Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 108: 108: Ngoại Truyện Những Tháng Ngày Lười Chảy Thây Ở Thời Hiện Đại - 18





Ân Vô Chấp nhìn y: "Khó lắm à?".
Khương Ngộ thấy rất khó, nhưng y vừa há miệng chưa kịp đáp thì Ân Vô Chấp đã cướp lời: "Có khó bằng tôi ngày nào cũng giúp cậu chép bài, tóm tắt kiến thức trọng điểm cho cậu, cõng cậu lên tầng, đút cậu ăn cơm, làm bài tập hộ cậu, đánh răng giùm cậu, chắn nắng rồi cạnh giáo viên cho cậu, lại còn nuôi tóc dài chỉ vì thói quen đáng ghét của cậu không?".
Khương Ngộ: ".".
Không.
Gần đây Ân Vô Chấp thực sự đã nín nhịn nhiều tới mức muốn bùng nổ.
Cậu rủ Khương Ngộ đi hẹn hò, Khương Ngộ không đi, tặng quà cho Khương Ngộ, Khương Ngộ chỉ nhận rồi để đó, cậu mua máy chiếu để xem phim trong phòng, Khương Ngộ xem được một lúc là lăn ra ngủ, cậu chạy sang nhà Khương Ngộ ngủ, y cũng thản nhiên đồng ý, tuy hai đứa nằm ôm nhau rất thân mật nhưng lại khác một trời một vực với kiểu yêu đương mà Ân Vô Chấp muốn có.
Oán khí của cậu cao ngút trời: "Lúc trước không được tính là hẹn hò, làm lại đi".
Khương Ngộ: ".".
Quả thực Ân Vô Chấp chưa từng thay đổi.
Y thầm nghĩ.
Trong chuyện này đúng là y sai.
Nếu là người khác, sai thì sai thôi, nhưng đây là Ân Vô Chấp.

Y không nên sai.
Ân Vô Chấp và Ân Hoàng hậu không còn là một nữa rồi, dù cậu vẫn giữ lại rất nhiều bản năng giống với Ân Hoàng hậu nhưng lại mất đi kí ức, cậu là một con người độc lập.
Nếu Ân Vô Chấp là người giữ được kí ức mà sống lại, nhất định hắn sẽ chăm sóc Khương Ngộ thật tốt và tuyệt đối không thể để những sai phạm thế này xảy ra, nhất định hắn sẽ để Khương Ngộ cảm thấy hai người mới lần đầu gặp gỡ, lần đầu yêu đương, bởi kiếp trước đúng là hắn đã làm vậy.
So ra, Khương Ngộ lại càng thấy mình xấu lắm.
Nhưng...
Kiếp trước liệu y có từng rung động?
Khương Ngộ nghiêm túc hồi tưởng, rồi lại như chết lặng.
Không.
Khương Ngộ ở bên Ân Vô Chấp theo cách rất tự nhiên – hắn đã lặng yên chiếm lấy một vị trí trong cuộc đời y từ lúc nào chính y còn chẳng biết, trở thành lí do để y tồn tại.
Phải tự nhiên, không được qua loa, phải thận trọng, không được vội vã.
Đến khi lim dim ngủ, Khương Ngộ vẫn còn đang suy tư em phải làm thế nào.
Sáng hôm sau, Ân Vô Chấp nhận được một tin nhắn: [Buổi sáng tốt lành].
Đây là lần đầu tiên Khương Ngộ chúc cậu buổi sáng tốt lành.
Khoảng thời gian gần đây là thời điểm Khương Ngộ lười nhất trong năm, khi mới tỉnh dậy y sẽ mệt rã rời, đầu óc trống rỗng, còn nhớ được chuyện gửi tin chúc cậu buổi sáng tốt lành nghĩa là thực sự để tâm tới cậu.
Ân Vô Chấp hài lòng đáp lại: [Chào buổi sáng].
Đến tối trước khi đi ngủ, khoảng 9 giờ, cậu lại nhận được một tin nhắn: [Chúc ngủ ngon].
Ân Vô Chấp lập tức hỏi: [Ngủ sớm thế?].
Khương Ngộ không trả lời.
Ba ngày liên tiếp, ngày nào Ân Vô Chấp cũng nhận được tin nhắn chúc buổi sáng tốt lành của Khương Ngộ.

