”Hà Hoa, tuyết ngừng rồi, chúng ta ra bên ngoài chơi đi!” Quý Quân mặc áo bông mới, kéo khe cửa ra một chút thò đầu ra nhìn, quay đầu cực kỳ hứng khởi nói với Hà Hoa, “Năm ngoái vào lúc này, chúng ta cùng với Tiểu Bảo còn có A Tề ở bên ngoài chơi đấy.”
“Ca ca, ngươi nhanh đóng cửa lại, lạnh muốn chết!” Hà Hoa ngồi ở bên cạnh bếp lò, toàn bộ quần áo đều mặc hết cả lên, còn quấn một lớp chăn bông ở trên người, cho dù như thế, vẫn bị gió từ trong khe cửa thổi tới run lập cập.
Trừ bão tuyết một năm kia không nói, nàng vẫn sống ở Phương Nam đã thật nhiều năm chưa từng thấy qua ngày tuyết rơi rồi. Ngày hôm qua thoạt nhìn thấy tuyết rơi, liền nhớ lại ngày đã từng làm người tuyết, ném tuyết vui vẻ, rất là mong đợi, còn hào hứng bừng bừng cùng Quý Quân nói sau khi tuyết ngừng muốn chơi như thế nào. Thật không nghĩ đến trận tuyết này lại có thể rơi gần hai ngày hai đêm! Hưng phấn lúc đầu đã hoàn toàn bị rét lạnh thay thế.
“Hay là tới khoai lang ăn nướng nè, bên ngoài quá lạnh. Cha, người cũng nghỉ một lát. Trời lạnh như thế này, người đi lanh quanh khắp nơi làm gì?” Hà Hoa ở bên cạnh bếp lò lấy mấy củ khoai lang nướng vàng rực ra, bên ngoài cháy sém bên trong non mềm, lột bỏ vỏ liền cắn một cái.
“Tuyết rơi quá lớn, cha sợ phòng ở sẽ sập. May mà trước đó đều đã thu dọn phòng chứa củi và chuồng gà phía sau xong rồi. Quân ca nhi, bây giờ con cùng với cha quét tuyết trên nóc nhà đi. Đêm qua đã có vài nhà bị sập rồi, may mà không có chết người.” Quý Đồng lo lắng trùng trùng mang một cái thang ra.
“Cha, con cũng đi.” Hà Hoa vội vàng bỏ khoai lang trong tay xuống, đứng dậy.
“Muội ngồi ở chỗ này cũng sợ lạnh, làm sao có thể đi quét tuyết được? Nghỉ ngơi đi.” Quý Quân khoát tay với nàng, nhanh chóng đi theo Quý Đồng đi ra ngoài.
“Chính là muốn tìm một chút chuyện làm, mới sẽ không bị lạnh.” Hà Hoa hà hơi ra một ngụm khói trắng, run run rẩy rẩy mở cửa ra.
Ngoài cửa một mảnh bao phủ trong làn áo bạc, tuyết rơi ước chừng sâu tới một thước. Tuy nói tạm thời ngừng rơi, cũng không thấy mặt trời lên, bầu trời đều xám xịt.
Cũng may lúc sáng sớm bọn họ đã dọn dẹp một con đường ra tới ngoài ngỏ, lúc này ở đáy giày được bao ngoài guốc gỗ là có thể đi, chỉ là có chút cồng kềnh, Quý Đồng và Quý Quân đã leo lên phía trên chuồng trâu.
Thật ra thì, bọn họ căn bản cũng không cần khẩn trương như vậy.
Tỉ mỉ tính được, một năm này bởi vì mưa thuận gió hòa, bọn họ cũng có thu hoạch vụ thu. Trong nhà tất cả đất đai thu hoạch cộng lại được chừng mười thạch lương thực, còn làm không ít rau khô và đồ chua. Chú heo con cho ăn hơn nửa năm cũng được gần hai trăm cân, sẽ chờ đến lễ mừng năm mới mới giết. Trong ao trên trăm đầu cá đến cuối cùng có bảy con trưởng thành, một con lớn nhất có thể đạt được xấp xỉ ba bốn cân.
Thu hoạch lớn nhất dĩ nhiên là gà.
Một năm trôi qua, vốn có năm con gà đến bây giờ đã biến thành tổng cộng được bốn mươi ba con lớn nhỏ, chia đều mỗi ngày có thể nhặt hơn mười quả trứng gà.
Bởi vì dự tính sang năm sẽ có nhiều gà và heo hơn, lúc hết bận thu hoạch vụ thu, Hà Hoa liền khuyến khích cha nàng xây một chuồng gà đơn giản ở phía sau, thuận tiện tu sửa các loại chuồng heo chuồng trâu phòng chứa củi một chút.
