng chặt, mồ hôi cũng rịn ra. Lúc đầu vốn chỉ nghĩ hù dọa ai kia, nhưng hiện tại những cơn đau nhói, co thắt đến mất mạng bắt đầu ập tới, cô hiện tại ngã ngồi ra đất, một tay chống, một tay ôm bụng. Đứa nhỏ rưng rưng nước mắt không dám khóc, cô thì vừa đau mà lòng lại như lửa đốt mà người đàn ông kia lại đang định đưa tay bế cô lên 

'Phiu' 

Một viên đạn vô thanh sượt qua sườn mặt của người đàn ông khiến cho động tác của anh dừng lại, mà họ Trình cùng vẻ mặt cực kì tăm tối mang theo tất cả sự giận dữ đi đến gần, lại nhìn đến vẻ mặt vừa đau vừa khó chịu của Hiểu Mai, mím môi, thật nhanh quỳ xuống, ôm lên mẹ bầu sắp sanh nhà anh, quay lại_"TỤI BÂY CHẾT ĐÂU RỒI HẢ!!! VỢ ÔNG SINH!!! LĂN RA CHO ÔNG!!!"_sau đó lại cúi đầu, nói nhỏ bên tai Hiểu Mai_"Nếu em không bình an, tôi giải quyết mọi thứ!" 

Hiểu Mai dù đang khó chịu cực kì, nhưng nghe vào lời kia, chỉ có thể cười méo trông rất thảm_"Cả Dương với Ly gia...cũng dám à???" 

"Bất chấp!" 

Cô nghe xong, cũng không nghĩ nhiều, vươn lên ngũ trảo bấm vào vai họ Trịnh, lòng lại thầm mong hai cha con kia tốt nhất nên rời đi. 

Chỉ tiết, số trời vốn ban cho nhân loại hai chữ tò mò rồi cưng ơi. 

Toàn bộ âm thanh vừa rồi đã thu hút không ít người, họ đang ở tư thế quỳ sắp thành một hàng nghiêm túc trước một phòng bệnh, kiềm không được sự liên hệ của huyết thống,  cùng nhau nhiều chuyện, quay đầu, đứng lên, nhìn ra ngoài liền thấy được một màn đặc sắc vừa rồi_[Họ Trình, chú liều lắm, trong quân đội dám mang súng ra bắn trong khi chú lại là xã hội đen! Thật sự là quá anh dũng rồi] 

Nhưng đọc được suy nghĩ hả hê kia, Minh Khải liếc nhìn qua cậu út nhà anh, nhướn mày_"Chú nghĩ hôm nay chúng ta mang đến một đám người áo đen xung quanh đây nghĩa là gì??" 

"IM MIỆNG!! QUỲ XUỐNG!"_từ trong phòng lại truyền ra âm thanh của hai người đàn ông cũng hô lớn một lúc, đám nhỏ bên ngoài bị hù dọa, cũng không cần động não, liền đồng lòng quỳ xuống, sát cạnh cửa sổ để tiện bề quay đầu nhìn. 

Bên dưới 

"Nhóc con, chúng ta về thôi" 

"Không được, con không về, con muốn thấy em nhỏ của bác sĩ, con còn muốn gặp tác giả" 

"Không được!"_anh cương quyết, đến bế xốc cậu nhỏ lên. Đứa nhỏ bị bế lên bất ngờ, biết mình phải rời đi liền khóc lên, bắt đầu ăn vạ_"Ba, không phải ba thương con lắm sao, ba, ba, chỉ gặp một lúc, một chút chíu thôi!! Ba~~~" 

"Không được là không được"_anh vội vã ôm chặt đứa nhỏ đang cố trốn thoát ra ngoài, ngã rẽ chỉ ngay trước mặt, nhưng lúc anh vừa đến, cũng có một đám người vừa đến. 

