Sau ngày lại mặt, chuyện cưới xin mới coi là kết thúc.
Thật ra cuộc sống của Hà Hoa trôi qua cũng rất thanh nhàn, sự vụ lớn nhỏ ở Hách gia đều do Trương thị trông coi, ngoài Trương thị, còn có một đại tẩu Thường thị mắt nhìn chằm chằm một vị trí nào đó, cũng không tới phiên nàng - con dâu thứ hai này làm cái gì, nàng chỉ cần quản lý mấy người đi theo mình - ba nha đầu Tiểu Thư, Tiểu Bàn, Tiểu Điệp, tiếp đó là nương tử quản sự Tiểu Oản cùng trượng phu của nàng Lý Đại Lang là tốt rồi. Những người khác nên trông coi cửa hàng thì cứ trông coi cửa hàng, nên ở Điền Trang thì ở Điền Trang. Nếu bên này không đủ người, thì có thể điều người từ nhà cũ Quý gia tới, rất tiện.
Ngày nay, Tiểu Thư bát quái cười hì hì đi vào nói: "Tiểu thư, đại nãi nãi mời người qua chơi, đoán chừng là muốn thăm dò đồ cưới của tiểu thư đó."
Lúc ấy Hà Hoa đang cắn một quả đào, nghe lời này thiếu chút nữa nuốt luôn cả hột, hỏi: "Làm sao ngươi biết? Lúc này mới có mấy ngày, ngươi đã trở thành tâm phúc của đại nãi nãi rồi à?"
Tiểu Thư liên tiếp kêu oan, uất ức nói: "Tiểu thư nói oan cho em rồi! Trong nhà này ai mà không biết em là tâm phúc của tiểu thư? Thế này tất cả mới nhắm vào em, Hoàn Bội cả ngày dính lấy em đặt câu hỏi, em không chịu nói, các nàng liền mời tiểu thư qua, đương nhiên em biết."
Hà Hoa cười nói: "Mặc kệ bao nhiêu đồ cưới cũng đều là của ta, cho dù là bà bà cũng không thể lấy đi, huống chi là tẩu tẩu?" Liền bảo Tiểu Thư dẫn người đi vào.
Tới truyền lời chính là đại nha đầu bên cạnh Thường thị - Hoàn Bội, vừa vào cửa giọng nói thanh thúy liền cất lên: "Nhị nãi nãi, phu nhân cho cô nương chúng nô tỳ một vài quả lê, cô nương mời Nhị nãi nãi qua dùng cho vui ạ."
Hà Hoa nhìn Hoàn Bội này mặt như đào hạnh, đeo trâm ngọc, tô son điểm phấn, một đôi mắt còn nhìn loạn bài biện chung quanh phòng nàng, trong lòng đã không thích. Nhưng nghĩ tới kể từ khi vào cửa tới nay, chỉ gặp qua Thường thị có một lần. Lúc này nàng đã phái người tới mời, mình cũng không tiện cự tuyệt, liền nói: "Làm phiền đại tẩu còn nhớ rõ ta, ta có lộc ăn rồi. Ngươi về trước nói với đại tẩu một tiếng, ta đổi quần áo liền đi qua."
Sau khi Hoàn Bội trở về liền nói: "Cô nương, trong phòng Nhị nãi nãi nhìn rất mộc mạc, cách ăn mặc của Nhị nãi nãi cũng rất tầm thường, ngược lại hai nha đầu của nàng – Tiểu Thư và Tiểu Bàn, đều đeo quyên hoa cùng vòng ngọc, nghe nói là Nhị nãi nãi thưởng cho các nàng."
Lúc này Thường thị liền cười lạnh nói: "Không có mắt nhìn đồ! Vòng ngọc kia, mười hai trăm lượng đều có, mười đồng cũng có, chính nàng cũng không mặc tốt, còn có thể cho bọn nha đầu đồ tốt gì? Của hồi môn ban đầu của ta một bình ngọc lưu ly Thanh Hoa ít nhất cũng mười lượng bạc, còn không phải là cho ngươi rồi sao? Quần áo trên người ngươi, còn không phải dùng lụa tơ tằm của ta? Lần này cô gia ngươi trở về ngươi làm cho ta...... Ngươi làm xong chuyện, ta sẽ không bạc đãi ngươi!"
Hoàn Bội vội vàng quỳ xuống nói: "Nếu không phải năm đó cô nương ban thưởng, nương của nô tỳ đã sớm bệnh chết. Chỉ tiếc không thể chuộc bình ngọc lưu ly cùng đồ trang sức của cô nương trở về, bây giờ Hoàn Bội chỉ ngóng trông hầu hạ cô nương cùng với cô gia cho tốt để báo đáp ân tình của cô nương."
