Nhóm người Trần Nhất Khả nghe xong đều ngây người, đánh chết bọn họ cũng không ngờ sẽ là lý do không đáng tin như vậy.Hách Viện Viện suýt không cầm chắc bánh bao:“Wow! Khanh Khanh, cậu còn có chiêu này nữa hả?! Vậy là cậu tính chuẩn hung thủ là Cao Minh hả?”Cố Khanh gật đầu nói: "Thật ra từ lúc Vương Thanh Thanh mất tích tôi đã phát hiện hồ Tình Nhân có gì đó kỳ kỳ, nên nói cho Hướng Vi biết, bởi vậy mới có chuyện Hướng Vi tìm tôi xem tướng Cao Minh.”“Nhưng mấy cậu tốt nhất đừng nói cho ai là tôi biết mấy cái này, nếu không phải lần này xảy ra án mạng thì tôi cũng sẽ không nói ra.”“Biết, biết mà.” Trần Nhất Khả thích vọc di động xem tiểu thuyết đã tự tưởng tượng thiết lập tính cách cao nhân lánh đời.Thẩm Thần và Hách Viện Viện cũng gật đầu, Cố Khanh không muốn nói thì bọn họ cũng sẽ không lắm miệng.Cố Khanh thấy cả đám trịnh trọng như thế thì bật cười, cô không muốn truyền ra ngoài vì sợ người ta tìm tới nhờ cô xem tướng."Khanh Khanh, nếu cậu biết tướng số thì có thể tính giùm bọn này không?” Hách Viện Viện dào dạt hứng thú với kỹ năng tướng số.Cố Khanh gật đầu, nói:“Tôi chỉ có thể nhìn ra một chút.
Thí dụ như cậu, có lẽ kỳ thi cấp 4 này khó qua lọt.”Cái này không phải Cố Khanh tính ra, mà là đời trước Hách Viện Viện không thi đậu cấp 4 ngay lần đầu."A?" Hách Viện Viện sửng sốt, sau đó sốt ruột giậm chân: “Thôi tiêu, tiêu rồi, lúc thi tôi đã cảm thấy mình làm bài mà đầu óc mơ màng, phen này tàn đời.”Trần Nhất Khả còn hơi nửa tin nửa ngờ, lầu bầu:“Thiệt không vậy?”Cố Khanh híp mắt, phát hiện dạo này sương mù màu tím trên người Trần Nhất Khả dày đặc hơn chút.Trần Nhất Khả là một học sinh, đương nhiên không thể nào tự mình sản sinh sương mù màu tím, hẳn là trong nhà có người tiến thêm một bước sự nghiệp hoặc là con đường làm quan, mới khiến sương mù màu tím của mình tăng thêm.Cố Khanh không xác định nói:“Nhất Khả, chúc mừng nhé, hình như trong nhà cậu có ai gặp chuyện tốt.”Trần Nhất Khả nghe vậy chợt nhớ hai hôm trước nói chuyện điện thoại với mẹ của mình, dường như có nói về việc tuyển cử thị trưởng nhiệm kỳ này.Cha của Trần Nhất Khả là phó thị trưởng thành phố S, là ứng cử viên nặng ký trong đợt tuyển cử thị trưởng lần này.Chắc chắn Cố Khanh không biết những chuyện này được.Trong lòng Trần Nhất Khả có suy đoán, lập tức chạy ra ban công gọi điện thoại: “Mẹ ơi, con hỏi mẹ chút.
.
.”Xem tư thế của Trần Nhất Khả khiến Hách Viện Viện, Thẩm Thần hiểu rằng rất có thể Cố Khanh thật sự tính chuẩn.Thẩm Thần cười híp mắt nhìn Cố Khanh: “Khanh Khanh, vậy cậu có thể tính ra tôi thế nào không?”A.
.
.
Cố Khanh vuốt sống mũi, nói một câu thật lòng:“Thẩm Thần, cậu thì vận thế bình ổn, có số học giỏi, cái khác thì tôi không nhìn ra.”Hách Viện Viện ở một bên nóng ruột nóng gan.Nếu nói ban đầu thật sự hỏi cho vui, chờ Trần Nhất Khả trở về từ ban công, tỏ vẻ Cố Khanh tính chuẩn, Hách Viện Viện cảm thấy mình hết hy vọng thật rồi.Hách Viện Viện ủ rũ nằm sấp trên bàn, cả người mọc nấm:“Tôi phải làm sao đây trời!”Cố Khanh bấm đốt ngón tay, ra vẻ cao nhân nói:“Ưm, tôi tính rồi, tới học kỳ này nếu cậu bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ, hơn nữa luôn nỗ lực thì chắc chắn đậu cấp 4.”Hách Viện Viện ôm cánh tay Cố Khanh xin lời chắc chắn:"Cố đại sư, thật không vậy?”Cố Khanh vuốt mái tóc xoăn của Hách Viện Viện, vẻ mặt chắc chắn: “Đương nhiên là thật.".