Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 13: Trò chuyện đêm khuya




Trò chuyện đêm khuya~~~~

Hiện tại đã mười một giờ đêm, tác giả không chịu ngủ, nam nhân cũng không quan tâm mấy, để tác giả xem anime còn mình thì tiếp tục làm việc.

Trong phòng, mỗi người chiếm một khu cho riêng mình.

Vì sao tác giả không giúp à?!? Có chứ, nữ nhân kia cũng rất biết đâu là lẽ phải mà!!!

Cũng vui vẻ đi đến hỏi xem mình có thể giúp gì được cho nam nhân. Nhưng vừa mở miệng thì nam nhân đã đưa ngay một xấp tài liệu cho tác giả. Người kia thấy vậy liền mày nhướn mày chau, cầm lấy tài liệu chạy đến một góc rồi bắt đầu ta nhìn mi, mi ứ thèm nhìn ta với xấp giấy.

Chưa đọc được một tờ đã bỏ xuống, lại vui vẻ giơ tay mang laptop đến mở anime quyết chiến thâu đêm.

Bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, với tay cầm lên điện thoại....

“Này, xem xem, tớ đang ở Nhật này!!!"_tác giả vui vẻ quay hình căn phòng, mở cửa quay cả bên ngoaì, thoải mái ngồi xuống , tựa người vào cửa, chân vui vẻ lắc lư qua lại, ngẩng đầu nhìn trời đêm.

<Ồ, mặt yukata hẳn hoi nhỉ?>

“Ừ ừ”

<Nghe đồn mặt nó thì không cần bra đâu!!!>

“Thiệt hả??”

<Đúng vậy!!!>

Vừa nghe như vậy tác giả liền đặt điện thoại xuống, lén lút nhìn nam nhân để đảm bảo anh vẫn đang làm việc. Chạy đến góc phòng, cởi bra, mặc lại yukata đàng hoàng. Sau đó đi đến, lại cầm lên điện thoại, tiếp tục đàm đạo chuyên nhân gian.

“Thoải mái thiệt!!!”

<Chứ sao!!!>_cô gái bên kia màn hình nhướn mày, hếch mặt mỉm cười, đặt tài liệu lên bàn rồi bắt đầu làm việc

“Nhưng mà xem trên manga toàn bụp bự không mà!!!”

<Cái đó là tự nhiên!!>

“Chứ không phải đều nhờ bra sao??”

<Không. Mà cậu làm vậy để quyến rũ nam nhân sao??>_người kia ngước mặt nhìn biểu cảm gương mặt tác giả, miệng nhếch lên.

“Gì!!! Đâu có!!! Chỉ không muốn bị người chê không hợp thời thôi”

<Đừng có dối lòng>

“Hừ, chỉ giỏi tưởng tượng!!!”

<Vậy đi bao lâu mới về??>

“Không biết!!!”

<....>

“Này, có dịp chúng ta lại cùng đi chơi đi”_người bên kia nghe vậy ngẩng đầu tưởng tượng rồi mỉm cười.

<Cũng được, nhưng nhớ báo trước.>

“Ừ ừ, mà đang ở đâu vậy??”

< Ở đài chứ ở đâu!!!>

“Cứ tưởng đang ở nhà!!! Hôm nay lại làm thâu đêm đến giờ à?? Hai mắt đều thâm lại hết rồi kìa!!!”

<Để xem...chắc khoảng hai tiếng nữa là xong rồi. Có gì không??>

“Mai mốt dẫn tớ vào đó chơi đi”

<Hừ, muốn dẫn cũng khó!!!>

“Sao chứ!!! Keo vậy!!!”

<Nhìn lại mấy người đi!!! Hôm trước vừa mở miệng sẽ đến chỗ tôi chơi. Vừa hôm sau, tôi điện hỏi sao chưa tới!?!. Thì cậu lại hỏi ngược tôi tới đâu là sao?!!! Tôi nói, có muốn khoe với cậu cũng khó là đương nhiên rồi!!!>

“Ơ....”

<Ơ gì chứ!!! Càng nhắc càng bực!!!>

“Này, đừng để tôi phải hối hận khi gọi cho cậu chứ!!! Ê, hổm rày có về thăm ba, mẹ chưa??”