Nên trận bão tuyết này nhà cửa được sửa lại tốt mới không bị sụp.
Bất quá, có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ, thừa dịp lúc tuyết ngừng rơi, phải quét tuyết xuống, heo con gà con ở bên trong cũng đỡ bị lạnh.
Nhìn hai cha con kia nhiệt tình làm việc, hình như bản thân mình không giúp được gì, Hà Hoa trong nhà không yên tâm muốn cho gà ăn, liền mở cửa ra chuồng gà.
Mới tới cửa, thì có mấy con gà đã chạy tới vây quanh nàng. Bình thường đều là nàng cho những con gà này ăn, vì vậy, những con gà này cũng nhận ra nàng, chíp chíp cục ta cục tác kêu nhằm về phía trên người nàng mổ.
Hà Hoa vội vàng thêm một chút nước vào trong máng, rồi thêm chút thức ăn gia súc, sớm đã có một vài con gà chiếm chỗ tốt, đưa cái miệng nhỏ nhắn ăn không ngừng. Gà con không chiếm được chỗ ỷ vào ưu thế thân hình thấp bé, cũng ra sức mà từ phía dưới cánh mấy con gà lớn giành đường đi lên, thậm chí còn nhảy vào trong máng ăn. Dĩ nhiên, loại này có gan lớn nhưng không có thực lực, rất nhanh đã bị mấy con gà lớn mổ chạy ra.
Hà Hoa cười lắc đầu, đi qua hai cái máng ăn bên cạnh bỏ thêm thức ăn gia súc vào, lúc này mới giảm bớt mâu thuẫn giữa bọn chúng.
Cẩn thận đếm qua, phát hiện không thiếu, cũng không có dấu hiệu con gà nào sinh bệnh, Hà Hoa đi ra ngoài, nhìn bốn phía chuồng gà, không khỏi thở dài một hơi.
Vốn là có năm mươi lăm con gà, có một lần bán mười con cho Tam thúc công. Chưa từng nghĩ bán có một lần, lại có thể làm cho người để ý.
Có buổi tối một ngày, lúc bọn họ đang ngủ say nghe được tiếng vang, đuổi theo ra tới thì nhìn thấy, một bóng đen xách hai cái cánh con gà đang kêu quác quác từ trong chuồng gà chạy ra ngoài. Quý Đồng đuổi theo hơn nửa canh giờ không có đuổi kịp, nhưng đã nhận ra người kia chính là Thành Tử nhà Lưu quả phụ.
Hà Hoa tức giận đến thiếu chút nữa là lấy cây gậy gỗ giặt quần áo đuổi giết tới nhà hắn.
Những con gà này nuôi đến bây giờ, cả nhà bọn họ cũng chưa có được ăn, muốn nuôi cầm ra đổi tiền. Lần này tốt thật, hắn tiểu mao tặc này lại dám trộm đi ăn!
Vẫn là Quý Đồng khuyên can ngăn cản nàng, nói Thành Tử cũng chỉ là nhất thời thèm ăn, không phải chuyên môn tới trộm, còn nói không có bắt được người tại trận, nháo lên không chứng cớ, sẽ bị người ta nói bọn họ khi dễ Lưu quả phụ hoặc là có tâm tư gì với Lưu quả phụ. . . . . .
Hà Hoa nghĩ đến miệng của Nhị thẩm kia mở ra chỉ sợ thiên hạ không loạn, mới cắn răng nhẫn nhịn. Nhưng từ đó về sau, nàng liền làm mấy cái bẫy chuột đặt ở bên cạnh chuồng gà. Hiện tại coi như đã xây chuồng gà, làm hai cái cửa, buổi tối nàng cũng muốn đặt bẫy chuột ở chung quanh chuồng gà để phòng bất trắc.
Hà Hoa vốn định dùng trứng gà nhà mình không ngừng ấp ra gà con, đến mùa xuân năm sau, nuôi tới hai trăm con gà cũng không thành vấn đề. Nhưng bị thiếu người và vấn đề phòng trộm làm khó - mới hơn năm mươi con gà, đã có người tới cửa nếu có nhiều gà hơn, nên làm sao bây giờ?
Trừ Thành Tử, trong thôn này còn có hai ba người chơi bời lêu lổng không ngay thẳng. Nếu bọn hắn ăn trộm gà, thì không phải là một con hai con rồi.
Mà hiện tại cả nhà bọn họ cũng chỉ có ba người và không tới hai lạng bạc để dành, mướn người thì mướn không nổi, đề phòng ăn trộm thì cũng không phòng được.
Xem ra, chỉ có thể bỏ gà chuyển qua nuôi heo thôi.