Thường thị hừ một tiếng, đang định nói chuyện, bên ngoài lại có người đến báo, nói là phu nhân mời Đại nãi nãi cùng Nhị nãi nãi đi nói chuyện. Thường thị vội vàng gọi Hoàn Bội thay trang phục cho nàng, khoa tay múa chân lấy rất nhiều quần áo mới ra, không biết mặc cái nào mới tốt.
Hoàn Bội liền nói: "Cô nương, hôm nay cô gia ở nhà, người cần phải ăn mặc vẻ quang một chút mới được, như vậy vừa không làm mất thể diện của cô gia, vừa cho cô gia biết, cô nương chúng nô tỳ mới xinh đẹp nhất, những hồ mị tử bên ngoài kia chỉ đều là thôn phụ thôi."
Thường thị nghe xong cũng cười nói: "Lấy cái váy gấm tơ vàng của ta ra, bên trong hộp trang sức có một cây trâm kim phượng, khuyên tai phỉ thúy ta cũng muốn đeo lên."
Thu thập xong nàng dẫn theo một nha hoàn khác đi, giữ lại Hoàn Bội giữ nhà. Hoàn Bội lập tức liền kêu lão nương nàng tới nói: "Bình ngọc lưu ly cùng những thứ đồ trang sức trước kia nương có thể cất đi, đừng chỉ biết bài bạc, nếu đưa ra ngoài bị cô nương biết, còn không đánh chết nương và con đuổi ra ngoài mới lạ? Lúc trước Xuân Hoa Thu Hoa gả đi ra ngoài, nàng đã thu lại sính lễ của nhà người ta một phần cũng không thiếu, ngay cả đồ đạc được thưởng của các nàng đều đòi trở về."
Lão nương nàng liền nhìn trên dưới trong trong ngoài ngoài một lượt, chép chép miệng nói: "Sau khi cô gia trở lại, trong nhà này liền có thêm không ít đồ tốt."
Hoàn Bội bưng mấy thứ điểm tâm tới cùng lão nương nàng vừa ăn vừa nói: "Hiện giờ từng thứ từng thứ này nàng đều nắm rõ, nương còn tưởng là giống như trước kia ém bao nhiêu món nàng đều không biết. Cô gia trở lại lâu như vậy, con cũng chỉ mới có hai bộ quần áo nàng không thích mới cho."
"Ngươi ngốc thế! Lão phu nhân tinh lắm, mới vừa rồi ta thấy nàng bôi tô lòe loẹt còn mặc sa tanh đi ra ngoài, nhất định lão phu nhân sẽ trách móc." Lão nương nàng đưa tay đoạt lấy cây trâm hoa của nàng, nói: "Những thứ này ngươi cứ để cho ta cất, sau này làm đồ cưới cho ngươi. Ngươi cứ hầu hạ cho tốt, nàng thấy ngươi thành thật, sau này không thể thiếu được sẽ cất nhắc ngươi làm di nãi nãi, đến lúc đó muốn cái gì mà không có?"
Vốn Hoàn Bội tức giận, nghe lão nương nàng nói tới di nãi nãi, lập tức đi rửa mặt lần nữa, lại thu dọn mấy thứ điểm tâm cầm giấy dầu gói lại đưa qua nói: "Nương đi nhanh lên, đừng để người khác nhìn thấy."
Vốn Hà Hoa muốn đi đến chỗ của Thường thị, nghe được bà bà gọi chị em dâu các nàng, đi giữa đường liền đổi lại.
Mới đến trong viện của Trương thị, liền phát hiện hai nha hoàn đang quỳ ở cửa, trên mặt có một dấu tay hồng hồng, màu sắc còn đẹp hơn son môi của các nàng. Bên trong truyền tới tiếng khóc nho nhỏ, Trương thị đang mắng: "...... Đồ tiểu xướng phụ (con kỹ nữ nhỏ), không có quy củ, có mấy tuổi liền học vẽ mày trát phấn rồi hả? Có dạng kỹ nữ mẹ nào thì sinh ra dạng tiểu tiện nhân đó......"
Hà Hoa ngừng lại một chút, hơi lui về phía sau, liền nhìn thấy Thường thị cắn môi, mặt tràn đầy lửa giận đứng ở một bên.
Nhìn thấy Hà Hoa thối lui, Thường thị hừ một tiếng, dọc theo bên cạnh hai nha đầu đang quỳ cất bước đi vào, giọng the thé nói: "Bà bà đây là nói ai vậy? Anh tỷ nhi từ nhỏ đã theo bà bà, di nương thường ngày muốn gặp nàng một lần cũng khó, dù có lỗi gì cũng đổ thừa không tới trên người di nương được đâu?"