<Nhắc mới nhớ, cả tháng nay chưa về>

“Chờ tớ đi, đợi tớ về rồi chở tớ đi chung đi”

<Cũng được. Mấy người đi thăm chưa??>

“Cứ hai tuần là họp gia đình rồi”

<Sướng nhỉ!!! Mà sao tự nhiên lại muốn đến nhà chơi vậy??>

“Ba cậu làm cảnh sát mà đúng không??”

<Ừ. Đừng nói là tới tìm tư liệu nha>

“Chứ sao!!! Bạn tốt chúng ta phải giúp đỡ nhau chứ”

<Haizz...Cũng được, hai người họ lâu lâu lại nhắc cậu, sẵn tiện đưa cậu về tớ cũng khỏi bị mắng!!!>

“Đúng Đúng!! Tớ muốn ăn lại mấy món mẹ cậu làm.”_tác giả liền toe toét cười khi nhớ lại mấy món ăn ngon lành, thơm phức ấy

<Ăn uống gì chưa?>

“Vậy cậu ăn gì chưa?”

<Chưa>

Vừa nghe cô ấy nói vậy, tác giả lại buông điện thoại, chạy đến bên bàn nam nhân lục trong vali ra một hộp bánh ngọt, lại vui vẻ chạy đến, cũng không phát hiện xấp tài liệu bị mình bỏ qua lại đang được nam nhân xử lý

“Xem!!! Có món này ngon lắm nè, hương vị cũng rất tốt!!!”

<Coi như tớ đã ngu ngốc mà quên việc không nên động chạm vấn đề ăn uống với cậu!!!>_người kia chỉ còn biết lắc đầu, cầm lên tách cà phê đắng chát, đen đặc trên bàn, chép miệng thở dài, lại có nữ đồng nghiệp tò mò nhìn sang, chưa kịp mở lời liền bị cô lườm mà rút lui và được tặng thêm một câu nói_<Nhìn gì mà nhìn!!! Người yêu tôi đó!!! Lo mà làm việc chăm chỉ đi!!!>

“Sao thế?!?”

<Chạy mất dép rồi>

“Haha, dễ thương không??”

<Cũng được, đang theo thực tập cho tôi đấy!!!>

“Ê, đồn hoài sau này ế ráng chịu nha. Mà thực tập như vậy mất bao lâu??”

<Sợ gì!! tớ không lấy chồng, sống một mình là tốt nhất. Tuỳ thôi, chỗ tớ mất ba tháng, được thì nhận vào làm luôn>

“Ồ, nói mới nhớ, cậu lúc đó cũng thực tập rồi được nhận đi làm luôn mà đúng không??”

<Ừ>

“ Ê, tớ có mua cho cậu một hộp. Gởi về nhà rồi đấy. Nhưng mà chừng nào tới thì không biết nha!!!”

<Nhà đâu có hòm thư!!!>

“Thì sao?? Mà nhớ là có mà??”

<Mấy đứa con nít làm hư rồi, mà trời thì đang mưa, từ tối qua tới giờ vẫn mưa!!!>

Vừa nghe thấy người gặp nạn, tác giả liền giơ ngón cái cùng nụ cười giới thiệu sản phẩm_“Chúc mừng đồng chí!!! Đồng chí có số hưởng cao chót vót luôn đấy!!! Tôi không mua thêm đâu nhe!!!>

<Hừ>_người kia nghe vậy liền thở ra, tức giận quăng bút, ngồi khoanh tay tựa lưng vào ghế, chau mày nhìn tác giả vẫn đang vui vẻ ăn quà vặt liên tục. Rồi sau đó lại cầm một cái, chạy vào phòng đưa cho nam nhân bên trong, tiếp tục đem gương mặt hường phấn ra

“Ăn xong rồi đó!!! Mà sao cậu vẫn ngồi đây, không đi làm chương trình à??”

Vừa nghe tác giả nói, người đó liền giật mình, nhìn vào đồng hồ rồi vội vàng thu gom mớ giấy tờ ôm vào người_<Bận rồi, có gì nói sao nhé.>_cô vẫn cố một tai ôm tài liệu, một tay cầm điện thoại

“Được, nhớ ăn uống nghĩ ngơi đầy đủ, bản thân thoải mái thì mọi việc đều đúng hướng!!!”