Cậu hào hứng xuống tầng ăn sáng, thấy Khương Ngộ có vẻ rất mệt thì bỗng ý thức được – có vẻ với y, phải mò mẫm điện thoại vào lúc sáng sớm đúng là có hơi khổ sở, bèn nói: "Sau này buổi sáng cậu cứ ngủ thêm một lúc đi, không cần gửi tin nhắn cho tôi đâu".
Khương Ngộ mềm nhũn nằm sấp trước ngực cậu, đáp: "Ừm".
Ân Vô Chấp đặt y xuống ghế, khẽ hỏi: "Giờ cậu đang bắt chước thầm mến rồi đợi thời cơ tỏ tình với tôi à?".
Khương Ngộ ngoan ngoãn thừa nhận: "Ừm".
Tim Ân Vô Chấp đập rộn lên, cậu nhanh chóng nói: "Tôi sẽ quên câu hỏi ban nãy".
Coi như không biết, dọn đường cho Khương Ngộ tỏ tình.
Y gục xuống bàn ngắm cậu, bỗng gọi: "Ân Vô Chấp".
"Ừ?".
"Cậu lại gần thêm chút nữa đi".
Ân Vô Chấp vừa lật sách vừa nghiêng người về phía y, nghe y nói: "Tôi thích cậu, chúng ta hẹn hò đi".
Ân Vô Chấp nghiêng hơi quá đà, phải giơ một chân lên cao hơn mặt bàn để giữ mình không ngã dúi dụi.
Giáo viên có vẻ bực mình: "Ân Vô Chấp, ngồi cho tử tế".
Cậu loay hoay vịn vào Khương Ngộ mà ngồi thẳng dậy, khiến bạn cùng bàn của y cũng nghiêng nghiêng theo, sau đó nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ đeo tay.
9 giờ 25 phút ngày 18 tháng 12.
Khương Ngộ tỏ tình với Ân Vô Chấp.
Hết tiết, Ân Vô Chấp cũng nằm sấp xuống cùng Khương Ngộ mà hỏi: "Sao đột ngột thế?".
"Vì cậu vừa biết được kế hoạch của tôi nên chắc chắn sẽ không đề phòng, theo lí thuyết cậu sẽ ngạc nhiên".
Đúng là Ân Vô Chấp rất ngạc nhiên.
Thực ra cậu đã mong đợi ngày hôm nay từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn hỏi: "Sao cậu không xấu hổ tí nào?".
Khương Ngộ giải thích: "Tôi có, nhưng không rõ thôi".
Ân Vô Chấp nhìn gương mặt trắng nõn và đôi mắt nghiêm nghị, thầm nghĩ, thôi cũng chẳng thể trông chờ Khương Ngộ mang đến bất ngờ gì to lớn lắm.


Cậu đáp: "Được rồi, coi như cậu thông qua".
Dường như Khương Ngộ đã buông bỏ được một tảng đá lớn trong lòng, y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Ân Vô Chấp lại nhận được tin nhắn từ Khương Ngộ: [Buổi sáng tốt lành].
Khương Ngộ là kiểu bớt được việc nào hay việc ấy, y không thể tiếp tục khi Ân Vô Chấp đã nói không cần làm được.
Cậu vừa thấy bất hợp lí vừa nghĩ có lẽ là bởi y rất thích mình mà thôi.
Hôm nay là thứ sáu, Ân Vô Chấp làm bài tập giúp Khương Ngộ rồi dứt khoát ngủ lại nhà y.
Đây coi như lần đầu tiên cậu ở lại nhà Khương Ngộ sau khi chính thức hẹn hò.

