Cuộc Sống Đơn Giản

Chương 69




Trương Thiến tỉnh.

Trương Thiến tựa người vào gối đầu trên giường bệnh, thoải mái ăn hoa quả Tôn Đông Mặc đút cho, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đầy ý cười, bộ dáng vui vẻ đắc ý thật sự chọc tức người khác.

Thân thể cô đã tốt hơn, nhưng bởi vì Tôn Đông Mặc vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của cô, nên kiên quyết bắt Trương Thiến ở lại bệnh viện vài ngày, dù sao bệnh viện này cũng là sản nghiệp của Lâm Dương, anh em tốt.

Quả nhiên, nghe thấy hai chữ miễn phí, Trương Thiến vốn tính về nhà lập tức thỏa hiệp, dù sao mẹ Trương vốn không yên tâm với thân thể cô, định nán lại bệnh viện mấy ngày coi như trấn an trái tim nhỏ của mẹ Trương.

“Trương Thiến, cậu được lắm, hết bệnh thì mau về nhà đi, cứ chiếm nhà vệ sinh người ta.”

Trương Thiến nhìn kẻ thông minh lanh lợi trước mắt, toàn thân mặc áo khoác trắng, “chậc chậc” hai tiếng mới bắt đầu nói chuyện.

“Được lắm, Lữ Nhất Y, đã lâu không gặp, cậu làm ăn cũng không tệ.”

“Đương nhiên, cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, may mắn tìm được một anh chồng vừa có tiền vừa có quyền thế à?”

“Thế nào, nghe lời này của cậu, có vẻ như không hài lòng với Lâm Dương."

Lữ Nhất Y bỏ bệnh án xuống, thừa dịp chung quanh Trương Thiến không có ai, tùy tiện ngồi ở trên ghế bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt tự nhiên bắt đầu kể khổ với Trương Thiến.

Vốn là Lữ Nhất Y đuổi theo Lâm Dương, nhưng con đường này thật không dễ đi.

Đầu tiên là thân phận, kể từ khi Lữ Nhất Y biết Lâm Dương là một phú nhị đại, đã từng muốn lui bước, nhưng không chiến đã nhận thua không phải là tác phòng của cô, hơn nữa Lữ Nhất Y rất thích Lâm Dương, không chỉ bởi vì vẻ ngoài của anh, chủ yếu là nhìn trúng tinh cách của Lâm Dương. Chịu khó, trách nhiệm, có định kiến, người đàn ông như vậy, quả là một chữ: tốt.

Lữ Nhất Y tự mình đánh cuộc, cô nên vì tình yêu của mình cố gắng một lần, nếu quả thực không theo đuổi được, vậy Lữ Nhất Y cũng không phải là hạng người mù quáng, không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao? Vì một cái cây mà bỏ qua cả khu rừng rậm, cuộc mua bán này lời lỗ thế nào cũng biết.

Nhưng, con đường kiếm chồng lại vô cùng gian khổ, thân phận của Lâm Dương cũng không phải là bí mật lớn, chỉ cần có tâm hỏi thăm, lập tức có thể biết hàm nghĩa phía sau. Kết quả là, Lữ Nhất Y vô duyên vô cớ tăng lên vô số tình địch.

Sau đó nữa, hai người trải qua bao thiên tân vạn khổ mới vất vả định xuống chuyện tình cảm, nhưng Lữ Nhất Y lại cảm thấy anh chàng Lâm Dương này có quá nhiều điểm đáng đánh đòn. Ví dụ như chuyện công việc, công ty vó hai ông chủ, một là Tôn Đông Mặc một người khác là Lâm Dương, nhưng tại sao Tôn Đông Mặc có thể bỏ việc để chăm sóc vợ, còn Lâm Dương, ngay cả một buổi hẹn hò với cô cũng phải xem lịch trình ngày mai thế nào!

Thời điểm Lữ Nhất Y nói tới chỗ này, còn cố ý liếc Trương Thiến một cái, nhưng Trương Thiến không để ý cô, Lữ Nhất Y thu ánh mắt lại, tiếp tục nói tiếp.

Điểm quan trọng nhất là, Lữ Nhất Y phát hiện, Lâm Dương này, đối với bạn bè nhất quyết không từ chối, cái gì cũng không tiếc cả mạng sống giúp bạn, chỉ cần một cú điện thoại gọi tới, Lâm Dương lập tức bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành. Nhưng chính vì anh quá quan tâm đến bạn bè, Lữ Nhất Y cảm thấy trong mắt Lâm Dương, vị trí của cô còn không cao bằng bạn bè.