<Ừ, cậu cũng thế>

“Ngắt máy đi”_chờ màn hình bên kia tắt đi, tác giả trở vào phòng, kéo lại cửa rồi đi đến ôm laptop cùng gối vào người, tiếp tục sự nghiệp lười biếng muôn thuở của mình

Xem một chút lại đâm ra chán, ôm gối lăn qua lăn lại trên sàn chán nản không biết phải làm gì

“Chán quá đi, chán quá đi, chán quá đi...”

“....”

“Này, đi ra ngoài đi dạo đi”

“Ngày mai ”

“Âỳ, chán lắm, ra ngoài đi dạo đi”

“Vậy giúp anh “_nam nhân vẫn đưa ra trước mặt tác giả vài tờ văn kiện, người kia liền phồng miệng quay đi

“Xuống suối nước nóng đi”_nam nhân đặt lại trên bàn giấy tờ, chăm chú vào chúng, tác giả nghe vậy thì hí hửng chạy đến tìm khăn lấy áo

“Nhớ đem điện thoại theo”

“Được, haha, đi đây”_vừa xong liền mở cửa, xoay người đóng cửa chạy đi mất.

Đã khuya đến như vậy mà vẫn còn một người ngăm nước nóng cùng tác giả. Cảm giác cũng sẽ không cô đơn. Chỉ có điều...sẽ có vài thứ khiến người ta tò mò.

Bước vào trong, mỉm cười thân thiện với người đối diện, tác giả vui vẻ lấy từ thành hồ xuống vịt vàng nhỏ, thả nó xuống, rồi bắt đầu đánh động làn nước để vịt nhỏ di chuyển.

Nhìn vịt nhỏ một hồi cũng chán, tác giả dùng khăn túm lại ở dưới nước khiến cho vô số bọt nhỏ thi nhau nổi lên rồi chăm chú nhìn nó, nhìn chán lại nhìn bàn chân mình dưới nước, rồi đảo mắt đi xung quanh và lia mắt đến một điểm thu hút tầm nhìn vài lần

[Đi đâu cũng toàn gặp bưởi!!!]_tác giả chép miệng, chán nản đi đến nơi xa nhất so với người kia rồi tiếp tục tự mua vui cho chính mình. (Thì ra cô chỉ là một con ngực nhỏ!!! Kệ, không lép là tốt rồi, cũng coi như điện nước đầy đủ.)

[Thật thoải mái nha~~~]

Tác giả ngâm mình quên cả thời gian, quên luôn việc bản thân ham vui mà không mang điện thoại khiến nam nhân lo lắng mà đứng chờ trước cửa, lâu lâu lại nhìn đồng hồ.

Người đi qua lại nhìn thấy nam nhân thì tò mò không kể xiết nhưng cũng chả dám nhìn lâu.

Đến lúc tác giả thư thả thoải mái bước ra, đi đến bên máy bán tự động định mua này nọ thì mới phát hiện mình không đem tiền theo. Tác giả quyết định chọn nước trước rồi sẽ lên phòng lấy tiền trở xuống mua sau

“Mua đi”_nam nhân đưa ví ra cho tác giả, người kia giật mình nhìn qua thì thấy nam nhân rồi bỗng nhiên nhìn xung quanh

“Sao lại xuống đây??”_nói thì nói nhưng tay vẫn lấy ví, cho tiền vào máy rồi chọn hai lon trà một cho nam nhân một cho tác giả

“Không xuống thì sao có tiền mua nước!!!”

“Cũng đúng.”

Nam nhân liếc mắt nhìn xuống mái tóc đen bóng, bồng bềnh của tác giả rồi khẽ mỉm cười.

Dù sao cũng đã xuống đến đây cho nên nam nhân cũng tác giả quyết định đi dạo một vòng hết khu nhà nghĩ này.

Trở về phòng, tác giả lại vui vẻ lấy bánh ăn, tay ôm laptop, tay ôm gối, mặc kệ nam nhân phải đối mặt với công việc trong khi bản thân lại vui vẻ, thảnh thơi vô cùng.

Bỗng nhiên điện thoại rung.