Trương thị đang mắng hăng say, nghe được Thường thị quanh co lòng vòng châm chọc nàng dạy hư Anh tỷ nhi, lại thấy Thường thị đeo trâm ngọc, mặc áo hoa đỏ thẫm, càng thêm tức giận: "Ta ở chỗ này dạy dỗ nữ nhi, một tức phụ như ngươi chen miệng vào làm cái gì? Có giáo dưỡng hay không? Cả ngày ở nhà không biết làm việc, cứ bôi phấn thoa son, ngươi nghĩ mình ở trong nhà chứa hay sao?"
Thường thị tức giận đến cả người phát run, cắn nát một lớp răng ngà: "Ta là tiểu phụ không có giáo dưỡng, vậy sao ban đầu nhà bà đến cửa đi cầu thân? Là ai mang đại kiệu đón ta đi vào cửa?"
Một trận loảng xoảng ly tách vỡ vụn, Anh tỷ nhi đang khóc sụt sùi biến thành gào khóc, một ma ma bên cạnh nhìn thấy Hà Hoa đến gấp đến độ nhảy dựng lên nói: "Phu nhân, Đại nãi nãi, Nhị nãi nãi đến!"
Hà Hoa nhẹ giọng nói với Tiểu Thư: "Đi xem một chút Đại gia Nhị gia đang làm gì, gọi bọn họ tới đây."
Đi tới cửa, đã có người vén rèm lên, trông mong đợi nàng đi vào cứu hỏa.
Hà Hoa chỉ thấy đống hỗn độn đầy đất, Anh tỷ nhi nữ nhi của Triệu thị ở một bên khóc lớn, hai người Trương thị cùng Thường thị giống như kẻ thù nhìn chằm chằm đối phương, đều thở hổn hển.
Hà Hoa đi tới bên Trương thị hành lễ trước, rồi nói với Thường thị: "Tẩu tử, hình như vừa rồi người gác cổng bên kia nói đại ca có chuyện liên quan đến thượng quan của hắn muốn cùng tẩu thương lượng, hay là tẩu đi trước một chuyến đi."
Thường thị nghễnh đầu, vênh váo hống hách đi mất. Trương thị nhìn bóng lưng của nàng, hai tay không ngừng run rẩy, Hà Hoa vội đỡ nàng ngồi xuống, nhỏ giọng khuyên lơn: "Bà bà, dù có chuyện gì, trước hết xin người bớt giận, đừng tức giận hư thân thể."
Trương thị căm hận nói: "Con xem nàng, con xem nàng một chút, có ra dạng tức phụ ở chỗ nào? Rõ ràng chính là một người đàn bà đanh đá! Khóc, ngươi khóc cái gì? Ta còn chưa có chết ngươi khóc tang cái gì!"
Anh tỷ nhi run rẩy núp ở dưới chân ghế, nấc từng tiếng nghẹn ngào. Hà Hoa vội bảo Tiểu Oản dẫn nàng đi ra ngoài, ôn tồn nói: "Bà bà, sau khi đại ca trở lại tẩu tử ít nhiều cũng phải cùng một vài phu nhân thân hào hương thân quan lại lui tới, ăn mặc kém không chỉ làm mất thể diện của Thường đại nhân, còn làm mất cả thể diện của đại ca cùng bà bà. Con dâu nghe nói thường ngày đại tẩu cũng cần kiệm hiếu thuận, có thể gần đây nghe một chút bóng gió, trong lòng nóng nãy mới có thể xung đột với bà bà, bà bà cần gì chấp nhặt với nàng?"
Trương thị xì một cái nói: "Nếu không phải là nhìn mặt mũi của phụ thân nàng ta, ta đã mạnh tay chào hỏi rồi! Chỉ bộ dạng đanh đá này của nàng ta, ngay cả Tề ca nhi không có tìm người ở bên ngoài, ta cũng sẽ nạp cho hắn mấy người thiếp!"
Hà Hoa thầm nghĩ, chính bà cũng hận không thể giết chết tiểu thiếp của trượng phu mình, thế nào còn nạp tiểu thiếp cho nhi tử mình?
Chỉ là lời này không thể nói với bà ta, chỉ đành phải chậm rãi an ủi bà ta mấy câu, A Tề cùng Tiểu Bảo tới.
Trương thị lập tức tố cáo với A Tề, Thường thị có bao nhiêu vô lễ, có bao nhiêu ngang ngược, Tiểu Bảo nghe đôi câu liền nói: "Nương, cửa hàng trong huyện huyện có chút việc, ngày mai con muốn cùng Hà Hoa đi xem một chút, cần đi chuẩn bị trước."
