Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 41: 41: Tang Phê Ăn Một Miếng Thịt!!!





Thân là thiên tử, dĩ nhiên không thiếu người đẹp vây quanh.

Ân Vô Chấp cũng không phải chưa từng nghe tới việc cung nữ leo lên giường, nhưng tận mắt chứng kiến thì đây là lần đầu tiên.
Người leo lên giường không phải ai khác, còn là Tương Vương mới bị đánh đòn vài ngày trước nữa chứ.
Gió lạnh thổi vù vù, có hai người xuất hiện nơi hành lang mà Khương Ngộ xưa nay thích nhất.
Tương Vương sầm mặt cất bước, chợt nghe kẻ kia nói: "Tới tiền điện".
Bị bắt quả tang leo lên giường đã mất mặt lắm rồi, Tương Vương không muốn phải mất mặt thêm nữa, lửa giận bốc lên trong lòng: "Ở đây".
Hắn ta lại cất bước, lại bị Ân Vô Chấp ngăn cản: "Bệ hạ từng dặn không để cung nhân động tới tuyết đọng trong hậu viện, ta và ngươi không thể phá hoại nơi này được, đừng để tâm trạng người xấu đi".
Đúng là tuyết ở đây dày hơn chỗ khác và cũng có vẻ tự nhiên hơn nhiều, như thể chưa ai từng đặt chân tới, Tương Vương nhíu mày: "Ý ngươi là bệ hạ đang nuôi tuyết".
Hơi quá rồi, nhưng Ân Vô Chấp vẫn đáp: "Đúng".
"Thế thì có sao".

Tương Vương hất tay hắn ra, giẫm một chân xuống.

"Đừng nói tới chuyện huynh trưởng không thể ấu trĩ hoang đường như lời ngươi nói, mà dù chuyện có là thật, thì huynh ấy cũng sẽ không cấm ta động vào".
Ân Vô Chấp nhìn chân hắn ta, mi tâm khẽ giật, rất khó phát hiện.
Khương Duệ nhìn hắn đăm đăm: "Sao mà ngươi biết được bổn vương và huynh trưởng thân nhau tới mức nào, huynh ấy thương bổn vương tới mức nào.

Lúc ta và huynh trưởng cùng ăn ở bên nhau thì ngươi vẫn còn đang nghịch bùn tít tận Nam Cương đấy".
Ân Vô Chấp nói bằng giọng lạnh như băng: "Ra ngoài, tới tiền điện".
"Rốt cuộc là huynh trưởng nuôi tuyết hay ngươi nuôi tuyết?".

Tương Vương nhấc chân, tuyết đọng bị đá văng khắp nơi, thấy sắc mặt Ân Vô Chấp càng lúc càng khó coi thì hăng máu đá tiếp, ý khiêu khích rõ mồn một: "Đau lòng à? Sao nào, ngươi đọc thoại bản nhiều quá nên muốn nuôi một đứa bé bằng tuyết ư? Hả? Hả? Nuôi tuyết, nực cười, bao tuổi đầu rồi còn đòi nuôi tuyết? Nếu đầu óc ngươi có vấn đề thì bây giờ vẫn còn kịp để đi gặp thầy...".
Một nắm đấm đột nhiên giáng thẳng vào mặt hắn ta.
Tuyết trong căn viện nhỏ vương vãi khắp chốn.
Khương Ngộ vùi trên ghế dựa, nghe Tề Hãn Miểu kể lại đầy bất đắc dĩ: "Chẳng hiểu sao đêm qua Thế tử và Tương Vương đánh nhau một trận ở đây, làm mọi thứ rối tung lên, các ngài ấy đã lớn cả rồi mà vẫn như trẻ con ấy, chuyện còn tới tai Văn Thái hậu nữa chứ...!Nô tài nhớ bệ hạ từng dặn không được để ai động vào tuyết đọng trong viện nên vẫn chưa cho người dọn dẹp, bệ hạ xem, có cần chỉnh trang lại không ạ?".
Khương Ngộ im lặng nghe, im lặng nhìn, biểu cảm thản nhiên như thể không coi chuyện này ra gì hết.
Từ khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống thì khoảng sân này chưa từng bị quét dọn, nên lớp tuyết cũng dày hơn nơi khác nhiều.
Khương Ngộ rất thích đống tuyết đọng trước hành lang, thích nhìn nó tan ra dưới ánh mặt trời rồi đến tối lại được đắp thêm một lớp nữa, buổi sáng cũng trở nên dễ thương và ngọt ngào hơn nhiều.
Đúng là Khương Ngộ đang nuôi tuyết.
Y thích vẻ đẹp tự nhiên của tuyết đọng.