"Xin lỗi, làm ơn cho qua"_anh nghĩ muốn lách nhẹ qua, nhưng người đến trước mặt lại dang tay cản đường 

Minh Thành nhìn người đàn ông đối diện mình, nhìn qua đứa nhỏ đang khóc thảm thiết. Anh biết người này, nhớ rất rõ vẻ mặt người này, không nói nhiều liền vươn tay, ôm qua nhóc con đi thẳng vào trong. Anh vốn không rõ, lực đạo ôm bé con cũng không dám mạnh, cứ như thế để cho người khác dễ dàng ôm con mình đi, một đường im lặng, chau mày đi theo phía sau. 

Minh Thành vào trong, nhìn qua bên dưới ngay tầng trệt đã có một đám áo đen, lại có họ Trịnh đang bứt nút áo, cào xé mái tóc của hắn thì cũng đủ hiểu chuyện gì có thể xảy ra khi người vốn nên bên cạnh mắng mỏ hắn hiện tại lại vắng bóng. Hai người chạm mặt nhau, cũng chỉ nhẹ gật đầu, sau đó thì Minh Thành vẫn lên lầu trên mà bên này, họ Trịnh cảm thấy hành động vừa rồi của mình cảm thấy không ổn, lại nhìn một vòng đều là người của mình thì liền chau mày, nghiêm túc ngồi khoanh chân xếp bằng ngay trước cửa phòng bệnh, hiện tại là phòng sanh của vợ anh, tay cũng khoanh lại, đầu tựa vào, bắt đầu tụng...à nhầm, bắt đầu cầu may..à nhầm, cầu mong cùng âm giọng không hề thanh sắc lại còn trầm của mình.   

Không khí cả hai lầu, bỗng nhiên chợt biến lạnh. 

Minh Thành lúc này lên đến điểm đích, nhìn quanh một hàng dài anh em họ hàng của mình đang rất ý thức, nghiêm túc quỳ trước cửa phòng bệnh, hai bên là vài vệ sĩ này nọ, anh cũng rất thông minh, đặt xuống đứa nhỏ, không quan tâm gì thêm đến hai ba con bọn họ, tiến đến bên cạnh Minh Viễn, quỳ xuống, tầm nhìn hòa làm một cùng đám người kia, xuyên thủng cánh cửa trước mặt 

Anh liền vội vàng ôm lên bé con của mình, nhìn về phía sau thì liền biết mình không có đường lui, mà đứa nhỏ cảm thấy xung quanh có chút lạ, đều là những người lạ mắt với nhóc, lại có một dãy người phải quỳ liền quên sợ, mà còn cảm thấy rất hào hứng, loi nhoi không sợ chết_"Ba, con xuống, con xuống" 

"Ồ, người trần mắt thịt đây sao!?"_Minh Khải từ lúc họ lên đã quan sát, nhướn mày, đảo mắt một chút_"Người cần tìm đang nằm trong phòng bệnh"_anh đưa ra bộ mặt vui vẻ để chỉ dẫn, nhưng chỉ có người trong hội mới rõ được, trong thâm tâm anh, có bao nhiêu kí cặn bả đang được sản xuất, phân phát khắp mọi nơi, ngày này qua tháng nọ không mệt mỏi 

Minh Thanh, Minh Hạ, Minh Viễn, Minh Thành đều đồng loạt nghiêng đầu nhìn đến Minh Viễn vẻ mặt hòa ái nhưng đôi mắt ấy...tất cả chỉ biết đồng lòng câm miệng khi nhận được ánh nhìn đe dọa từ anh. 

[Kệ, chết, cũng có boss lớn chết chung] 

Anh là người mới, không hiểu thấu nồi lẩu này, theo bản năng chỉ dẫn, vùa lượm được kho báu hay bí kíp thì liền đi tìm hoặc ngó vào. Vừa nhìn vào trong xuyên quanh tấm kính chỉ nhìn sượt qua tình cảnh có một người quỳ trên giường bệnh, ba cặp cao tuổi đứng phía sau, còn có một người đang dùng ánh mắt không mặn không nhạt nhìn đến anh. 

