Cuộc Sống Hàng Ngày Của Người Qua Đường Giáp Ở Mạt Thế

Chương 36: Chương 36





"Vừa nãy cô đã triệu tập cái gì?" Tần Xuyên cảm giác xe đang dâng lên cao, một cước đạp văng cửa xe mang theo Bùi Tần Tần từ ghế sau nhảy xuống.

Bùi Tần Tần hai chân chạm đất, nhìn lá rau nâng chiếc xe bán tải nhỏ lên, chột dạ đến nói lắp: "Em! Em chính là suy nghĩ một chút, đến một gốc cây vừa cao vừa tráng vừa hữu lực! Cái gì, em không chỉ định là rau cải a! Cũng không nghĩ tới em thật sự có dị năng.

"Tần Xuyên nhìn rau muống cao chừng hai tầng lầu, nói: "Thực vật dị biến được cô trồng ra chỉ còn lại một cái là nó, cô vừa triệu hoán, đến nhanh nhất tất nhiên là nó, nếu như nó không bị ô nhiễm.

" Bất quá điều này cũng chứng tỏ, nó một mực hoạt động chung quanh Bùi Tiểu Tần, hẳn là trong vòng trăm mét, bằng không sẽ không xuất hiện nhanh như vậy.

"Cô thử xem, để cho nó đừng dài ra nữa.

" Xem nó có nghe lời cô không.

Bùi Tần Tần dạ một tiếng, hắng giọng nói: "Rau muống, ta lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho mi, thả chiếc xe xuống!"Vừa dứt lời, rau muống bỗng nhiên nhảy lên cao hơn.

Bọn Chu Hành bị treo lên cao bảy tám mét, đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trời, từ chỗ này ngã xuống không chết cũng tàn a!Bùi Tần Tần nóng nảy: “Sao mi một hồi nghe lời taa, một hồi không nghe ta đây? mi mới sinh ra bao lâu a, cứ phản nghịch như vậy, ta bảo mi thả bọn họ xuống, nếu bọn họ xảy ra chuyện, ta liền đem mi đi xào, thả tỏi thêm gia vị cay!"Rau muống bắt đầu run rẩy lá của nó, Tô Địch treo ở ngoài cùng sợ tới mức kêu lên: "Đừng lắc lắc tôi, đừng lắc lắc tôi, tôi sắp ngã xuống!"Bùi Tần Tần: "! "“Đừng đừng đừng, mi đừng run, ta không xào mi, tao xào chính mình! Mi trước tiên bình tĩnh lại, không cần khẩn trương.


"Tần Xuyên ở bên cạnh lạnh lùng quát lớn một tiếng, lấy đường đao gọt sắt như bùn ra nói với rễ rau muống: "Thử xem mày làm người ngã nhanh, hay là đao của tao nhanh.

"[Anh là đại bại hoại!]A rau à, mi sợ là ta không biết mười tám cách làm rau muống sao.

Bùi Tần Tần quay đầu nhìn Tần Xuyên nói: "Anh trai, nó khóc nói anh là người tốt!"Tần Xuyên mới không thèm để ý một gốc cây có khóc hay không, lướt qua Bùi Tần Tần hạ mệnh lệnh: "Thả người xuống.

"[Ta chỉ nghe, chủ nhân của ta, nói]Được rồi, ta là chủ nhân của mi cũng không nhất định mi sẽ nghe lời ta.

Nghĩ như vậy, Bùi Tần Tần vẫn như gió xuân hiu hiu, ngồi xổm xuống ôn nhu nói với nó: "Vậy mi mau đem bọn họ buông xuống nha, ta cam đoan không hung dữ với mi nữa.

Giọng nói của mi đáng yêu như vậy, làm sao ta có thể hung dữ với mi? Lúc trước chúng ta đều là hiểu lầm, ta tưởng mi muốn giết ta, ta mới nói rút rễ của mi, mi không mạo phạm ta, ta tự nhiên là thương mi nhất a.

"[Cô thật sự không nhổ em sao? ]"Không nhổ, thật sự không nhổ!" Bùi Tần Tần vỗ ngực cam đoan nói.

Được rồi.

Rau muống thu nhỏ tại chỗ, rất nhanh liền thả chiếc xe bán tải xuống, ba người Chu Hành tìm được đường sống trong chỗ chết.

Tuy rằng Chu Hành không nghe thấy Tần Xuyên cùng Bùi Tần Tần nói cái gì, nhưng xác định một người trong bọn họ có được năng lực khống chế thực vật.