Nhưng trong hoàng cung quá nhiều người, họ không thể không bước đi, nên tất nhiên phải quét tuyết sang hai bên.
Y không thích con đường sau khi quét tuyết, chỉ toàn nước bùn mà lại còn dính sang cả đống tuyết chất hai bên, bẩn thỉu biết bao nhiêu.
Nhưng con người cần con đường đó.
"Bệ hạ, bệ hạ...".

Tề Hãn Miểu hỏi.


"Có cần nô tài gọi người tới quét dọn không?".
"Ừm".

Đã đến nước này thì chỉ đành quét đi thôi.

Căn viện của y lộn xộn như thể bên trong vừa có hai con chó cắn xé lẫn nhau vậy.
Ngoài một du hồn như y, làm gì có ai để tâm chứ.
Người hầu kẻ hạ nhanh chân kéo tới điện Thái Cực, một đám thái giám và cung nữ cầm xẻng với thùng gỗ, bắt đầu xúc tuyết.
Xẻng chạm vào đá phát ra âm thanh chói tai, cả một phần bùn đất cũng bị xới tung lên hất vào trong thùng, khiến những đụn tuyết được nuôi trắng phau phau trở nên xấu xí và bẩn thỉu.
"Đợi đã!".

Một giọng nói hổn hển vang lên, Khương Ngộ vẫn giữ nguyên tư thế, không mảy may rung động.
"Mấy người các ngươi đi xúc tuyết ở bên ngoài vào đây, chỉ cần tuyết thôi".
Khương Ngộ miễn cưỡng nhắm hai mắt, dần có vẻ bối rối.
Y không hiểu sao mình lại bị bắt tới làm người, không có việc gì đáng để vui, không có vật nào đáng để giữ lại.
"Nhẹ tay thôi, phải dàn tuyết ra, rồi xúc từ bên trong...".

Ân Vô Chấp nói.

"Sao các người dốt nát thế.

Thôi để ta tự làm".
Tề Hãn Miểu gọi Khương Ngộ vài lần, thấy y không nhúc nhích như đã ngủ thiếp đi thì đành bước tới khuyên Ân Vô Chấp: "Sao điện hạ phải tốn công đến thế, rồi tuyết sẽ tiếp tục rơi thôi mà".
Ân Vô Chấp quay đầu nhìn Khương Ngộ: "Người thấy không vui".
Tề Hãn Miểu cũng nhìn thiên tử, bật cười: "Điện hạ lo xa rồi, bệ hạ lúc nào chẳng vậy".
"Không phải".

Ân Vô Chấp nói.

"Lúc trước người chỉ không thấy vui, còn bây giờ là thấy không vui".
...!Khác gì nhau cơ chứ.
Tề Hãn Miểu không hiểu nổi nhưng lời Thế tử chắc không sai, mà lỡ có sai thì người bị phạt cũng đâu phải lão.
Ngón tay thiếu niên trắng nõn, đốt tay như trúc, cong lại rồi duỗi thẳng ra, từng khối tuyết.
"Bệ hạ, bệ hạ ơi, dậy thôi nào".

Khương Ngộ tỉnh dậy trong tiếng gọi của Tề Hãn Miểu đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Sắc trời đã gần tối đen, Ân Vô Chấp chỉ huy một đám cung nữ và nô bộc suốt nửa ngày, cuối cùng cũng đã để lại những vết tích tự nhiên hơn ngoài sân.
Nhưng vì tuyết xúc bằng xẻng không bằng phẳng như tuyết rơi từ trên trời xuống, nên thoạt nhìn vẫn có những chỗ nhấp nhô không đều.

Ân Vô Chấp đang chỉnh lại phần rìa gần mái hiên.
Phía trên có mái hiên che chắn, lớp tuyết rơi nghiêng, muốn chỉnh ư – nói nghe thì dễ lắm.
"Ân Vô Chấp".
"Đợi chút đã".
"Lại đây".
"Đợi chút đã".
"Lại đây".
Ân Vô Chấp chỉ đành đặt chiếc hộp bạc đựng tuyết trong tay xuống, xoay người bước tới.
"Người định làm gì?".
"Chẳng làm gì cả".
Khương Ngộ nhìn Ân Vô Chấp.
Trời rất lạnh, cả người hắn đầy mồ hôi nhưng tay thì bị cóng tới mức đỏ bừng, trên mặt còn có vết thương để lại lúc đánh nhau.
Tề Hãn Miểu thầm than trong lòng, đúng là tốn công vô ích, thiên tử có gì chưa bao giờ nhìn thấy mà phải để tâm tới chút tuyết kia.