Anh thấy được, người đàn ông trong kia, dù biểu cảm dường như không thể phát hiện, nhưng lại mơ hồ cảm thấy người này đang rất giận. Mà dáng người đang quỳ kiểu nhật trên giường bệnh, đầu cúi song song mặt đất không ai khác chính là người khiến anh phải bận tâm mấy ngày nay. 

Tình cảnh gì đây!! Tình cảnh gì đây! 

Bên trong này, nam nhân từ lúc đến vẫn một mực yên lặng, vốn cũng chẳng ai sẽ đánh thức người này dậy, nhưng cũng không hiểu vì sao lại giật mình mà tỉnh, đảo mắt nhìn quanh rồi thấy anh. Nam nhân anh lúc đó đã nghĩ_[Xem như em thức thời] 

Chỉ là không ngờ tới, người này thấy anh, mắt cũng chỉ chớp vài cái, sau đó lại nhắm lại, chau mày thật chặt rồi lại mở ra.  Nhưng xem ra sự thật này hiện tại không hợp với mong đợi của nữ nhân, phía sau anh còn có thêm ba cặp phụ huynh ánh nhìn đạn bắn vào người nữ nhân 

"Không sợ nhắm mắt lại cũng mơ thấy tôi sao?"_anh thờ ơ nhìn nữ nhân giả chết nhà mình, thấy chân mày người kia khẽ chau trong lòng bỗng dưng thấy vui vẻ 

Nữ chính mở trừng mắt, mày chau lại thật chặt, sau đó mới chậm rãi ngồi dậy, xếp chân tư thế quỳ, hai tay chấp lên nhau, đặt lên chân, cúi đầu, mắt qua kẽ tóc nhìn ra bên ngoài cánh cửa để mở liền thấy được dàn quân hay vắng tắt chính là bè phái thích phản động phía sau của nữ nhân, nhếch môi, nhướn mày khinh bỉ cười_[Lần nào cũng chịu thảm, vậy mà vẫn thích phản! Bản lĩnh!] 

"Minh Thùy!"_ba cô ở phía sau nam nhân, cùng phụ huynh của mấy sắp nhỏ khắc, một nhóm đang vui vẻ quỳ bên ngoài, nhóm khác một thì đang âm trầm đứng trước mặt bọn họ, một thì quỳ trên giường vẻ mặt không có gì là xám hối 

"…." 

"Minh Thùy!" 

"...dạ" 

"Này là như thế nào!" 

Nữ nhân cúi đầu, vẻ mặt phụng phịu, đưa tay quẹt mũi_"Cảm nhẹ ạ" 

"Cảm nhẹ liên quan đến nước biến sao? Túi bên cạnh không phải là túi dinh dưỡng đi?" 

"À, này à, cơ thể con cảm thấy thiếu muối, cho nên cách này là phù hợp nhất rồi, còn túi bên cạnh là hàng đi kèm khuyến mãi thôi" 

"Vậy ba hỏi con, đến đây làm gì?" 

Nữ nhân ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa kính, đưa lên ngón út tay phải ngoáy mũi, vừa lúc thì lại nhìn thấy người đàn ông đang ôm đứa nhỏ kia, chân mày khẽ nhướn, quay đầu lại nhìn mặt than nhà mình, vội thu tay, lại tiếp tục cúi đầu lễ phép, lười nhát nói_"Tìm chồng cho Minh Thanh" 

"Minh Thùy!" 

Cô đưa tay kéo kéo tóc_"Gì chứ, nếu hai người không làm, con sẽ làm. Nó là em con, dù nó gặp chuyện thì buồn cười thiệt, nhưng việc khó cũng chỉ có thể là con đưa qua cho nó, không thể để người khác chèn ép nó như vậy" 

"Vậy còn Minh Hạ!" 