Tình huống bây giờ vừa hay lại quay ngược, Lữ Nhất Y chuẩn bị chia tay, nhưng Lâm Dương vốn coi thường, đến nay mới hiểu được vị trí của Lữ Nhất Y trong lòng mình. Sau đó chính là đủ loại bù đắp, hai người quanh đi quẩn lại đến bây giờ cũng không có kết quả.

Lữ Nhất Y cho rằng phải để Lâm Dương biết được sai lầm của mình, anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, không tay không chân làm thế nào mà sống, nhưng có bản lĩnh thì không mặc quần áo thử xem! Như thế có thể thấy “quần áo” rất quan trọng, ắt là không thể thiếu .

Lữ Nhất Y nói xong, Trương Thiến đành im lặng rồi, là bạn bè, không thể nghi ngờ gì Lâm Dương rất xứng, Trương Thiến vốn không thể đưua ra đề nghị ggif tốt, nhưng Lữ Nhất Y như nhìn ra vẻ mặt khổ sở của Trương Thiến.

“Ha ha, cậu ngồi đây lo lắng cái gì, vất vả lắm mới đuổi kịp được một anh, mình không dễ dáng buông tha anh ấy đâu.” Lữ Nhất Y cười đến thần bí, thuận tiện đưa cho Trương Thiến một ánh mắt “Cậu biết rồi đấy.”

“Được rồi, Tôn Đông Mặc nhà cậu sắp trở lại rồi, mình còn có chuyện, cũng không ngày ngô ngồi đây nữa, đi trước đây.”

Trương Thiến đưa mắt nhìn Lữ Nhất Y ra khỏi cửa, sau đó đã gặp Tôn Đông Mặc đi vào, nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là đợi bên ngoài khá lâu rồi, vì Tôn Đông Mặc săn sóc mà Trương Thiến cảm thấy ấm áp, không tự chủ nở nụ cười thật tươi, rất đẹp.

Phía bên này, tình cảm của hai người Lữ Nhất Y và Lâm Dương còn giằng co, cùng lúc đó Trương Thiến đã thuận lợi xuất viện.

Tôn Đông Mặc mang theo cô, đến nhà họ Tôn và nhà họ Trương, cho ba mẹ hai nhà, các thân thích hỏi thăm, báo bình an.

Cuối cùng lúc về đến nhà, hai người cũng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, hoàn cảnh quen thuộc khiến Trương Thiến buông lỏng rất nhiều.

Trong nhà vẫn như cũ, giống như trước khi cô xảy ra tai nạn, căn hộ sạch sẽ cũng biết được chủ nhân tỉ mỉ lau chùi hằng ngày, tâm tình Trương Thiến rất tốt nhìn Tôn Đông Mặc một cái, sau đó xoa xoa tay, quay đầu lại mặt mày hớn hở nói với anh: “Hôm nay em vào bếp, lát nữa cứ chờ bữa tiệc lớn thôi.”

Nện bước nhẹ nhàng đến phòng bếp, Trương Thiến theo thói quen nhìn quanh bốn phía, định nahan lúc không có ai chú ý sẽ lén đổi rau xanh trong không gian ra, nhưng rất nhanh, sắc mặt Trương Thiến trắng bệch, cô không vào được không gian.

Sau khi tỉnh lại, Trương Thiến vội trấn an mẹ Trương, cả ngày nói chuyện với mẹ Trương, chứng minh mình đã khỏe mạnh rồi, nên không có tinh lực thăm dò không gian, cô cho rằng mình đã tốt lên như vậy rồi, dĩ nhiên không gian cũng sẽ khôi phục bình thường. Nên hiện tại, không vào được không gian khiến cô hoảng sợ lớn đến vậy.

Không gian và linh hồn cô gắn kết với nhau, Trương Thiến chắc chắn rằng không gian vẫn còn trong thân thể cô không hề biến mất, nhưng không hiểu sao bây giờ lại không mở được.

Là tiêu hao năng lượng quá nhiều a, Trương Thiến nhớ lại lúc gặp tai nạn xe, cả người cô vô cùng đau đớn, cô đã cho rằng mình chết là điều không thể nghi ngờ, thiếu chút nữa là không còn ý thức.

Nhưng một khắc kia, ngày trước khi mất đi ý thức, đột nhiên đầu óc cô một hồi mát mẻ, tựa như giữa ngày hè được uống nước đá, lý trí cho cô biết mình vừa có hành động ngu ngốc đến thế nào, không tới một khắc cuối cùng, cô không cho hép mình được mất lòng tin, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.