Cuộc sống thời hiện đại có tiết tấu nhanh, dù Khương Ngộ cực kì thích tắm thì cũng không thể ngâm bồn mỗi ngày được, y chỉ có thể thư giãn đôi lúc vào thứ sáu.
Ân Vô Chấp thay áo tắm, bước vào phòng tắm nhà họ Khương, nhìn nhóc con đang trôi trong làn nước mà ho khẽ một tiếng: "Khương Ngộ".
Khương Ngộ mở mắt, biểu cảm mơ màng.
Ân Vô Chấp ngồi xuống cạnh bể tắm, lại bất mãn nói: "Sao cậu lại nhìn tôi như thế? Phải biết ý biết tứ chứ, quan hệ giữa chúng ta không còn giống với lúc trước nữa đâu".
Khương Ngộ: "Thế tôi nên làm gì".
"Cậu thấy tôi tới thì phải hét lên rồi tìm thứ gì đó ném vào tôi, đuổi tôi ra ngoài, không cho tôi nhìn mới phải".
Khương Ngộ chẳng biết cậu học mấy thứ này từ đâu, y ủ rũ hùa theo: "...!Không được nhìn".
"Phải hét lên trước đã".
Tp: "Á, không được nhìn".
"Không đúng, cậu phải hét to lên nữa, mà không được hét mỗi một tí như thế.

Phải tỏ ra cậu rất lo lắng, rất sợ bị nhìn thấy, rồi hét thật dài và thật to lên".
"A...".

Khương Ngộ dài giọng, yếu ớt nói: "Không được nhìn".
Ân Vô Chấp ngoan ngoãn quay lưng đi.
Cậu cảm thấy Khương Ngộ trời sinh đã khuyết thiếu năng lực cảm xúc, rõ ràng mình đang thấp thỏm hồi hộp chết đi được mà người ta thì vẫn dửng dưng.
Dường như y cảm thấy chuyện hai người ở bên nhau không có gì là không đúng.
Thế thì chẳng giống yêu đương.
Ân Vô Chấp rầu rĩ xoay người, lại đỏ mặt quay sang phía khác: "Sao cậu chỉ biết mỗi kêu không thôi thế, phải che người nữa".
Khương Ngộ: ".".
Những ngón tay y lần mò trên thành bể, tìm được bom tắm của mẹ, thả hai quả vào trong làn nước.

Bom tắm nhanh chóng tan ra và phủ đầy bọt lên mặt nước, che đi cơ thể của Khương Ngộ.
Khương Ngộ vừa nhìn đã thấy hối hận.
Thế nghĩa là ngâm mình xong y còn phải tắm lại thêm lần nữa.
Vốn y không thả gì vào trong nước để lược đi phần này.
Tất cả là tại Ân Vô Chấp.
Đến khi Ân Vô Chấp quay lại nhìn thêm lần nữa, cậu phát hiện chỉ còn đầu Khương Ngộ là thò ra khỏi mặt nước.
Bể tắm trắng như bông, gương mặt hồng rực của nhóc lười vừa dễ thương lại vừa tinh xảo, biểu cảm cũng có thêm đôi phần sức sống vì nỗi phiền muộn.
Khương Ngộ: "Sao cậu không ra ngoài".
"Vì cậu chưa đủ dữ dằn để đuổi tôi đi".

Ân Vô Chấp hoàn hồn, nói như chuyện đương nhiên.

"Như cậu thì không đuổi được bạn trai đâu".
Dứt lời, cậu lại tiếp tục: "Tôi cũng muốn ngâm mình".
Khương Ngộ đang định đáp tùy cậu, nhưng nhớ tới chuyện Ân Vô Chấp muốn thấy mình xấu hổ thì nói: "Không cho vào".
Ân Vô Chấp nhấc chân lên: "Cứ vào đấy".
Khương Ngộ nghĩ khéo cậu bệnh.
Kệ xác thì không vui, lúc bị phản đối thì lại vui.
Bong bóng dâng lên, nước trong bể tắm vốn đã đầy lại trào ra vì có thêm một người khác, Ân Vô Chấp đạp nhẹ lên chân Khương Ngộ.
Nhóc lười mềm tính, da dẻ cũng mềm, cậu đạp mấy lần mà y cũng chỉ nói miệng chứ không nhúc nhích.
Dễ bắt nạt biết bao, dễ ức hiếp đến chừng nào.
Ân Vô Chấp tựa vào phía đối diện rồi mò tới chen chúc cùng Khương Ngộ, cầm vịt vàng của y lên mà hỏi: "Giờ cậu có cảm giác gì đặc biệt với tôi không?".
Khương Ngộ suy nghĩ chốc lát: "Muốn đánh cậu".
Ân Vô Chấp cười, giơ mặt ra: "Thế thì đánh đi".
Khương Ngộ: ".".

