Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 30: 30: Mặt Đất Chưa Đủ Cho Ngươi Nhảy À





Edit: Ryal
Sau khi tỉnh dậy, Khương Ngộ vừa mở mắt ra đã ngay lập tức đối diện với gương mặt đầy chờ mong của Ân Vô Chấp.
Mơ hồ nhớ lại cuộc trò chuyện trước khi ngủ, Khương Ngộ thầm nghĩ trong lòng: Không muốn.
Chẳng hiểu thế nào mà Ân Vô Chấp lại đọc được nét từ chối trên gương mặt trơ trơ kia, biểu cảm hơi trầm xuống: "Thần còn chưa thử giúp người đi cơ mà".
Tang Phê không đáp.
"Tề công công nói người cũng đâu ghét chuyện này".
Chỉ không ghét được giúp đi lại thôi.
Nguyên lí hoạt động hơi phức tạp, sao mà Ân Vô Chấp hiểu được.
Khương Ngộ nói cho hắn biết: "Không thích quấn, tay".
"Người chỉ thích quấn eo thôi chứ gì?".

Ân Vô Chấp đã hiểu.

"Người thích được giúp đi, chứ không thích được giúp cử động".
Tang Phê không đáp.
Hai cái này thì khác gì nhau?
Một là quấn eo không cần cử động, một là buộc tứ chi nên phải cử động.
"Thực ra, người thích...".

Ân Vô Chấp hỏi với vẻ thăm dò.

"Lơ lửng?".
Chuyện này không khó đoán lắm.

Khương Ngộ thích xích đu, thích trôi nổi trên nước, có khi ngẩn ngơ nhìn chim bay trên trời.
Y thích được ôm, thích ngủ, gần như tất cả đều liên quan tới lơ lửng.
Ân Vô Chấp nhìn y, phát hiện đôi con ngươi long lanh dần ngập đầy ánh sáng, cái tên tử khí đầy mình kia dần dời mắt sang chỗ hắn, chậm rãi sửa lại: "Bay".
Đúng rồi, y muốn bay.
Ân Vô Chấp chợt hiểu ra lí do y đột nhiên buông tay trong khi chơi xích đu ngày ấy.
Không phải chuyện bất ngờ, không phải bị hãm hại, mà chỉ đơn thuần là bản năng...
Y muốn bay.
Muốn bay khỏi cung cấm, bay khỏi thân phận, bay khỏi đống tấu chương, thậm chí cả cơ thể đối với y là quá nặng nề.
Không tiếc dùng những tổn thương sâu sắc và cả cái chết để đánh đổi.
"Người muốn bay".


Ân Vô Chấp víu góc chăn, ép giọng thật thấp, thật nhẹ, lại hơi khàn khàn: "Sao không nói sớm, thần biết khinh công mà, thần có thể giúp người bay".
Mắt Khương Ngộ sáng lên.
Cuối cùng cái đai eo kia cũng không bị lãng phí.

Ân Vô Chấp buộc y vào eo, Khương Ngộ cúi đầu, chỉ thấy chân mình đột nhiên lơ lửng, một giây sau mặt đất như bị kéo ra xa.

Khương Ngộ ngẩng đầu, Ân Vô Chấp đã mang theo y mà nhảy lên một nóc nhà trong viện Thái Cực.
Đứng ở vị trí này, cả hoàng cung đều được thu vào đáy mắt.