“Ba hả? “_tác giả cầm điện thoại ra trước mặt, vui vẻ nhìn người áo vest sang trọng, vẻ mặt nghiêm nghị vẫn đang bình thản chuyển trang rồi đọc báo trước mắt

<Ừ, ba gọi nhầm cho con>_ông cũng không ngẩn đầu, chỉ dẹp báo sang một bên, nhấp một chút trà rồi chuyển sang xem tài liệu trên bàn

“Ba cùng mẹ đang ở đâu vậy?”_tác giả đi đến góc phòng, thu người co giò lại, tóc xoã khiến cho xung quanh màn hình tối hẳn, chỉ có đèn là hắt vào gương mặt tác giả

<Hai đứa đang ở Nhật mà đúng không?>

“Vâng, vừa tới nơi thôi”

<Ba với mẹ vẫn ở nhà>

“Ể, con cứ tưởng hai người lại đi đâu đó chơi rồi chứ!!!. Biết sớm thì tổ chức đi gia đình là vui rồi”

<Ba mẹ đi theo thì còn gì vui!!!>

“Ừ nhỉ!!! Ba đang ở công ty à??”

<Ừ>

“Ba, ba!!!”

Tác giả lên tiếng gọi nhưng người đàn ông vẫn không buồn nhìn đến_"Hửm?"

“Ba thích quà gì ở Nhật??. Con mua tặng ba”

<Để xem...áo có hoạ tiết sặc sỡ!!!>_ông chăm chú đọc tài liệu rồi nhanh tay giải quyết chúng

“Cũng được, con định mua yakata màu đen rồi, ngầu lắm đó”_tác giả bực dọc nhướn mày, chau mày nhìn ba mình nhưng người kia vẫn không ngẩng đầu lên

<....>

“Còn mẹ, ba nghĩ mẹ thích gì? Con mua rồi tặng mẹ nói ba ngại không dám tặng cũng được”

Vừa nghe hỏi xong, ông ấy liền ngầng đầu lên nhìn con gái, bỗng nhiên mỉm cười rồi vẫn tiếp tục nhìn vào xấp tài liệu_<Áo sặc sỡ đi>

“Quyết định rồi, mua kimono cho mẹ màu đỏ luôn!!!”

<...>

“Ba, nam nhân không cho mua kìa!!!”

<....>

“Con nên mua gì cho ba mẹ bên kia nhỉ?”

<Nói thật, ba thấy áo cặp có in hoa là đẹp nhất rồi>

“Ba biết đánh ghita không?”

<Biết.>

“Ủa?? Sao nam nhân nói ba mẹ anh ấy thích đồ thủ công hơn kìa!!!. Mua áo thì xem như ba ôm trọn rồi, méc mẹ nè”

<.....>_ông chép miệng, chẳng buồn nhìn con gái thêm lần nào, định đứng lên lấy thêm vài thứ

“Xem...ba thích mẫu này không?”

Tác giả giơ ra trước màn hình chiếc áo in hình cây dừa, còn có hải âu và nền màu xanh nhạt, đến lúc này ông mới nhìn đến

<Có màu đỏ không?>

“Đỏ hả??. Cũng được, mai con mua thêm mấy cái, khăn choàng mỏng luôn nha”

<Được được>_ông lại trở về bàn, vẫn tiếp tục chăm chỉ làm việc.

Tác giả thở mạnh ra_”Ba, mua kiếm Nhật về trưng bày nha?”

<Hàng trưng bày thì được.>

“Ầy, hàng thật nhưng để trưng bày, có gì tiện mang ra xài cũng được lắm. Katana ấy, O Katana càng tốt. Ba thích loại nào?!!!”

<Con đang ở đâu?>_ông lúc này mới nhìn đến con gái của mình mà hỏi chuyện

“Trong phòng nè”_tác giả vẫn vui vẻ chỉnh camera quay một vòng, quay cả tấm lưng của nam nhân đang ngồi đằng kia làm việc

<Tội thằng nhỏ!!>

“Gì chứ, tội cho con mới đúng!!!”

<...>

<Con mua kiếm vì lý do gì?>_ông lại tiếp tục cúi đầu chăm chú vào công việc của mình, tác giả hít mũi vờ muốn khóc nhưng người kia vẫn mãi cúi đầu

“Ừm, xem xem, nhìn oách này, sắc này, bén nữa rồi chém cũng rất ngọt!!!. Nói thế biết chắc ba không cho nên mới bảo mua để trưng bày!!!”