Phải giơ tay, dẹp.
Y còn nói: "Cách xa ra".
Ân Vô Chấp không chỉ không cách xa ra mà còn khoác tay lên vai y.
Khương Ngộ nhíu mày, bỗng nhìn cậu: "Ân Vô Chấp, cậu muốn làm gì với tôi phải không".
"Đừng nói nhảm nữa".

Ân Vô Chấp lập tức đáp.

"Ai, ai thèm làm gì cậu chứ".
Cậu nhanh chóng lùi ra xa: "Tôi thấy cậu mới có ý đồ ấy, cái loại tam cung lục viện thê thiếp thành đàn, cậu mới dễ có ý đồ ấy".
Khương Ngộ chẳng thèm chấp.
Y có hơi buồn ngủ rồi: "Tôi sắp ra ngoài đâu".
Ân Vô Chấp bận chải tóc nên chẳng thèm nhìn y, Khương Ngộ lại nói: "Xả nước giúp tôi".
"Sao tôi phải giúp cậu".
"Ân Vô Chấp".
Xả nước xong, Khương Ngộ khoác áo tắm ra ngoài rồi bước tới phòng cha mẹ: "Mẹ ơi".
"Mẹ con đang ở dưới tầng".

Cha Khương nhanh chóng ra mở cửa.

"Sao thế?".
Khương Ngộ khẽ nhón chân, ý bảo ông hãy nhìn cái khăn trên đầu mình: "Ba ơi".
Cha Khương bật cười: "Con tìm mẹ giúp lau đầu à?".
"Vâng".
"Đi nào, để ba giúp cho".
Lúc Ân Vô Chấp bước ra, Khương Ngộ đang ngồi trên chiếc sô pha nhỏ đặt ngoài ban công để cha Khương sấy tóc, tiếng máy sấy rất nhẹ và làn gió cũng không mạnh lắm, đến giờ đầu y chỉ mới khô được một nửa.
Hai cha con đang khẽ giọng thủ thỉ.
Chẳng biết số Khương Ngộ ra sao, trước giờ cha cậu chưa đối xử với cậu hiền từ đến thế bao giờ.
Ân Vô Chấp bước tới: "Chú Khương ạ, hay để cháu làm cho".
"Không sao, sắp xong rồi".
Khương Ngộ gối đầu lên ghế, bàn tay cha Khương dịu dàng như đang thôi miên.
Ân Vô Chấp cũng ngồi xuống một góc sô pha: "Ban nãy cháu nghe dì Văn nói sáng mai chú phải họp ạ?".
"Người lớn mà".

Cha Khương thở dài nhìn Khương Ngộ.

"Đúng là cuối tuần này chú có một hội nghị, khéo tháng sau còn phải ra nước ngoài".
"Dạo này dì Văn với chú đều rất bận nhỉ".
"Chẳng phải hai đứa cũng sắp tới kì thi sao? Gần đây thành tích của A Ngộ thế nào?".
"Vẫn như cũ ạ, tạm coi là ổn định trong lớp, không tụt hạng".

Ân Vô Chấp đáp.

"Chỉ là thi cuối kì thôi chú, cậu ấy sẽ không gặp vấn đề gì đâu".
"Thằng bé này chỉ hơi lười chứ đầu óc vẫn thông minh".

Cha Khương làm như lơ đãng.

"Hai đứa sắp trưởng thành rồi, phải giúp đỡ nhau nhé".
Vừa dứt lời thì điện thoại của ông trong phòng đã reo vang, cha Khương tắt máy sấy: "Ba đi nghe điện thoại đã".
"Vâng".

Ân Vô Chấp đón lấy chiếc máy sấy, làm thay cha Khương.


