Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 44: Chương 44





Nhớ lại tư liệu về chùa Tích Vân mà mình điều tra được, trong lòng Từ Hạo Hoa có chút hy vọng, ông trời phù hộ ngôi chùa này linh thật, nếu không thì gã khó sống yên.Di động reo chuông, là bạn gái gọi đến, Từ Hạo Hoa không muốn nhận, nhưng tiếng chuông như bùa đòi mạng cứ reo mãi không dứt, khiến tâm trạng của gã càng bức bối.Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, Từ Hạo Hoa dứt khoát trực tiếp tắt máy.

Có chuyện gì đợi gã trở về từ chùa Tích Vân rồi tính tiếp.Có lẽ chờ khi gã giải quyết xong kiếp hoa đào thì bạn gái sẽ trở lại bộ dạng xinh xắn đáng yêu chăng? Từ Hạo Hoa ôm hy vọng tốt đẹp đó.Trong lúc Từ Hạo Hoa rời trường học đi hướng chùa Tích Vân thì Cố Khanh cũng ra khỏi trường.Cô định đi phố Đồ Cổ trong thành phố xem sao.

Nghe nói phố Đồ Cổ và phố Phong Thủy của thành phố S cách nhau chỉ một ngã rẽ, vừa lúc mua ít lá bùa, bút bùa chơi thử.Thẩm Thần và Hách Viện Viện hôm nay vừa lúc có việc, biểu thị không thể đi.


Trần Nhất Khả nghe nói đi phố Đồ Cổ ngược lại rất có hứng thú, nói là muốn đi cùng Cố Khanh.Phố Đồ Cổ cách đại học S không quá gần, đi taxi mất khoảng hai mươi phút.

Lúc ở trên xe Trần Nhất Khả luôn hỏi thăm Cố Khanh ngày hôm qua Từ Hạo Hoa ở thư viện rốt cuộc là sao, thật sự là vì bị kiếp hoa đào ảnh hưởng sao?Gần đây bị Cố Khanh cuốn hút, Trần Nhất Khả tìm đọc mấy cuốn tiểu thuyết về huyền học, hiện tại rất hứng thú với thứ này.Hai người lo nói chuyện không phát hiện chú tài xế vừa xem đường vừa dùng ánh mắt xem bệnh thần kinh nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu.Chú tài xế: Thời này trong học sinh cũng có không ít bệnh thần kinh?Cố Khanh và Trần Nhất Khả nghe chú tài xế nói một tiếng ‘đến’, hai người trả tiền xuống xe chợt nghe tiếng xe khởi động máy ở sau lưng.Ngoái đầu nhìn thì thấy taxi nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, không chút dừng lại, chỉ để lại khói đuôi xe.Tạm dừng vài giây.Trần Nhất Khả trầm mặc một lúc sau, vẻ mặt kỳ lạ mở miệng hỏi: “Cậu nói xem.

.


.

chú tài xế vừa rồi đang nghĩ cái gì?"Cố Khanh không nhịn được phì cười: “Phỏng chừng là cảm thấy hai chúng ta mới chạy ra bệnh viện tâm thần?”Hai người nhìn nhau rồi cùng cười ra tiếng.Bởi vì thời gian còn sớm, Cố Khanh và Trần Nhất Khả định đi dạo một vòng phố Đồ Cổ rồi qua bên phố Phong Thủy xem có thứ Cố Khanh cần không.Phố Đồ Cổ của thành phố S khá náo nhiệt, hai bên con phố đều là kiến trúc giả cổ, một khối khu vực ở ngoài cùng bên phải là quầy hàng nhỏ vỉa hè, bày đầy ‘đồ cổ’ các loại, nếu không hiểu những thứ này mà tiến lên thì khó tránh sẽ bị lừa một vố.Cố Khanh và Trần Nhất Khả đều tự biết sức mình, chỉ xem chứ không mua, cưỡi ngựa xem hoa.

Nếu có người chào mời thì hai cô gái chỉ mỉm cười, khiến đám chủ quán muốn mời chào khách hàng bất đắc dĩ không thể xuống tay.Nhưng khi đi đến trước quầy hàng của một người phụ nữ trung niên sắc mặt vàng vọt, hốc mắt trũng sâu thì Cố Khanh khẽ kêu lên.Trong đống đồ cổ giả, Cố Khanh nhìn thấy thứ có khí tràng.Cố Khanh nhìn kỹ thì là tượng Quan Âm làm bằng gỗ, chỉ cỡ bàn tay, trông khá bình thường, đài sen có dấu bị hun khói, xem khí tràng hẳn là bởi vì người sở hữu trước đó quanh năm đốt nhang, hơn nữa rất thành kính mới khiến tượng Quan Âm này dần có khí tràng..