Trương thị đang bận rộn nói, cũng không suy nghĩ nhiều phất tay một cái cho hai người bọn họ đi ra ngoài.
Tiểu Bảo trở lại phòng của mình liền hỏi Hà Hoa chuyện gì. Hà Hoa nói: "Ta cũng chỉ biết một nửa, lúc bà bà mắng Anh tỷ nhi bị đại tẩu nghe được, có thể đại tẩu cho là bà bà đang không vừa ý mẫu thân nàng là một di nãi nãi, trong lòng có chút không thoải mái."
Tiểu Bảo nhíu nhíu mày nói: "Nương cùng đại tẩu thật là nhiều năm cũng không thay đổi, vốn cho rằng ca ca trở lại sẽ tốt hơn, không ngờ......"
Chính là ca ca chàng trở lại mới làm cho chuyện càng tệ hơn, Hà Hoa thở dài. Gọi Tiểu Oản tới, Tiểu Oản dẫn Anh tỷ nhi đã rửa mặt sạch sẽ tới, chẳng qua mắt còn hồng hồng chứa nước mắt, nhìn thấy Hà Hoa cùng Tiểu Bảo cũng sợ hãi không nói lời nào.
Một cô gái đáng thương không biết sẽ có vận mạng gì!
Hà Hoa kéo nàng tới nhìn tỉ mỉ, Tiểu Oản nói: "Trên đầu gối có vết bầm, em đã thoa lên chút thuốc cho nàng."ddlqđ
Hà Hoa nhớ mình cho nàng một sợi dây ruy băng buộc tóc cùng một cái hà bao nhỏ, lại không thấy nàng đeo ở trên người, liền cười hỏi: "Anh tỷ nhi, hà bao tẩu cho muội đâu rồi?"
Miệng Anh tỷ nhi dẹt ra muốn khóc lên, Tiểu Oản nói: "Vừa rồi em có hỏi qua rồi, hà bao tiểu thư cho bị bọn nha đầu làm dơ, họ sợ Anh tỷ tỷ nói cho phu nhân, liền dụ dỗ nàng bôi phấn, không ngờ vừa lúc bị phu nhân thấy......"
Có chút chuyện, náo thành ra như vậy. Hà Hoa bất đắc dĩ nhìn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ngồi hồi lâu, ấp úng nói: "Nếu không, hôm nay chúng ta cho nàng ở đây?"
"Ngày mai thì sao?"
"Ngày mai, ngày mai cũng dẫn theo nàng cùng đi."
Hà Hoa từ chối cho ý kiến, hôm sau trời vừa rạng sáng gọi Tiểu Bảo thức dậy, phân phó người gác cổng chuẩn bị xe đi vào trong huyện.
Tiểu Bảo còn say ngủ bò lên trên xe ngựa, híp mắt nói: "Trời còn chưa sáng hẳn, tại sao nàng muốn lên đường?"
Hà Hoa dắt tay Anh tỷ nhi, đút cho nàng mấy miếng điểm tâm, cười nói: "Không phải nói trong cửa hàng có chuyện sao? Dĩ nhiên đi càng sớm càng tốt."
Trương thị cùng Thường thị náo thành bộ dạng kia, tuy nói sau đó từng người chia ra được trượng phu của mình trấn an, nhưng nếu nàng không ra cửa sớm một chút, ai biết hai người đó có thể đi tìm nàng kể khổ hay không? Hơn nữa, ngày hôm qua nhân lúc đầu Trương thị choáng váng mới cho phép ra cửa, nếu chờ mọi người đều tỉnh dậy, lại đi vấn an, không chừng bà bà nàng lại trở quẻ.
Miệng Tiểu Bảo nhếch lên, nhìn Hà Hoa cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Nàng biết ý hôm qua của ta mà?"
Hà Hoa không lên tiếng, Tiểu Bảo trơ mặt ra cười một lát cũng cảm thấy không có gì vui, sờ sờ đầu quả dưa của Anh tỷ nhi nói: "Những chuyện này, ta cùng đại ca cũng không tiện nhúng tay. Thật ra thì tối hôm qua đại ca nói với ta, muốn nhờ nàng khuyên nhủ nương cùng tẩu tử, nhưng ta, ta nghĩ nàng cũng...... Sẽ mất hứng......"
Hà Hoa thở dài: "Ta quả thực không thích quản chuyện của các nàng. Nhưng...... Suy cho cùng cũng là người một nhà, tối quay về nếu còn sớm, ta lại đi xem bà bà một chút."