Có thể ông không muốn đánh thức Khương Ngộ nên đóng cửa lại ngay khi ra ngoài.
Ân Vô Chấp hỏi: "Ngủ thật đấy à? Chẳng phải cậu đã đồng ý là hôm nay chúng ta sẽ cùng xem phim sao? Tôi mang cả máy chiếu sang đây này".
Khương Ngộ kêu hừ hừ, ngâm mình khiến y uể oải, cả người nhẹ bẫng, chẳng muốn cử động đến một ngón tay.
Tiếng máy sấy dừng lại, Ân Vô Chấp khẽ miết vành tai y, cúi xuống thật gần.
"Nếu hôm nay không xem phim thì ngày mai chúng ta ra rạp nhé, được không?".
Khương Ngộ đã buồn ngủ lắm rồi, y ậm ừ rồi thiếp đi hẳn.
Ân Vô Chấp khẽ nhéo cái tai trắng mịn như muốn phạt Khương Ngộ đôi chút, bế y lên.
Mẹ Khương vừa rửa bát xong cũng đang bưng hoa quả lên tầng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cả người Ân Vô Chấp cứng lại.
Cha mẹ hai bên không biết chuyện giữa cậu và Khương Ngộ, nếu bế Khương Ngộ thế này thì liệu có bị mẹ Khương phát hiện ra điều gì bất thường không?
Nếu phụ huynh biết họ đang yêu nhau, liệu họ có xen vào không, có ép hai đứa chia tay không, có chuyển một trong hai sang trường khác không?
Liệu cậu có còn được gặp lại Khương Ngộ không?
"A Chấp".

Mẹ Khương gọi, Ân Vô Chấp lập tức đáp: "Dì Văn ạ".
"A Ngộ lại ngủ rồi à".

Mẹ Khương bước tới nhìn người đang nằm trong lòng cậu.

"Cháu vẫn bế được thằng bé này".
Ân Vô Chấp: "...!Dạ, cậu, cậu ấy không nặng đâu".
"Đúng vậy".

Mẹ Khương cảm thán.