Trương Thiến đứng trong phòng bếp lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn cánh tay của mình, trắng noãn nhưu ngọc, so với trước kia còn đẹp hơn, hơn nữa một vết sẹo cũng không có, hiển nhiên, điều này không hợp với lẽ thường.

Cô nhớ đến lúc ấy nửa bên cánh tay chạm đất trước, tiếp theo, thân thể ma sát mặt đường mấy mét, trong thời gian ấy, cảm giác đau đớn khi cánh tay ma sát mặt đường, Trương Thiến không muốn nhớ tới, nhưng, cảm giác nóng rát ấy, khiến người ta phải khắc sâu ấn tượng, thậm chí không bao giờ quên.

Trở về hiện tại, làn da hoàn mỹ không tỳ vết, đây cũng là nhờ công lao của không gian.

Trương Thiến không biết mình phải làm thế nào mới có thể lần nữa tiến vào không gian, nhưng dựa theo cách thức trước kia là không thể được, dù sao hiện tại đã cùng thời gian với kiếp trước, Trương Thiến không thể nào biết trước chuyện gì sẽ xảy ra sau này.

Ngoài phương pháp này, còn có một cách, chính là cố gắng giúp đỡ người khác.

Bây giờ Trương Thiến đã hiểu, làm chuyện tốt, phải có công đức mới có thể bổ sung năng lượng cho không gian, nhưng nếu dùng phương pháp này, không gian sẽ tăng trưởng vô cùng chậm, còn một phương pháp nữa chính là Trương Thiến phải thay đổi số mệnh của người khác. Phương pháp này có thể khiến không gian phát triển, nhưng nguyên lý gì thì lại không biết.

Trên thực tế, chỉ cần thế giới này không giống thế giới kia, có thể không gian sẽ có cơ hội thu được nhiều năng lượng hơn, từ sau khi Trương Thiến trọng sinh, cô vẫn đang thay đổi số mệnh của người khác, nhưng hiển nhiên, chính cô cũng không biết điều này, cho đến khi cô thành công gả cho Tôn Đông Mặc, sự thay đổi của cô mới dần dần hiện rõ.

Bởi vì vị trí của Tôn Đông Mặc thay đổi, anh có thể trực tiếp thay đổi số mệnh nhiều người, nên, chỉ cần ảnh hưởng đến Tôn Đông Mặc, Trương Thiến có thể gian tiếp thay đổi số mạng nhiều người hơn.

Đây cũng chính là sau khi Trương Thiến tỉnh lại từ tai nạn xe, không gian chứa đựng năng lượng dùng để cứu Trương Thiến, mà cùng lúc đó, Tôn Đông Mặc một mực thay đổi số mạng của những người chung quanh, điều này cùng cấp năng lượng cho không gian, nếu không, bằng vào Trương Thiến từng chút từng chút tích cóp năng lượng, mấy năm qua không gian sẽ không phát triển nhanh như vậy.

Trương Thiến cho nên bất tỉnh cũng là bởi vì không gian tiêu hao quá nhiều, không gian và linh hồn Trương Thiến có mối quan hệ vinh cùng vinh, toont cùng tổn, Trương Thiến chết, không gian không có, không gian không có Trương Thiến cũng sẽ không tỉnh lại.

Hiện tại mặc dù Trương Thiến tỉnh lại, nhưng không gian còn chưa khôi phục lại như cũ, cho nên cự tuyệt Trương Thiến tiến vào, haiz, cũng không biết trải qua biến cố lần này, không gian sẽ thu nhỏ lại bao nhiêu, bên trong còn dư lại thứ gì không.

Thói quen có không gian làm bạn, hiện tại không gian lại không thể dùng, Trương Thiến rất không quen, hiện tại cô mới phát hiện, chính cô đã lệ thuộc rất lớn vào không gian, chịu đựng sự khó chịu trong lòng, Trương Thiến mới bắt đầu chọn lựa thức ăn chuẩn bị nấu cơm.

Mặc dù không mỹ vị như trước kia, nhưng tay nghể Trương Thiến không tồi , cộng thêm Tôn Đông Mặc cũng không kén chọn, chỉ cần là Trương Thiến làm, anh đều hưởng thụ ăn hết vào bụng.

“Anh tới.” Tôn Đông Mặc ngăn Trương Thiến dọn bát đũa, lưu loát đưa bát đũa dọn vào phòng bếp, Trương Thiến đứng ở cửa phòng bếp mà lòng chua xót, động tác thuần thục như thế thật khiến người đau lòng.

Trương Thiến đi vào, từ phía sau ôm lấy hông Tôn Đông Mặc, khiến Tôn Đông Mặc đang rửa chén phải dừng một chút.