Cho ăn trên ba bốn đầu heo, một mình mình chắc là làm được, về phương diện chống trộm, trộm heo độ khó lớn hơn so với ăn trộm gà, trên căn bản không cần lo lắng. Nếu sang năm tuổi tốt, lương thực còn thừa lại, có thể cho heo ăn nhiều hơn một chút, một năm ra hai con heo, thì có bảy tám đầu ra. Cứ tính toán như thế, cũng có không ít bạc. Đến cuối năm sang năm, chậm nhất là đến năm sau, bọn họ có thể có được một cuộc sống tốt. Đến lúc đó mà có thể xây nhà lần nữa, thế nào cũng phải xây một cái tường rào thật dài, đều bao quanh tất cả ao cá, đất trồng rau, chuồng heo chuồng gà lại. . . . . .
“Hà Hoa, Quý Quân, ra ngoài chơi tuyết này.” Hà Hoa đang suy nghĩ xây tường rào phải xinh đẹp ra sao, tiếng mấy đứa trẻ phía trước truyền tới, quay đầu nhìn lại, thì ra là hai huynh đệ Tiểu Bảo và A Tề. Hai người đều mặc thật dày mang giày, trên đầu còn đội một cái mũ lông xù mới tinh.
“Cái này làm bằng lông thỏ!” Tiểu Bảo thấy Hà Hoa nhìn cái mũ của nó, đắc ý khoe khoang, “Ngày hôm qua chúng ta ăn thỏ rồi!”
“Ta mới không hiếm lạ đâu, con thỏ đáng yêu như vậy, chỉ có các ngươi mới bỏ được giết ăn.” Hà Hoa khinh thường bĩu môi.
“Là chính ngươi đần, nuôi thỏ không sống được, uổng phí một mảnh hảo tâm của chúng ta.” A Tề cũng theo ở phía sau giễu cợt nàng.
Tiểu Bảo nhìn nó nhe răng trợn mắt, “Đúng vậy đúng vậy! Sớm biết khi đó sẽ không tặng con thỏ cho ngươi, chúng ta còn có thể ăn nhiều thêm một bữa. Thịt thỏ ăn thật ngon nha.”
“Các ngươi đúng là độc ác, nếu ta nuôi sống được thỏ, cũng sẽ không giết nó. Đi đi, chúng ta muốn quét tuyết rồi, không có rảnh cùng các ngươi chơi.” Hà Hoa có chút không vui.
Lúc trước, nàng chạy trên núi vài chuyến cũng không bắt được thỏ, lại bị hai huynh đệ này ôm một ổ.
Bởi vì lòng mang áy náy với nàng, bọn nó gạt cha mẹ tặng cho nàng một con, Hà Hoa cũng thuận nước đẩy thuyền bảo bọn nó ôm ba con gà con trở về. Từ cái lần đó về sau, Đại Hải thẩm không cấm túc hai huynh đệ bọn nó nữa, mấy đứa con nít bọn họ cũng coi như tiêu tan hiềm khích lúc trước, lại nói nói cười cười chơi chung với nhau.
Nhưng mà, con thỏ kia, nho nhỏ, trắng trắng, núc ních mượt mà một đoàn, miệng ba cánh hoa, ánh mắt hồng hồng, luôn luôn sợ hãi ở trong tay nàng run run, đáng yêu như vậy, đến trên tay nàng chỉ được có năm ngày, liền chết lặng lẽ rồi, hai huynh đệ Tiểu Bảo nuôi thỏ vậy mà vẫn sống thật tốt! Mãi cho đến khi bị bọn nó lột da mổ bụng ăn luôn!
Có thể nói, ở Quý gia thôn đây là lần đầu tiên nàng gặp phải đả kích, trong lòng khó chịu mấy ngày. Cho tới bây giờ, hai huynh đệ này còn lấy chuyện đó tới kích thích nàng, nói nàng cô phụ tâm ý của bọn nó, làm sao nàng có thể vui vẻ được chứ?
“Hắc hắc, vậy chúng ta đi ra ngoài trước.” Tiểu Bảo nhếch miệng cười một tiếng, lôi kéo A Tề chạy đi.
“Hà Hoa, bọn Tiểu Bảo tới làm chi vậy?” Quý Quân từ phía sau đi ra, chỉ kịp thấy hai cái bóng lưng.
“Tới khoe khoang cái mũ mới của bọn nó.” Hà Hoa nhìn Quý Quân tâm thần không yên, cười hỏi: “Ca ca, ngươi có phải cũng muốn đi khoe khoang quần áo mới của mình một phen hay không?”
“Mới. . . . . . Không phải nha.” Quý Quân hà hơi vào hai tay, không được tự nhiên quay đầu đi.
“Vậy là ngươi ngại quần áo không đẹp, gặp người không được sao?” Hà Hoa nhéo vành tai đỏ bừng của hắn cố ý gây khó dễ.