"Đã lên cấp ba rồi, cháu cao bằng ba cháu rồi, A Ngộ thì lớn chậm hơn".
"...!Vâng, lúc nào cậu ấy cũng ăn uống vớ vẩn, lại còn không chịu vận động nữa".
"Cháu phải quan tâm thằng bé nhé, trong tiết thể dục rồi vân vân, cứ thế mãi thì cơ thể rệu rã mất".
"Vâng".
"Đừng đứng đây nữa, nhanh vào phòng đi kẻo mệt".
Mẹ Khương mở cửa cho hai đứa, Ân Vô Chấp nhanh chóng bước vào rồi đặt Khương Ngộ lên giường.
Cậu lo ngay ngáy, mẹ Khương thì rất tự nhiên: "Dì mới gọt hoa quả này, mấy đứa có thể ăn lúc xem phim hoặc chơi game".
"Dạ".
"Rồi, cứ chơi đi, dì sang đưa cho chú Khương đã".
Cửa phòng bị đóng lại.
Thường Cẩm Văn chỉ cảm thán rằng cậu khỏe chứ không thấy có gì khác thường.
Ân Vô Chấp bình tĩnh ngồi xuống giường, nhìn nhóc lười đang nằm đó.
Cậu ý thức được rất rõ y đã ảnh hưởng đến bao nhiêu người xung quanh trong im lặng.
Nếu là người ngoài thì nhất định sẽ nghi ngờ nếu thấy cảnh ôm ấp vuốt ve ban nãy, nhưng với Khương Ngộ...
Cậu nhớ lại, bao nhiêu năm ở bên Khương Ngộ, y hoặc ngồi trên vai cậu, hoặc nằm trên tay cậu, hoặc nằm trên lưng cậu.
Tư thế của cả hai vẫn luôn thân mật như thế.
Ngày nhỏ Khương Ngộ lúc nào cũng vắt vẻo trên lưng người khác, giáo viên, bạn chung lớp, quản gia Tề, cha mẹ Khương, còn cả cha mẹ Ân nữa...!Thậm chí có lần mẹ Khương mải nghe điện thoại công việc mà bỏ quên Khương Ngộ ở trung tâm mua sắm, chú cảnh sát bế y về nhà.
Lúc đó Khương Ngộ đã mười một tuổi rồi.
Sao còn phải bế.
Đồng chí cảnh sát nói: "Cháu bé không chịu đứng dậy".
Y cùng mẹ đi dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm nên đã mệt rũ người, lúc được cảnh sát tìm thấy thì vẫn đang nằm ườn ra trên đất, nói trắng ra thì xách một đứa trẻ con có tí xíu thế này lên chẳng khó khăn gì, nhưng không được nhân đạo cho lắm.
Cảnh sát chỉ đành bế y về.
Dường như mẹ Khương cũng đã quen với sự thật rằng tất cả mọi người trước mặt Khương Ngộ đều tự giác biến thành phương tiện giao thông hình người, đệm hình người, có khi còn là gậy chống hình người.
Nhất thời cậu chẳng biết nên có biểu cảm ra sao.
Ân Vô Chấp đặt đĩa hoa quả trên đầu giường, đắp chăn cho nhóc lười rồi hỏi: "Lúc làm Hoàng đế cậu cũng thế này phải không?".
Cậu không nhận được đáp án, bởi Khương Ngộ đã ngủ say.
Ân Vô Chấp nhìn thoáng qua máy chiếu đã được lắp sẵn, xem một mình cũng chẳng có gì vui, mong là ngày mai Khương Ngộ sẽ giữ lời và tới rạp chiếu phim cùng cậu.
Sáng hôm sau, Ân Vô Chấp dậy từ sớm, rửa mặt rồi ăn sáng trước.
Đầu tiên cậu hoàn thành hết bài tập cuối tuần rồi làm thêm vài đề nữa, nhớ kĩ những dạng bài mới và lạ để chia sẻ với Khương Ngộ sau.
9 giờ 30 phút, cậu lấy quần áo ra đặt sẵn trên ghế.
9 giờ 40 phút, cậu lên giường nằm cạnh Khương Ngộ, chống cằm nhìn y.
10 giờ đúng, Khương Ngộ thức giấc.
Ân Vô Chấp mỉm cười: "Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi, chúng ta đi xem phim đi".
Khương Ngộ vẫn còn choáng váng.
Mãi mới được nghỉ một hôm mà còn phải ra ngoài.
Nhưng hôm qua y đã hứa rồi, cũng đã đồng ý là phải yêu đương tử tế với Ân Vô Chấp.
Khương Ngộ ngồi xuống, Ân Vô Chấp lấy cốc súc miệng và bàn chải đánh răng ra: "Há miệng".

Y được cậu giúp vệ sinh cá nhân như một con rối, tiếp đó Ân Vô Chấp mở tủ quần áo: "Hôm nay cậu muốn mặc gì?".
"Sao cũng được".
Ân Vô Chấp nhìn y, mặt không biểu cảm.
Khương Ngộ đáp: "Cậu thích cái gì thì tôi mặc cái đó".
"Nếu tôi không ở đây thì cậu sẽ mặc gì?".
Khương Ngộ nhìn một lượt khắp tủ quần áo: "Cái áo len màu kaki kia".
"Áo này tôi thấy rồi, đúng là cậu chẳng để tâm chút nào cả".
"...!Cái mẹ mới mua cho, màu trắng".
Ân Vô Chấp lấy ra nhìn rồi nói: "Được, mặc cái này đi".
Cậu quay ra giúp Khương Ngộ cởi quần áo, vừa cởi được mấy cái cúc đã dừng lại: "Thế này không hợp với diễn biến mới yêu đương, cậu tự cởi đi".
Khương Ngộ: ".".
Y cởi áo ngủ, cầm chiếc áo len màu trắng lên chui đầu vào, chui, chui...!không chui vào được.
"Ân Vô Chấp".

Y nói ồm ồm qua lớp vải.