Thế tử điện hạ đúng là còn nhỏ tuổi, suy nghĩ thực sự quá non nớt.
"Lấy thuốc tới đây".
Tề Hãn Miểu đáp: "Vâng".
Lão cứ thế phục tùng mệnh lệnh mà đi lấy thuốc, lúc về mới hoàn hồn hỏi: "Bệ hạ, thuốc này...".
Lão chưa hỏi xong đã tự tìm được đáp án, bèn mở nắp lọ rồi đặt nó vào tay Khương Ngộ.
Khương Ngộ vẫn nhìn Ân Vô Chấp: "Cầm tay trẫm bôi thuốc cho ngươi đi".
Ân Vô Chấp: "?".
Tề Hãn Miểu lập tức nói: "Sao Thế tử còn ngẩn ra vậy, mau tạ ơn đi".
"Hở, tạ ơn bệ hạ".

Ân Vô Chấp muộn màng phản ứng lại, vô thức cầm lấy tay y.
Tay hắn đã chạm vào tuyết quá lâu nên cóng buốt, Khương Ngộ thuận miệng nói: "Lò sưởi tay".
Thái giám nhanh chóng đưa sang, y nói với Ân Vô Chấp: "Nhận lấy".
Ân Vô Chấp khẽ cong khóe miệng rồi lại thận trọng mím môi, hắn nhận lấy, Khương Ngộ nói tiếp: "Đưa trẫm".
"...".

Chung quy vẫn là sai bảo.

Ân Vô Chấp nhét lò sưởi nóng hầm hập vào tay y.
Khương Ngộ lẳng lặng nâng lên, lại còn nói: "Cho ngươi lò sưởi tay nè".
Tề Hãn Miểu hiểu ra: "Điện hạ mau tạ ơn đi, bệ hạ muốn tự tay đưa lò sưởi cho ngài đó".
Ân Vô Chấp: ".".
Hắn bất đắc dĩ nhận lấy chiếc lò sưởi, nâng trong tay, rồi lại không nhịn được cười: "Thần cảm tạ long ân của người".

Ánh mắt Khương Ngộ không hề rời khỏi gương mặt hắn.
Nhất định kiếp trước Ân Vô Chấp cũng là quỷ, nếu không hắn sẽ không hiểu một con quỷ đang nghĩ gì.
...!Muốn giết hắn ghê.
Nếu Ân Vô Chấp cũng là du hồn, họ sẽ...!Không đúng, Ân Vô Chấp không giống y, hắn sẽ chuyển kiếp.
Khương Ngộ chầm chậm nghĩ, chầm chậm nghĩ.

Y thích làm quỷ, Ân Vô Chấp thì chưa chắc, cõi đời này đâu mấy ai giống mình được.
Thôi cứ để hắn sống đi, lịch sử cần hắn.
Ân Vô Chấp ho nhẹ một tiếng, hàng mi đen dày chớp chớp: "Sao bệ hạ cứ nhìn thần mãi thế?".
"Nhớ".
"...!Tạ ơn bệ hạ".

Hắn cứ có cảm giác nếu mình không nói gì thì Tề Hãn Miểu sẽ lại nhắc Mau tạ ơn đi, bệ hạ nhớ ngài kìa".
Hắn quỳ xuống cạnh Khương Ngộ, yên lặng ủ ấm tay bằng lò sưởi rồi tìm một chủ đề khác: "Dù bây giờ sân viện trông khó coi, nhưng trận tuyết tiếp theo sẽ phủ thêm một lớp lên trên cùng, không khác khi trước là bao đâu".
"Ừm".

Khương Ngộ hỏi: "Tay ấm chưa?".
Ân Vô Chấp vận chuyển nội công, nhanh chóng làm ấm tay mình, hỏi lại: "Bệ hạ có muốn thử một chút không?".
"Ừm".
Ân Vô Chấp giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay y.
Sau tấm bình phong, Trần Tử Diễm yên lặng nhìn cảnh tượng ấy, qua một hồi lâu mới quay người rời đi.
Cuối cùng tay Ân Vô Chấp cũng ấm lên, Khương Ngộ lại bảo hắn cầm tay mình.
"Vậy".

Ân Vô Chấp nhắc nhở: "Thần sẽ dùng tay bệ hạ bôi thuốc đấy nhé".
"Được".

Đằng nào sau đó Ân Vô Chấp chẳng lau giúp y.
"Thực ra thần chẳng nhìn thấy gì hết".

Ân Vô Chấp cầm tay y chấm vào lọ thuốc, nâng ngang mặt mình: "Phiền bệ hạ xem giúp thần".
Tề Hãn Miểu rời đi rồi quay lại thật nhanh, nói với hắn: "Điện hạ ơi có gương này".
Có mỗi ông thông minh thôi đấy à.