<Đưa điện thoại cho con trai ba!!>

“Ba bỏ rơi em rồi ~~”_tác giả bĩu môi, đi đến đặt điện thoại lên bàn của nam nhân, chỉnh cam quay vào anh rồi chạy đến góc phòng, ôm gối vào người, khoanh chân xem anime, tay thì thong thả bóc bánh

“Này!!!”

“Sao?"

“Sao trên điện thoại có máu?? Có bị gì không?"

<Sao vậy?>_ ông ngước lên nhìn vào màn hình thì chỉ thấy được nam nhân đang quay về phía tác giả

Nam nhân nhìn tác giả, tác giả nhìn nam nhân.

Nam nhân chỉ tay vào mũi mình rồi lại chỉ tay hướng về phía tác giả.

“Ơ.., hả??”_tác giả giơ tay lên chạm thử thì có máu, liền dùng tay chắn ngang hai mũi tay quơ quào, mắt tìm kiếm khăn giấy

“Còn không lấy khăn giấy!!!”

“...Không thấy mà!!!”_tác giả bực dọc càu nhàu, nam nhân thấy vậy cũng bực, chạy ra khỏi phòng.

Lúc anh trở về thì tay đã có hẵn một rỗ khăn nhỏ, vừa mở cửa phòng liền chau mày quát_”Đừng có ngả ra sau như vậy!!!.YAA!!!”

Nam nhân vội chạy đến đỡ lại đầu tác giả, không cho người kia ngã hẳn đầu ra phía sau, tay ấn nhẹ lên mũi.

“Mắc ói quá!!!”

Bởi vì lỡ dại ngửa đầu ra sau quá mức, tác giả nuốt ngược máu vào trong người, cơ thể cảm thấy khó chịu vô cùng

“Đã bảo ngửa vừa phải thôi rồi mà, máu lại nhiều hơn rồi!!!”

“Nói mới nhớ, đáng lẽ tuần rồi phải đi khám định kì. Mà đừng có nhìn em như vậy, tại quên chứ bộ!!!”

“Còn khó chịu không??”

“Vẫn muốn ói!!”

“Vậy những lần máu cam chảy không có tôi thì em làm sao??”

“Âỳ, bình thường để cho nó chảy đã, ngừng thì xong thôi. Mà cũng ít lắm mà!!! Tại anh làm em giật mình nên vội quá, bật đại ra sau chứ làm gì nữa!!!”

“....”

Nam nhân tức giận, bậm môi, trừng người trước mặt, tay vẫn ấn lên mũi để máu ngừng chảy, tay kia vẫn đỡ lấy đầu tác giả. Ấy vậy mà trông có vẻ con người kia vẫn không biết quay đầu là bờ

“Nói mới nhớ, có lần chảy máu cam, nhỏ bạn ở kế bên, nó nhanh tay lấy hai ngón tay của em, chọc hẳn luôn vào mũi!!!. Cảm giác lúc đó mỗi lần nhớ lại đều lạnh cả sống lưng, quả thật là đau chịu không nổi. Nhưng mà về sau có lần làm như vậy máu không có chảy nữa!!! Hay thật!!!”

Với gương mặt như vừa thấy được kì tích, tác giả lại tiếp tục độc thoại_”Mà chuyện này em kể anh nghe chưa nhỉ???”

Mặc kệ sắc mặt ngày càng xấu của nam nhân, bắt đầu quá trình lảm nhảm, huyên thuyên dai dẵng không dứt của mình.

(Oimeoi!!!)

“Lại nói, mấy lần sau cũng không có liều mạng chọc tay vào mũi như vậy đâu. Người thông minh mà!!. Thông minh là phải lấy bông gòn lấp kín mũi, rồi chạy tới bác sĩ là xong rồi. Hay không!!!”

“Từ đó giờ tôi có đánh em không??”_nam nhân ánh mắt thâm sâu nhìn tác giả vẫn còn ngây ngô trước mắt

“Ừm....có cắt cơm chứ không có đánh. Sao vậy?”

“Tự nhiên tôi muốn đánh em một cái!!!”

“Gì chứ!!!..Au!! Đừng có ngắt mũi!!!”_Tác giả chau mày, cố nghiêng đầu thoát khỏi tay nam nhân nhưng lại bất khả thi, sau gáy bị nam nhân đỡ, chả nhúc nhích nổi.