“Không thoải mái ở đâu sao?” Động tác của Trương Thiến khiến Tôn Đông Mặc không thể xoay người, anh chỉ có thể duy trì tư thế này hỏi cô.

Trương Thiến đứng sau lưng anh, lắc đầu.

“Không phải, chỉ là em nhớ anh.”

Nghe lời này, Tôn Đông Mặc cúi đầu yên lặng tăng tốc độ rửa chén.

“Đông Mặc, thật xin lỗi.”

Cuối cùng Tôn Đông Mặc cũng rửa xong cái đĩa cuối cùng, lau khô tay, lúc này mới xoay người ôm Trương Thiến vào trong ngực mình: “Không cần nói xin lỗi, đối với anh, em vĩnh viễn không cần phải nói ra ba chữ này.”

Tôn Đông Mặc biết lúc này tâm tình Trương Thiến có vẻ không bình thường, anh không biết điều gì đã ảnh hưởng tới cô, nhưng cái này không làm trở ngại Tôn Đông Mặc an ủi cô, anh muốn Trương Thiến nhớ, cho dù thời điểm nào, ngực hắn vĩnh viễn là nơi tránh gió của cô.

“Ừ.” Trương Thiến ôm anh cọ xát, giọng điệu nũng nịu nói: “Em bảo đảm đây là một lần cuối cùng.”

“Được rồi, đừng đứng đây nữa, phòng bếp lạnh, em vừa mới ra viện, cẩn thận thân thể của mình.”

Trương Thiến mỉm cười đồng ý, được Tôn Đông Mặc mang ra khỏi phòng bếp. Cô và Tôn Đông Mặc cũng biết thật ra thân thể của cô đã tốt, nhưng bây giờ được Tôn Đông Mặc cẩn thận quan tâm, để ý như vậy, điều này làm cho tâm tình của cô rất tốt,

“Buổi sáng dậy sớm, hiện tại chắc mệt rồi, trước ngủ một giấc.” Tôn Đông Mặc ôm Trương Thiến tới trên giường, đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô.

Ngồi xe cho tới trưa, bây giờ quả thật Trương Thiến có hơi buồn ngủ, nhìn Tôn Đông Mặc tựa người bên giường, cũng biết nhất định là anh muốn nhìn cô ngủ, trong lòng Trương Thiến ngọt ngào, nở nụ cười, bởi vì mới vừa ngáp một cái, vẻ mặt có hơi mông lung.

“Đông Mặc, anh ngủ cùng em có được không?”

Giọng nói có phần nũng nịu, không khỏi làm cho người ta muốn cưng chiều cô, ít nhất, Tôn Đông Mặc chỉ do dự một chút đã vén chăn lên bò vào.

Anh ôm lấy Trương Thiến, chỉ cần nghe hô hấp của cô, trong lòng đã cảm thấy vui mừng.

Cô còn sống, cô đã tỉnh rồi, bây giờ cô đang ở trong ngực mình, chỉ cần nghĩ tới những điều này, trong lòng anh không khỏi cảm thấy may mắn.

Nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng sắp ngủ của Trương Thiến, ánh mắt Tôn Đông Mặc xoay vòng.

“Thiến Thiến, ngày mai đi đến nhà bà ngoại em ăn cơm đi, để hai ông bà nhìn em thật kĩ.”

“Ừ.” Ông ngoại sao? Trong điện thoại dường như ông vẫn còn lo lắng, ngày mai rảnh rỗi, vừa hay có thể mua mấy món qua.

“Thiến Thiến, chờ em nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta đi trăng mật thôi.”

“Ừ.” Trăng mật à, hình như còn chưa ki đi đã bị xe đụng.

“Thiến Thiến, đi Las Vegas em thích nhất có được không?”

“Ừ.” A~ buồn ngủ quá, nhưng Las Vegas ư, hình như ở đó có song bạc rất khét tiếng, Trương Thiến đã sớm muốn đi kiến thức một phen, nhưng nếu một mình vốn không dám đi.

“Sau này chúng ta đi nước ngoài thưởng thức hết các món ngon được chứ?”

“Ừ.” Cái gì, nghe không rõ nữa, buồn ngủ quá, thật buồn ngủ.

“Thiến Thiến, kết thúc trăng mật, anh muốn có em bé, được không?”

“Ừ.” Tóm lại, anh quyết định là được, không nhịn được, em muốn ngủ,

(~ o ~)~zZ

Nhìn cô gái đã nhắm mắt ngủ say, khóe miệng Tôn Đông Mặc gợi lên một độ cong vui vẻ, vô cùng vui vẻ.