“Dĩ nhiên không phải!” Quý Quân chợt nghiêm chỉnh lại, “Ba năm rồi chúng ta không có quần áo mới. Năm nay nếu không phải là Hà Hoa muội nuôi gà, còn đi giúp những thẩm thẩm kia làm việc, chúng ta cũng không được mặc áo khoác mới, lúc tuyết rơi chỉ sợ sẽ bị đông lạnh rồi. Bọn A Tề có lẽ sẽ ghét bỏ quần áo như thế, nhưng ca ca lại cảm thấy đây là quần áo tốt nhất, bởi vì đây là muội tử ta tân tân khổ khổ làm việc mới đổi được.”
“Ca biết muội khổ cực, về sau phải đọc sách thật tốt, sớm một chút thi đỗ Trạng Nguyên để cho muội và cha hưởng phúc. Còn nữa, ngày thường cũng phải giúp đỡ cha làm việc mới phải! Sang năm chúng ta sẽ có quần áo tốt hơn ấm áp hơn đấy.” Hà Hoa cười híp mắt kéo kéo vạt áo của hắn, thay hắn phủi bông tuyết bám vào người.
“Ừ, ta biết rồi. Ngày mai tuyết tan ta muốn đi học đường, hôm nay phải quét sạch sẽ tuyết trong nhà. Muội ở trong phòng nấu cơm cho chúng ta đi, không cần phải ra ngoài này lạnh lắm.” Quý Quân vỗ vỗ mặt đỏ bừng, cầm cái xẻng nhiệt tình mười phần bắt đầu làm việc.
Hà Hoa thật sự là chịu lạnh không được, cũng không cậy mạnh, dậm chân một cái liền đi vào nhà sưởi ấm.
Qua hai ba ngày, tuyết liền tan không sai biệt lắm. Mùa đông không có việc việc đồng áng để làm, khó có được Quý Đồng ở nhà, Hà Hoa rảnh rỗi liền muốn đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút.
“Cha, nghe nói ở cửa thôn diễn hí khúc, con muốn đi xem một chút.” Xin phép qua, Hà Hoa bọc hai củ khoai lang nướng làm đồ ăn vặt thuận tiện ủ ấm tay, một đường đi tới cửa thôn.
Nhưng nàng đi đến đó đã trễ, người ta đã lên trên huyện rồi. Nói nơi đó là địa phương lớn, nhiều người, lão gia có tiền nhiều hơn, dễ kiếm bạc.
“Bọn họ sẽ ở trên huyện hát chừng mấy ngày, Hà Hoa, ngày mai ngươi đi lại sớm một chút nha.” Một tiểu tức phụ tốt bụng chỉ điểm cho nàng, “Bọn họ hát rất khá.”
“Quá xa, đường không dễ đi.” Hà Hoa lắc đầu.
Thật muốn nói xem diễn trò, trước kia mình đã thấy quá nhiều ở trong phim truyền hình, người thật biểu diễn cũng tham gia không ít dạ hội, tiêu chuẩn so với những thứ này cũng cao hơn. Ca diễn nơi này, đều là hình thức y y nha nha trên phố mãi nghệ, mình chẳng qua là thích mới mẻ náo nhiệt, không có vì cái này đi hơn nửa ngày đường lầy lội đến trên huyện, sau đó lại đi hơn nửa ngày trở về.
Có chút mất hứng đi trở về, lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. Quay đầu nhìn lại, một đứa bé nhỏ gầy toàn thân đen thui bẩn thỉu rung rẩy theo sát ở phía sau, trông mong nhìn chằm chằm khoai lang trong tay nàng.
Hà Hoa cau mày, nhìn hắn quần áo tả tơi, trời lạnh như thế này, giày đều đã ướt đẫm, còn lộ ra gót chân, trên tay cũng nứt nẻ, từ khi nào mà trong thôn có hành khất rồi hả?
“Cái này có thể ăn, cho ngươi nè. Ngươi từ đâu tới đây? Có còn đồng bạn hay không?” Hà Hoa đưa khoai lang đến bên cạnh hắn.
Ánh mắt đứa bé kia sáng lên lại lắc đầu rất nhanh, lui về phía sau mấy bước cắn ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt đất.
“Ta vốn tính đưa cho mấy người ca diễn kia, nhưng bọn họ đã đi rồi, ta cũng không thích ăn. Ngươi không cần mà nói, ta liền ném.” Hà Hoa làm bộ như rất tùy ý ném khoai lang ở trên mặt đường không có tuyết tan chảy ra, sau đó thẳng tắp đi về phía trước.
Đi hơn mười bước quay đầu nhìn lại, đứa bé kia đang tung tăng chạy về hướng ngược lại với nàng, hai củ khoai lang đã không thấy bóng dáng đâu.