“Hừ!!”

Sau khi đã chắc chắn tác giả không còn chảy máu mũi, nam nhân vẫn rất tận tình trải ra hai tấm đệm nằm sát bên nhau. Vậy mà người kia lại giận lẫy kéo một tấm ra sát vách phòng, ôm gối phóng đến tấm giữa phòng, ngồi quỳ dậy, chỉ tay về phía tấm nệm sát vách, vẻ mặt ghét bỏ.

“Chỗ của anh đó!!”

Nam nhân nhìn tác giả, lại nhìn sang tấm đệm bị hắt hủi bên kia, lại nhìn nữ nhân trước mắt.

Không quan tâm!!! Nam nhân thờ ơ đi đến bàn, tiếp tục làm việc của mình, còn tác giả thì lại vui vẻ nằm đó, xoay qua xoay lại đủ chiều, tìm tư thế thoải mái tiếp tục xem anime.

Đến lúc này, người đàn ông được tác giả gọi là ba mới được con trai chú ý đến. Anh ngồi vào chỗ, không khác gì ông lúc nãy, chăm chú làm việc, mặc kệ người bên kia màn hình ra sao.

<Con trai, con gái ba có sau không??>_ông nhíu mày, lúc này mới nháo nhào lo lắng, người cứ nghiêng qua nghiêng lại tìm con gái phía sau nam nhân tường đồng da sắt trước mặt.

Nam nhân vẫn là lịch sự nhìn lên ông một chút rồi lại chăm chú vào giấy tờ_“Sáng sớm mai sẽ đến bệnh viện”

<Vậy cũng được...nhớ báo cho ba biết đó!!!>

“Vâng. Ba muốn mua thêm gì không?”

<Thôi, được rồi. Ba cũng bận, con tắt máy đi. À đừng để con bé xem anime nữa, bắt nó ngủ sớm đi, con cũng nhớ ăn uống nghĩ ngơi đầy đủ.>

“Được, ba cũng vậy. Ba tắt máy trước đi”

<Ừ, chào con>

Màn hình tắt, nam nhân vẫn ngồi yên nhìn nó rồi lại liếc xuông tài liệu trước mặt, quyết định buông bút

“Tắt máy đi, đi ngủ”

“....”_tác giả bĩu môi tắt máy, cất qua một bên, ôm gối vào người, lùi vào trong chăn. Nam nhân xác định người kia nằm yên rồi mới tắt đèn, hướng về phía sát vách phòng tìm đệm của mình.

Được một lúc yên ắng, nam nhân chuẩn bị lim dim nhập mộng đẹp

“Sao vậy?”_nam nhân không thể ngủ khi tác giả cứ tắt mở điện thoại liên tục với mức ánh sáng tối đa rồi xoay xung quanh căn phòng cứ như đèn biển chỉ đường tàu chạy như vậy.

“Không ngủ được”_vừa dứt lời, tác giả liền dập điện thoại.

Xung quanh căn phòng chợt im ắng lạ thường, tối đen không có ánh sáng.

Một lát sau, cứ nghĩ tác giả đã yên lặng mà ngủ thì nam nhân lại nghe tiếng động, định mở điện thoại xem tác giả định làm gì. Nhưng chỉ vừa với tay tới thì đã cảm giác được có tấm đệm nữa được kéo đến bên cạnh mình. Còn có gót chân ai đó vô tình đá vào hông anh~~~

Tác giả nằm xuống bên cạnh nam nhân, thở ra an tâm, rất thoải mái gác chân qua ngang người anh.

“Này, không ngủ được, nói chuyện chút đi”

Nam nhân im lặng giả vờ ngủ, lực chú ý dồn hết qua cái chân ngang bụng cách một tấm chăn.

Tác giả không thấy nam nhân trả lời liền giơ tay sờ mặt anh, sờ đến đâu lại ngắt nhéo tới đó!!! Nhưng vẫn không thấy phản hồi. Lại chuyển đến kéo nhẹ tóc nam nhân

(Tôi nói cô cũng quá mất hình tượng rồi đó!!!)

“Nếu em không yên anh sẽ kể chuyện ma!!!”

“....”_nghe được cảnh báo, tác giả liền yên lặng, mắt nhìn vào màn đêm trước mặt một hồi rồi quyết tâm_”Kể chuyện ma cũng được!!!”