Cô ngẩng đầu, may chau chặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn đến phụ huynh nhà mình, lại liếc nhanh qua ba mẹ của Minh Hạ cùng ba người đang vui vẻ quỳ ngoài kia, cả bốn liền khẽ giật mình, nhưng đối với ba của nữ chính liền nhanh chóng trấn định, chau mày nhìn con gái của mình_"Ta không cho phép!" 

"Được" 

Ông trừng mắt, không nghĩ lần này đưa ra điều kiện ép buộc lại có thể dễ dàng đạt được, mày chau lại càng chặt. Đứa con này, ông rõ ràng nhất, nếu nó chắc chắn đã buông một bên thì điều hiển nhiên nhất chính là tay kia đang cầm lấy thứ khác. Một chuyện không nhất thiết luôn phải đi một đường_"Ta nghiêm cấm con, lập tức chấm dứt chuyện này, không được dính líu đến chuyện của Minh Thanh!" 

Nữ nhân nhìn người ba của mình, ánh mắt chớp thật chậm_"Người chắc chắn?" 

Ông đoán đúng, cái đầu nhỏ gần ba mươi trước mặt này của ông đã nắm lấy kế hoạch khác trong đầu, lời này chính là muốn đe dọa ông đừng nên hối hận điều mình vừa nói_"Cũng không được đụng đến bà!" 

Bà Dương, mẹ của Minh Thùy nghe lời này cũng không kiềm được bất ngờ, sợ hãi nhìn qua chồng mình_[Anh, anh không biết sao?? Chuyện gì đã xảy ra? Con chúng ta khi nào đã động đến người trong nhà!]_bà muốn nắm tay chồng, nhưng mà phản ứng của nữ chính lại khiến bà càng ngạc nhiên mà quên cả hành động. 

Nữ nhân cong mắt mỉm cười, nghiếng răng_"Điều đó là hiển nhiên, người còn chuyện gì muốn dặn dò con không?" 

Ông biết đứa con của mình đang giận, nhưng đối với con người cao tuổi này, ông cũng không muôn quản nhiều, chỉ cần đừng làm chuyện sai quấy thì ông đều có thể chấp nhận bất cứ thứ gì cô muốn_"Về nhà chính" 

"Việc này con không đáp ứng" 

"Bà hiện tại cũng không có ở nhà" 

Nữ nhân nhìn ba mình, chau mày, cao giọng_"Người nghĩ lại lừa con nữa à!" 

"Bà tuổi cũng đã cao, con vì sao cứ như vậy?" 

Lần này quả thực đã muốn bùng nổ trong lòng, nhưng rất nhanh lại hóa thành một lần thở dài, mắt nhìn qua người đàn ông nhà mình vốn vẫn luôn chẳng mấy biểu cảm, hiện tại cũng chỉ chăm chăm nhìn mình thì lại càng khiến trong tâm nữ nhân càng nổi lên bão tố, hai nắm tay cùng dây truyền vẫn còn cắm sâu vào da thịt_"Con không về, cũng sẽ sớm rời khỏi đây, người không cần lo lắng, con tự lo được" 

"Tự lo? Vậy hiện tại ở đây là tự lo sao?"_nam nhân yên lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, bước đến chân giường bệnh, hạ mắt nhìn nữ nhân ánh nhìn đầy lạnh lẽo 

Nữ nhân mắt nhìn qua phụ huynh Lý gia, lại nhìn đến nam nhân nhà họ Lý kia, cong mắt nhưng lại không cười_"Này là lời mời tôi đến nhà anh sao?" 

Vợ chồng gia đình đông con, ba trai một gái nhìn nhau trao đổi ánh mắt_[Thì ra là hai đứa nó giận nhau. Tuổi trẻ ngày nay thật lắm vấn đề!] 

Trong lúc suy nghĩ của hai người bọn họ bình thản như vậy thì bên này, hai cặp ba mẹ của nam chính và nữ chính lại lẳng lặng nhìn nhau 

[Con rễ tôi đang lạnh nhạt với vợ nó!] 