Khương Ngộ ngẩng lên nhìn bầu trời, hít sâu một hơi mùi hoa quế ngọt ngào trải khắp không gian, nói: "Cao thêm nữa".
"Phía trên không có chỗ đặt chân, không cao thêm nữa được đâu".
"Cao thêm nữa".
Không hiểu tiếng người à.
Ân Vô Chấp tức giận nhảy một cái, làn gió nhẹ thổi qua gương mặt, Tang Phê thích thú mở to mắt.
Nhưng đúng như hắn đã nói – họ vừa lên tới đỉnh cao nhất, phía trên không có chỗ đặt chân, nên nhảy một cái rồi lại rơi xuống vì trọng lực trái đất.
"Cao, cao nữa".
Ân Vô Chấp chỉ đành nhảy lên.
Tang Phê cũng được bay lên theo, rồi rơi xuống, bay lên, rồi lại rơi xuống.
Phía dưới, một đội binh lính tuần tra yên lặng dừng bước, nhìn Thế tử đang không ngừng nhảy trên nóc nhà mang theo thiên tử cũng không ngừng nhảy lên.
Có người đi báo cho đội trưởng đội hộ vệ là Cừu Dục Đinh, khi hắn vội vã dẫn binh lính chạy tới, Tề Hãn Miểu cũng đã đứng đó: "Điện hạ ơi, điện hạ ngừng lại đi, nhảy trên nóc nhà nguy hiểm lắm".
Cừu Dục Đinh: "Thế tử điện hạ đúng là tuổi trẻ tài cao".
Thế tử tuổi trẻ tài cao sắp hết xí quách rồi, vừa thở gấp dừng lại đã nghe Tang Phê nói: "Cao nữa".
Hắn liếc mắt nhìn nơi dưới mái hiện, vừa hơi lúng túng lại vừa hơi bất đắc dĩ: "Thần mệt quá, nghỉ một lúc đi".
Tang Phê giơ hai tay lên cổ vũ hắn: "Cao nữa, cao nữa!".
Ân Vô Chấp: "...".
Tề Hãn Miểu lo lắng ra mặt: "Bệ hạ ơi, tạm ngừng một chút đi ạ".
Từ góc độ này lão cũng thấy Ân Vô Chấp đã mồ hôi đầm đìa.
Ân Vô Chấp lại cẩn thận nhảy lên thêm vài lần nữa, mỗi lần lại tạm nghỉ một khoảng dài hơn.
Mồ hôi tràn qua lông mày, chảy vào mắt, hắn giơ tay lên lau mà thấy tầm mắt mình dần mờ đi: "Bệ hạ, đã nhảy hơn một canh giờ rồi, lát nữa nhảy cao thêm được không?".
Tang Phê không thấy được vẻ mặt hắn, chỉ nghe giọng nói uể oải, vì cơ thể dán sát vào nhau mà y còn cảm thấy hai chân Ân Vô Chấp run run.
Y thất vọng gật đầu: "Nếu ngươi không làm được thì xuống đi".
Xuống thì xuống được, nhưng không thể không làm được.
Ân Vô Chấp lại nhảy lên một cái thật cao.

Tang Phê thấy rõ ràng tầm nhìn thích hơn lúc trước nhiều, y vui vẻ dang hai tay, nhưng một giây sau cái máy bay trực thăng chuyên chở lại hỏng động cơ.
Tang Phê: "?".
Hai mắt Ân Vô Chấp tối sầm, hắn biết có lẽ mình đã tiêu hao quá nhiều thể lực nên sắp mất đi ý thức, bèn mở tay áo ra ôm đầu Tang Phê vào ngực.
Tầm mắt Khương Ngộ bị tay áo che đi, cả người bị ôm theo cú ngã, sau đó là lăn lộn, tiếng mái ngói vỡ tan, cuối cùng là cảm giác mất trọng lực rất rõ ràng.
"Bệ hạ ơi...".

Tề Hãn Miểu trợn to mắt đến độ sắp rách cả mí, xông lên, nhưng bị ai túm cổ áo kéo lại.
Tiếng áo giáp va vào nhau vang lên, đội hộ vệ nhảy lên đỡ lấy hai người đang ngã xuống, lại có thêm một bóng đen xông ra.
Trong điện Thái Cực loạn cào cào.
Suốt khoảng thời gian ấy Khương Ngộ được Ân Vô Chấp ôm thật chặt, sức không lớn lắm nhưng cơ bắp hắn cứng lại vì căng thẳng, hệt như cái hôm hắn đỡ lấy Khương Ngộ bị bay khỏi xích đu, gỡ mãi không ra.
Vì Ân Vô Chấp đã ngất xỉu, nên cuối cùng phải nhờ Cốc Yến ghim cho mấy châm Khương Ngộ mới được cứu ra ngoài.
Rời khỏi cơ thể Ân Vô Chấp, Khương Ngộ quay lại nhìn gương mặt hắn một chốc.
Ân Vô Chấp là người tốt.
Tuy Khương Ngộ rất xấu xa, nhưng lúc nguy cấp hắn vẫn che chở cho y thật vững vàng.
Có lẽ là vì ngu trung nhỉ.
Chuyện lớn thế này tất nhiên sẽ kinh động đến Thái hoàng thái hậu.