“Nhìn lên trần nhà!!!”_nam nhân giọng vừa trầm lại không âm sắc bảo tác giả

“Ừ”

“Thấy có gì lạ không???”

“Không”

“Nhìn kĩ vào, đến khi nào thấy có gì động đậy hay mặt người tự nhiên trồi ra thì gọi anh!!!”

“....”_vừa nghe xong tác giả liền câm nín, mắt nhìn sang hướng khác

(Kiểu này chắc cả năm không dám ngẩng đầu nhìn thiên hạ nha hahahahahhaha)

“Không nhìn trần nhà thì nhìn ra ngoài cửa hay chỗ nào đó cũng được!!!”

“Làm chi!!!”

“Nếu có động đậy hay cửa đột nhiên mở ra rồi bất ngờ thấy thứ gì đó thì gọi anh!!!”

“....”_tác giả uất ức kéo chăn qua đầu.

“Trùm chăn lại tối đen, nếu có thứ gì đột ngột loé lên hay có gì đó nắm chân, kéo áo em thì nhớ gọi anh!!!”

Nam nhân vừa dứt lời, tác giả liền tung chăn ra khỏi người, bắt đầu lết thân qua nằm cùng đệm rồi rất tốt tính kéo chăn nam nhân, hai người cùng đắp chung, chân trực tiếp gác qua người anh...

(Hạnh phúc quá còn gì!!!!)

“Đổi chỗ đi, em muốn nằm sát vách!!!”

“Không.”

“Đổi đi mà~~”

“Không.”

“Không đổi liền bật đèn, đêm nay khỏi ngủ!!!”

“Nghe chuyện ma đèn chưa!?!?!”

“....”

[Qủa đúng với danh hiệu ác ma vạn năm!!!]_tác giả bực dọc lăn hẳn lên người nam nhân, nằm ngửa_“ĐỔI CHỖ!!!”

Nam nhân vẫn chẳng buồn động đậy, tác giả càng bực, lăn tiếp nữa vòng và như y muốn, mặt liền đập vào sát vách. ‘BỐP’

(Cho chừa cái tội kéo đệm sát vách này!!!! )

Nghe được tiếng vang thanh thuý ấy, nam nhân mỉm cười không dám cười lớn, khẽ nhích người ra ngoài để cho tác giả được quyền rơi tự do úp sấp trên đệm.

Sau một hồi sóng yên biển lặng, tác giả lấy lại tinh thần tiếp tục luyện ‘ chơi nhây đại pháp’, vẫn như cũ, mạnh mẽ gác chân ngang người nam nhân, tay không thương tiếc giơ thẳng năm ngón, thả rơi tự do xuống ngực nam nhân

‘Chát’

(Tui là tui định viết 'PHÀNH' một tiếng. Nhưng thôi, viết kiểu đó chắc chết người!! Còn mấy âm khác nghe chả khớp chút nào!!!)

[Đảm bảo in năm dấu tay vàng!!! Cho chừa tội mặt yukata còn ráng phanh hết ngực ra này!!!]_tác giả cong miệng, đôi mắt cũng cong theo nữa vầng trăng, đắc chí vô cùng khi thấy nam nhân vì giật mình mà ngưng thở một nhịp.

“Nói chuyện đi, ngủ không được!!!”

“....”

“Sao im vậy??? Giận à???”

“....”

“Nè, Nè”

“....”

“Ngủ rồi à?!?”

Vẫn không nhận được câu trả lời, tác giả chán chườn, bĩu môi, ôm tay của nam nhân vào người lim dim ngủ, chân vẫn kiên quyết không dời đi.

“Ngày mai đi chơi đi!!”

Nghe tác giả lầm bầm trong miệng, nam nhân mỉm cười, nghiêng người, ôm lại nữ nhân vào lòng_”Rất sẵn lòng.”

Cứ như vậy, hai con người rảnh rỗi không gì làm, dồn nhau vào góc phòng mà ngủ.

(Sao không ngược nhau tiếp đi chứ?? Cứ như thế ôm nhau ngủ à!!!! Ngược tiếp đi mấy chú!!!! Tôi muốn coi tiếp!!! Tôi muốn bát quái chuyện nhà mấy người!!!!)