Ân Vô Chấp cầm ngón tay Khương Ngộ, tức giận tự bôi thuốc, lại nghe y hỏi: "Sao Ân ái khanh lại đánh nhau với Tương Vương?".
"Không phải đánh nhau, chỉ luận bàn một chút thôi".
"Hai người các ngươi ai bị thương nặng hơn?".
"Cũng không khác nhau là mấy".

Lẽ ra Ân Vô Chấp không bị thương đâu, nhưng hôm qua hắn vì quá kích động mà bất ngờ đấm Tương Vương chảy máu, nếu bản thân chẳng xây xát thì không tiện ăn nói với Thái hậu.

Dứt lời, hắn còn không quên nhấn mạnh: "Hắn ta đánh không lại thần".
Khương Ngộ nói: "Ngươi lợi hại".
Ân Vô Chấp tạm thời coi như y đang khen mình, thả tay Khương Ngộ xuống, lau khô đầu ngón tay y: "Bệ hạ đói không?".
Khương Ngộ chẳng có bao nhiêu hứng thú với chuyện ăn, về cơ bản thì nếu có thể không ăn là sẽ không ăn: "Trẫm không đói".

Ân Vô Chấp buồn bực một chốc, thấp giọng: "Thần hơi đói rồi".
May là Tề Hãn Miểu chỉ nhanh nhảu lúc không cần nhanh nhảu, còn lúc cần nhanh nhảu thì vẫn rất nhanh nhảu: "Để nô tài đi truyền lệnh".
Bữa cơm được dọn ra, Ân Vô Chấp ngồi cạnh Khương Ngộ, nhìn món bánh trứng trước mặt y.
Khương Ngộ đúng là chung thủy, ăn tới ăn lui vẫn thích bánh trứng nhất.
"Bệ hạ".

Hắn nhớ ra điều gì, bèn dò hỏi: "Thần có thể đưa ra một yêu cầu được không?".
"Được".
Ân Vô Chấp gắp một miếng thịt trên mâm, nói: "Xin bệ hạ hãy ăn thứ này".
Khương Ngộ: "Không".
"Thử một chút đi, thần muốn đút cho bệ hạ".

Ân Vô Chấp giơ sát vào miệng y.

"Một miếng thôi, được không?".
Khương Ngộ vô cảm.
Tề Hãn Miểu nín thở chờ đợi.
"Chỉ một miếng thôi...!Thần bảo đảm đấy, để thần đút bệ hạ một miếng, nhé?".
Lại còn làm nũng.
Khương Ngộ liếc nhìn lớp tuyết nhân tạo bên ngoài, lại nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt, chầm chậm nhíu mày như đang chuẩn bị tâm lí.
Ân Vô Chấp lại giơ miếng thịt tới miệng y: "Không khó đâu, há miệng nào, a...".
Khương Ngộ chỉ đơn giản nhắm mắt, máy móc há miệng.
Sau đó...
"Không được nuốt".

Dứt lời, dường như Ân Vô Chấp nhận ra giọng điệu mình quá lạnh lùng nghiêm khắc nên mềm mỏng lại: "Ý thần là, xin bệ hạ hãy chuyển động hàm răng tôn quý kia, nhai một chút rồi nuốt cũng được".
"...! Nhai một chút thôi".

Mãi mới đút được, lỡ đâu lại nghẹn giữa cuống họng thì coi như bao nhiêu công sức hôm nay đều mất trắng.
Ân Vô Chấp đẩy ghế ra, khuỵu chân xuống: "Bệ hạ à, ngon lắm đấy, được không?".
Tề Hãn Miểu cũng quỳ xuống khẩn cầu, có lão làm gương, đám nô tài hầu hạ bên cạnh cũng răm rắp theo đuôi.
Tang Phê ngậm miếng thịt kia, im lặng lâu vô cùng.
Rồi y cuối cùng cũng động lòng từ bi, chuyển động hàm răng tôn quý.
Họ thành kính nhìn thiên tử, tuy Tang Phê nhai rất chậm nhưng đúng là cực kì nghiêm túc, thái độ rất đáng khen.
Đợi chút, sao lại dừng rồi!
Mọi người hít sâu một hơi, phát hiện y chỉ cụp mắt một lúc lâu rồi lại tiếp tục.
...!Phù, hóa ra là mệt, trái tim mọi người đều thả lỏng.
Tề Hãn Miểu xúc động lau nước mắt, nghẹn ngào cất tiếng: "Thưa Thế tử điện hạ, nô tài cả gan, xin hỏi mộ tổ nhà ngài nằm ở nơi nào?".
Ân Vô Chấp: "Trong khe núi Ân, núi Tam Sinh".
"Nếu có cơ hội, nhất định nô tài sẽ tới viếng thăm".
"...".

Dù cứ thấy sai sai chỗ nào, nhưng có vẻ cũng được coi là rạng danh dòng họ..