[Con dâu tôi đang xưng tôi với chồng nó] 

Nam nhân không quan tâm bầu không khí quỷ dị sau lưng mình, mày khẽ chau biểu thị cảm xúc của anh hiện tại rất không tốt, trầm giọng_"Không, ở đâu là tùy em, không liên quan đến tôi"_sau đó rời đi, không quên bỏ lại một câu_"Mọi người có thể về rồi, con có thể lo cho nữ nhân này! Mọi người lúc đi nhớ mang theo phụ tùng bên ngoài đi cùng" 

Phụ huynh trong phòng chớp chớp mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài, cùng thời điểm liền nhìn thấy được cái kia hai cha con ở bên ngoài vẫn đang nhìn vào bên trong, rồi sau đó...sau đó thì con trai/con rể/cháu rễ của bọn họ dùng khí thế cùng sự tức giận của mình đến trước mặt cặp cha con kia. Phụ huynh chỉ biết lắc đầu, lại nhìn đến kẻ gây sự đang cố duỗi ra hai chân cứng nhắc của mình nhưng một lần cũng không nhìn đến bọn họ, cho nên cuối cùng chỉ có thể thở dài, lại kéo nhau ra ngoài, gọi dậy đám phụ tùng hướng thẳng thang máy ngược hướng cầu thang bộ bên kia mà nhanh chóng rời đi 

Đến tận nữa tiếng sau nữ nhân mới chậm chạp đi ra, trên lưng chỉ vỏn vẹn một ba lô nhỏ, còn lại đều quăng qua cho Hiểu Mai, thất thiểu ra ngoài, chân vừa bước qua khỏi công lớn, chán nản ngẩng đầu thì bất ngờ trong tầm mắt ở góc xa thấy được bóng dáng trông rất quen mắt, đang lúc cố gắng nhớ lại thì từ phía sau lại vang lên tiếng nói kề sát bên tai_"Còn đứng ngốc ở đó làm gì!"_sau đó bị nam nhân nắm cổ áo kéo đi, nhét cô vào xe 

"Tôi cho em biết, không cần lại đóng kịch với tôi!" 

Nữ nhân vẻ mặt bạo nộ nhưng một lời cũng không thốt ra, quay đầu sang nơi khác xem như chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì 

"Hiểu Mai vừa sinh xong" 

"!!!"_nữ chính cô nghe được liền trợn trừng mắt nhìn qua nam nhân chờ người đối diện nói tiếp 

"Lúc em đang đi ra, tôi nhận được tin nhắn, là con gái" 

Nữ nhân đưa tay ôm trán, vẻ mặt bất tỉnh nhân sự ngã đầu ra sau, nam nhân cũng không để ý bởi trò giả chết quá quen thuộc này. Nhưng chưa được ba giây sau thì người bên cạnh anh đã đưa tay ôm lấy ngực, khuôn mặt bất ngờ vì đau đớn, sau đó mày chau lại chặt, người cũng gập lại, bắt đầu thở dốc khó khăn 

Nam nhân chau mày_"Lần này giỡn đủ rồi, người tôi cũng đã lấy về cho em, không cần lại dỗi với tôi"_đưa tay qua muốn ôm nữ nhân vào lòng_"Bình tĩnh, hít thở..." 

Anh nhíu mày, nhìn bàn tay bị đánh bật ra của mình, nắm xiết nó lại, sau đó nhìn đến nữ nhân hiện tại vẻ mặt trắng bệt, trán đầm đìa mồ hôi đang cố thở dốc lui sát vào một bên góc xe, ánh mắt sợ hãi nhìn anh, anh định mở miệng nói gì đó nhưng lời nói lại một lần nữa bị đánh gãy chưa kịp thành lời kia hai hàng máu mũi của người trước mặt đang từ từ chảy xuống cùng đôi mắt đang muốn đi lên phía trên của nữ nhân. 

P/S: Vâng, tôi đã chính thức mang vào một thể loại khác của thể loại rồi.