Bà vội vã tới đây, đầu tiên là kiểm tra Khương Ngộ một lượt, xác nhận y không bị trầy xước chỗ nào mới sầm mặt hỏi: "Ân Vô Chấp đâu?".
Ân Vô Chấp vừa tỉnh dậy đã nghe được câu này, hắn chống tay muốn bò dậy khỏi long sàng, bỗng thấy giọng Khương Ngộ vang lên: "Là trẫm bảo hắn làm vậy".
Thái hoàng thái hậu ngồi ở ghế chủ vị với sắc mặt khó coi: "Gọi hắn ra đây".
Tề Hãn Miểu há miệng, run rẩy rúc về phía sau, tất cả mọi người đã đồng loạt quỳ xuống.
Chỉ mình Khương Ngộ ngồi trên ghế không hề nhúc nhích, lặp lại: "Là trẫm bảo hắn làm vậy".
Thái hoàng thái hậu liếc nhìn y, cố dằn lòng không răn dạy mà gõ gậy chống xuống đất: "Ân Vô Chấp đâu?!".
"Có thần".
Âm thanh truyền tới từ sau tấm bình phong, Tề Hãn Miểu dìu Ân Vô Chấp ra ngoài.
Khương Ngộ ngước nhìn, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi gần trùng với màu da, trán vẫn còn toát đầy mồ hôi vì vận động quá sức.
Hắn vén bào quỳ xuống, giọng yếu ớt: "Thần hộ vệ không nghiêm, khiến bệ hạ sợ hãi, xin Thái hoàng thái hậu trách tội".
"Ngươi còn có mặt mũi thốt ra những câu này ư!".

Thái hoàng thái hậu đứng lên, nói bằng giọng căm ghét.

"Bệ hạ không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện, sao nào, mặt đất chưa đủ cho ngươi nhảy à? Sao phải lên tận nóc nhà?!".

Họng Ân Vô Chấp khô khốc, hắn liếm môi, không biện giải cho mình: "Thần biết tội, xin Thái hoàng thái hậu trách phạt".
Thái hoàng thái hậu trừng hắn một chốc, cất tiếng: "Người đâu, dùng trượng hình! Đánh cho ta! Cả những nô tài không biết canh chừng này nữa, kéo tất cả ra ngoài, đánh!".
Các nô tài bị vạ lây, ai cũng dập đầu kêu rên: "Thái hoàng thái hậu tha mạng, Thái hoàng thái hậu tha mạng!".
"Đợi đã".

Ân Vô Chấp tiến tới, kiên cường chịu đựng: "Chuyện hôm nay chỉ do mình Ân Thú gây nên, xin Thái hoàng thái hậu từ bi, đừng để liên lụy tới người vô tội".
"Ngươi còn dám cầu xin cho chúng?!".
Thái hoàng thái hậu giận điên lên, tay áo bỗng bị ai kéo nhẹ, Văn Thái hậu nhẹ giọng: "Nếu thế thì hãy chỉ phạt mình Ân Thú thôi".
Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn Khương Ngộ.

Quả thực y mở mắt nhìn sang, đôi ngươi long lanh ấy rõ ràng trong vắt đến tận cùng, nhưng lại chẳng để lộ bất cứ thứ gì.
Văn Thái hậu né khỏi ánh mắt của y, nhìn Ân Vô Chấp mà thầm lo lắng.
Những kẻ thi hành lệnh nhanh chóng kéo đến.
Thái hoàng thái hậu ngồi trên ghế chủ vị mà ra lệnh: "Đánh ngay tại đây đi, tất cả mọi người trong điện Thái Cực mở to mắt ra mà nhìn, đây là kết cục của việc không bảo vệ được thiên tử để người phải sợ hãi! Đánh!".
Khương Ngộ ngồi xem trượng hình.
Những cây trượng kia rất dài, rất thô, y chưa từng bị chúng đánh, nhưng mới nhìn thôi cũng đủ thấy sợ.
Chúng hạ xuống người Ân Vô Chấp chẳng chút lưu tình.
Khương Ngộ dời mắt, nhìn chằm chằm thái giám hành hình.
Gã bị nhìn mà hoảng loạn, vô thức tìm kiếm sự giúp đỡ từ chỗ Thái hoàng thái hậu, ánh mắt bà lạnh như băng: "Sao, chưa ăn cơm à?".
Thái giám lại kiên trì đánh Ân Vô Chấp thêm một cú nữa.
Khương Ngộ hỏi: "Muốn đánh bao nhiêu?".
"Đánh tới khi nào ai gia nguôi giận mới thôi!".
Khương Ngộ nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi: "Thế nào là nguôi giận?".
"...".

Thái hoàng thái hậu sầm mặt: "Sao, hoàng thượng muốn xin tha cho hắn à?".
"Vạn vật đều có kết thúc, trượng hình dĩ nhiên cũng có kết thúc".
"Thế thì năm mươi trượng đi!".
Khương Ngộ không nói thêm gì nữa.
Suốt lúc hành hình, y cứ mãi nhìn Ân Vô Chấp.
Mặt hắn trắng bệch, càng lúc càng trắng.