Anh ta nhìn chiếc xe bán tải bị hỏng như phế liệu nội tâm thở dài một hơi, tuy rằng đã đến bên ngoài thành phố, nhưng cách thành phố còn có một đoạn đường thật dài, nếu đi bộ có thể phải đi hai ba tiếng đồng hồ, trên đường gặp phải tang thi còn phải chạy trối chết.

Tần Xuyên thu đao trở về.

Bùi Tần Tần không sợ bẩn quỳ rạp trên mặt đất nhìn xuống gầm xe nói: "Hello? Tiểu Tâm Tâm? Mi vẫn còn ở đó chứ? Ta không bắt mi, ta cũng không ăn mi.


Mi đi ra đi a, ta cùng mi chơi đùa, mi chỉ có một người, không phải, một món rau cải như mi ở bên ngoài cô đơn bao nhiêu a?"Tần Xuyên thấy Bùi Tiểu Tần dỗ dành một cây rau cải như vậy có chút khó chịu, nhấc chân chống lên đầu xe đẩy lên, cả xe nhanh chóng lùi lại ba mét, để cho rau muống trốn dưới gầm xe không có chỗ nào để trốn.

Ánh mặt trời dần dần nóng lên, chiếu lên trên thân rau muống nhỏ chỉ cao một ngón tay.

Hắc hắc ~Bùi Tần Tần từ trên mặt đất đứng lên vui mừng ngồi xổm trước mặt nó, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một chút lá xanh của nó nói: "Đã lâu không gặp! Mi có thể to có thể nhỏ cũng quá lợi hại, vì sao mi lại ở chỗ này? Mi vẫn đi theo ta sao?"Rau muống không lên tiếng.

Bùi Tần Tần nhìn trái nhìn phải, không tìm được thứ tốt để đựng nó, cái này phải làm sao bây giờ, cũng không thể lại để cho nó chạy a.

Cô như vậy liền có một cây dị biến lắng nghe cô.

Tần Xuyên cầm một cái ly thủy tinh bụng tròn đáy phẳng đi ra, tại chỗ đào chút đất, đưa cho Bùi Tần Tần nói: "Để nó vào đây.

"Bùi Tần Tần vừa ngồi xổm xuống, rau muống liền nói: [Phải là chủ nhân đào mới được.

]Y? Mi đột nhiên mỏng manh như vậy sao? Để cho cô đào, cô cũng là lấy đất tại chỗ, có gì khác nhau?Bùi Tần Tần nhìn Tần Xuyên một cái, cô lặng lẽ đổ đất, lại một lần nữa đem đất trang bị trở về: "Như vậy có thể chứ?"[Vâng!]"Vậy vào đi.

" Bùi Tần Tần lấy ra một con dao nhỏ, đào một vòng quanh rau muống, cẩn thận di chuyển nó vào ly thủy tinh, không chút khéo léo khen ngợi: "Thật ngoan! Ta cho mi uống chút nước, sau này lớn lên bộ dáng sẽ cường tráng.

"Chu Hành lại đây nhìn một món rau cải bình thường không có gì kỳ lạ, khó có thể tin nói: "Đây chính là cây dị biến vừa rồi?"Bùi Tần Tần ừ một tiếng, cũng không giấu diếm dị năng của mình, vui vẻ cầm ly thủy tinh trở về bên cạnh Tần Xuyên, biểu hiện cho anh xem.


Tần Xuyên gật đầu, xem như đồng ý cho sự tồn tại của nó.

Chu Hành đối với những thứ này thật sự quá hứng thú, đi theo muốn đưa tay sờ sờ nó nói: "Nó ngoại trừ lớn lên còn có chức năng nào khác không?"Bùi Tần Tần nói cô cũng không nắm rõ lắm, sau đó liền nhìn thấy rau muống yếu ớt đem lá cây xoắn ốc vặn thành một sợi chỉ, lại đô đô đô* thần tốc xoay tròn "ba" một cái đánh bay "Bàn tay heo muối" của Chu Hành, thuận tiện rút ra một vết máu.

*đô: từ tượng thanh.

Sau khi quất xong người ta, nó tự động chui xuống đất.

Bùi Tần Tần thấy ngón tay Chu Hành chảy máu, vội vàng đưa ly thủy tinh cho Tần Xuyên, tự mình mở túi ra tìm miếng băng dán cá nhân.

Nhưng mà nghé con mới sinh không sợ hổ, rau muống nhìn thấy Tần Xuyên cư nhiên cũng muốn quất, kết quả trong tiếng quát lớn của Bùi Tần Tần cùng với sự bắt chẹt của Tần Xuyên, bị Tần Xuyên cứng rắn xé ra một cái lá cây.

.