"Đầu, chật".
Ân Vô Chấp quay người lại, nhìn thấy nửa trên cơ thể trắng nõn mảnh khảnh bên dưới lớp áo len.
Cậu mím môi liếc sang phía khác, vừa nhìn lén vừa giúp y kéo áo, cuối cùng Khương Ngộ cũng chui đầu vào được, chỉ thấy Ân Vô Chấp đang nghiêm trang nhắm mắt ra vẻ: "Tôi không nhìn cậu đâu nhé".
Khương Ngộ bị một cái áo len tấn công, thanh máu tụt xuống chỉ còn một nửa.

Y nằm oặt xuống: "Mệt quá, không muốn ra ngoài".
Ân Vô Chấp thấy nguy hiểm, không dám ép mà chăm chú chọn quần rồi bước tới: "Đừng mà, chúng ta còn phải đi ăn nữa".
Chân Khương Ngộ thon, eo cũng thon.

Chiếc áo len ban nãy vì vội mà chỉ mới mặc được một nửa, cái rốn tròn nằm giữa vòng eo mảnh khảnh, quần ngủ cũng được cởi ra, biểu cảm vạn năm không đổi, cả người trông chẳng khác nào một con rối.
Ân Vô Chấp chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng mặc quần vào giúp Khương Ngộ, cố tình không kéo áo len xuống che rốn lại mà cứ thế nằm đè lên người Khương Ngộ.
Cũng không đè hẳn, cậu chống hai tay bên cạnh Khương Ngộ, dụ dỗ: "Thế cậu nằm thêm một lúc rồi đi nhé, được không?".
"Ừm".
Ân Vô Chấp tự thay quần áo, đợi cho Khương Ngộ nằm một lúc rồi mới dắt y ra ngoài.
Hai đứa tới trung tâm thương mại, tìm quán ăn trước.
Ân Vô Chấp hỏi y: "Cậu muốn ăn gì?".
Khương Ngộ: "Sao cũng được".
Ân Vô Chấp không làm khó y: "Ăn nướng khung sắt nhé?".
"Ừm".
"Lẩu không?".
"Ừm".
"Thế còn món nướng?".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp lại cười, giơ tay khoác vai y rồi ôm y vào ngực, nhóc con suýt bị đè bẹp dí.
Khương Ngộ mềm quá.

Ân Vô Chấp lại dựng y đứng thẳng dậy, thấy sắp đến điểm cuối thang cuốn mà Khương Ngộ vẫn chưa định nhấc chân thì túm eo y, hai chân Khương Ngộ lơ lửng, được cậu giúp đặt chân xuống đất.
Ân Vô Chấp cúi đầu nhìn y, cau mày: "Sao không biết nhấc chân".
"Bình thường mẹ toàn cho tôi đi thang máy".

Có ý mơ hồ trách Ân Vô Chấp thiếu tinh tế.
"...!Chẳng phải tôi muốn đi bộ cùng cậu thêm một lúc à".
Khương Ngộ mẫn cảm đứng dậy: "Phải đi bộ nhiều à".
Đúng là Ân Vô Chấp có ý định như thế, nhưng nhìn nét mặt đầy kháng cự của Khương Ngộ thì đành nhịn: "Rốt cuộc ăn gì đây, cậu quyết đi".
"Cậu muốn ăn gì".
"Nếu đi ăn thì ám mùi lắm nhỉ?".

Ân Vô Chấp nghiêng người, hít một hơi bên cổ Khương Ngộ.
Bom tắm lưu hương rất lâu, đến giờ hai đứa vẫn còn thơm phức, tuy trên người Ân Vô Chấp cũng có mùi ấy nhưng cậu phát hiện hình như mùi của Khương Ngộ dễ chịu hơn – bởi nó có lẫn cả mùi hương cơ thể của y, trở nên hấp dẫn lạ kì.
Ân Vô Chấp nói: "Đừng phá hỏng mùi hương của cậu nhé".
Khương Ngộ nhìn cậu.
"Tình đầu sẽ ngửi người kia...".

Vì thiếu khí mà cậu dừng lại, mặt ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.

"Một hơi sâu như thế à".
Thế này hình như không giống rung động thanh xuân trong suy nghĩ của y thì phải..