Lưng hắn ưỡn thật thẳng, ban đầu hai tay khép sát người, sau đó có lẽ không chịu nổi nên xương sống oằn xuống, tay chống dưới đất, cả người cong xuống đầy bất lực.
Mồ hôi lạnh lăn qua trán tới chóp mũi, nhỏ xuống đất.
Ân Vô Chấp rất đau.
Hắn quay sang nhìn Khương Ngộ.
Khương Ngộ nghiêng đầu, vẫn chăm chú nhìn hắn.
Khóe miệng Ân Vô Chấp giần giật, nói với y bằng khẩu hình: Thần, không, sao.
Khương Ngộ: "?".
"Bốn mươi tám, bốn mươi chín...".

Thái giám phụ trách đếm số đã hết phận sự: "Năm mươi".
Thái giám hành hình thả trượng xuống, quỳ xuống đất hành lễ: "Thưa Thái hoàng thái hậu, đã hành hình xong".
Cánh tay chống trên đất của Ân Vô Chấp mềm nhũn, hắn nằm úp sấp xuống.
Thái hoàng thái hậu thoáng hoảng loạn, Văn Thái hậu lập tức cất lời: "Cốc Thái y, mau xem cho nó đi!".
Ân Vô Chấp nhanh chóng được nâng đi xử lí vết thương, Văn Thái hậu và Thái hoàng thái hậu cùng không hẹn mà nhìn Khương Ngộ.

Từ đầu đến cuối y chẳng hề lên tiếng, cũng không lộ vẻ luống cuống hốt hoảng khi thấy người mình thích bị thương.
Hai người liếc nhau một cái, Thái hoàng thái hậu chống gậy đi tới trước mặt y, nói: "Nếu sau này còn có chuyện hoang đường như thế xảy ra, ai gia vẫn sẽ hỏi tội Ân Thế tử!".
Nếu thế, Ân Vô Chấp sẽ hận y hay hận người khác đây?
Khương Ngộ chỉ tự hỏi chứ không lên tiếng.
Hệt như một vật chết, không tình cảm, không dục vọng.
Lông mày Thái hoàng thái hậu giật một cái, môi run run, xoay người đi mà chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

Văn Thái hậu muốn nói điều gì nhưng rồi cũng chỉ thở một hơi thật dài, bước theo bóng dáng bà.
"Mẫu hậu...".
Tới tận khi đã ra khỏi điện Thái Cực, Thái hoàng thái hậu mới nói: "Con nhìn nó đi, con nhìn nó bây giờ xem, giống cái gì, rõ ràng là một khúc gỗ! Ai gia đánh Ân Thú, đó chẳng phải là đầu quả tim nó hay sao? Nhưng nó lại không nói tiếng nào!".
"Ngộ Nhi nhất định sẽ tốt lên thôi mà".
"Tiên đế hồ đồ, hồ đồ quá...".
Điện Thái Cực hoàn toàn yên tĩnh.
Cốc Yến xử lí vết thương cho Ân Vô Chấp, bước ra hành lễ với Khương Ngộ: "Bệ hạ đừng lo lắng, thương thế của điện hạ không quá nặng, chỉ vì thể lực không chống đỡ nổi lại cộng thêm trọng hình nên mới yếu đi.

Tĩnh dưỡng một thời gian là được".
"Ừm".
"Vi thần xin cáo lui".
Khương Ngộ lẳng lặng ngồi đó, không thèm để ý tới hắn ta.
Cốc Yến đi rồi, Tề Hãn Miểu tới trước mặt Khương Ngộ dò hỏi: "Bệ hạ, người có muốn ăn gì không".
Khương Ngộ cảm nhận một chốc, đúng là hơi đói thật, bèn đáp: "Bánh trứng".
Tề Hãn Miểu đút y ăn, Khương Ngộ ngồi trước bàn không nhúc nhích – như thể đang nghĩ ngợi điều gì, cũng như thể chỉ đang ngồi mà thôi.
Trời ngày càng tối, một bóng người tiến tới trước mặt y.
"Bệ hạ".

Là Thập Lục.

"Đã tới giờ Hợi, lên giường nghỉ ngơi chứ?".
"Ừm".

Y ngồi cũng mệt rồi.
Thập Lục bế y lên, thoáng dừng một chút, lại hỏi: "Bệ hạ có muốn tới thăm Ân Thế tử không?"..