Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 33: Quý Quân định thân




Hà Hoa nghe Quý Quân nói xong, trong lòng cũng có chút sáng tỏ, chỉ sợ không biết từ lúc nào hắn đã coi trọng Từ Thư Viện rồi.

Lúc này cũng không có chuyện lần đầu tiên nhìn thấy là thuận mắt, mọi người chỉ quen biết lui tới với nhau, từ bằng hữu bình thường một đường lên làm người thương, phu thê, đều là nhìn xem có trở ngại hay không liền định thân, sau đó trên cơ bản cũng có rất ít cơ hội từ hôn.

Chí ít là hắn tự mình nhìn trúng, cũng coi như tốt hơn người bình thường một chút.

Ồ ồ nói thêm một chút, Quý Quân liền vội vàng đi bàn bạc cùng Quý Đồng.

Đối với chuyện bà mai đề thân, đương nhiên là nói, Từ đại thiếu vô cùng tốt, Quý gia cũng rất nguyện ý kết cửa hôn sự này, nhưng Hà Hoa còn nhỏ, đã sớm mất nương, hiện giờ trong nhà thật vất vả kế sinh nhai mới khá hơn một chút, không nỡ gả nàng sớm như vậy. Cho nên, mặc dù định thân, cũng phải chờ thêm hai ba năm nữa mới thành thân, chỉ sợ Từ gia không chịu đồng ý.

Quả nhiên, bà mai vừa nghe Quý Quân nói như vậy, trên mặt cũng có chút khó chịu, nàng là nhân tinh, đương nhiên biết mặc dù Quý gia nói rất êm tai, nhưng trên thực tế chính là muốn cự tuyệt.

Đoán chừng Quý Đồng cũng biết tâm tư của Quý Quân, mặc dù trong lòng không có yên lòng, nhưng vẫn kiên trì nói: “Tam Cô, thật ra thì ta rất nguyện ý cùng Từ gia kết thành thông gia. Nhưng khuyển tử chưa có hôn sự, thật sự không tốt định thân cho ấu nữ trước. Nghe nói Nhị tiểu thư Từ gia đang định đề thân, vừa khéo Quân ca nhi nhà ta cũng..... Không biết Tam Cô có thể thúc đẩy cửa hôn sự này hay không?”

Quý Quân vội sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ngay ngắn ở bên cạnh Quý Đồng, thấy bà mai Tam Cô kia nhìn về phía hắn, mặt hơi ửng đỏ.

Tam Cô”Ai ôi” một tiếng thay đổi khuôn mặt tươi cười, nói: “Cử nhân lão gia chưa có định thân, không biết làm cho bao nhiêu cô nương nhà người ta nổi lên tâm sự rồi! Quý Hiếu Liêm cùng Từ nhị tiểu thư ngược lại thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Quý lão gia có ý này, đương nhiên lão thân sẽ cố hết sức thúc đẩy chuyện tốt, nhưng thành hay không thành, còn phải xem ý kiến của Từ gia nữa.”

Quý Quân lặng lẽ nháy mắt với Quý Đồng, nhưng Quý Đồng là một người thành thật, cho dù biết rõ tâm ý của nhi tử, cũng chỉ hì hà hì hục phun ra một câu: “Vẫn kính nhờ Tam Cô nói tốt nhiều hơn.”

Hà Hoa ở sau tấm bình phong thấy Quý Quân sốt ruột muốn nhe răng, nhưng da mặt mình mỏng ngượng ngùng mở miệng, đành phải vẫy tay bảo tức phụ quản sự đang ở ngoài cửa nghe lén tới, cầm hai nguyên bảo cho nàng.

Lúc tức phụ quản sự đưa Tam Cô đi ra ngoài, liền lôi kéo tay áo nàng nói: “Tam Cô, thiếu gia nhà ta cùng Từ đại thiếu gia xưa nay qua lại thân thiết, hôm nay lại cùng nhau trúng cử, đây chính là việc vui lớn, nếu có thể nói thành chuyện tốt cùng Từ nhị tiểu thư, đó chính là mừng vui gấp bội rồi. Bà mai trong huyện Định Giang ai cũng đều nhìn chằm chằm nhà chúng ta và người Từ gia. Nếu Tam Cô cảm thấy không thể thành, vẫn nên sớm nói ra, chúng ta đi tìm người khác có bản lĩnh hơn. Nếu có thể được việc, lão gia nhà chúng ta đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi người.”

Tam Cô biết nàng nói thật, liền nhấc lên khuôn mặt tươi cười: “Cái này lão thân đương nhiên hiểu. Từ Nhị gia một lòng muốn tìm nữ tế Trạng Nguyên, nhưng Hiếu Liêm Công Hách gia đã có gia thất, trong huyện Định Giang này nếu nói còn có người có thể xứng đôi với Từ nhị tiểu thư, dĩ nhiên chính là Quý Hiếu Liêm rồi.

Nhưng hôn nhân là chuyện lớn không thể đùa giỡn, ta cũng không thể thiếu được phải chạy vài chuyến, nói hết thành ý của Quý Hiếu Liêm cho Từ lão gia, Từ Phu Nhân biết được, bọn họ mới bằng lòng yên tâm gật đầu chứ.”

Lúc này tức phụ quản sự mới đưa bạc tới trong tay áo nàng, cười nói: “Như thế thì phải xem năng lực của Tam Cô rồi. Nếu chuyện tốt của thiếu gia thành, ngày sau hôn sự của tiểu thư Hà Hoa nhà ta cũng không thiếu được phải nhờ Tam Cô tác hợp rồi. Hôm nay Tam Cô vất vả, xin nhận tạm chút tiền trà này.”

Tam Cô âm thầm bóp bạc một cái, vậy mà có chừng hơn năm lượng! Lần này càng cười không khép miệng được, tất tả lôi kéo tức phụ quản sự nói rất nhiều lời hay, mới loạng chà loạng choạng mà bước đi.

Tức phụ quản sự đó đến trước mặt Hà Hoa kể lại mọi chuyện, sau đó phàn nàn nói: “Cũng không biết ta là người như thế nào, ngay cả nhi tử ta cùng nhi tức chưa thấy bóng dáng cũng khoe lên! Ta thấy nàng cũng chỉ có thể nói một chút, lại không thể phục vụ nước canh cũng không biết viết và tính toán, tiểu thư khen thưởng cho nàng khoảng ba trăm năm trăm đồng như vậy là đủ rồi.”

Hà Hoa biết nàng nghĩ đến năm lượng bạc kia, trong lòng bất bình, sờ sờ túi tiền, móc ra một khối bạc vụn, “Ngươi có thể phục vụ nước canh cũng biết viết và tính toán, nhưng ngươi có thể nói tẩu tử tốt cho ta không? Nếu có thể, ngươi liền từ bỏ công việc quản sự này học theo Tam Cô mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm đi. Nếu không thể, thì cùng Tam Cô nói nhiều thêm một chút, để cho nàng sớm ngày làm thành mối hôn sự này, ngươi cũng không thiếu được thứ tốt.”

Tức phụ đó sờ bạc, vui mừng hớn hở: “Bao nhiêu người cầm bạc cũng không vào được cửa nhà chúng ta, ta qua được ngày tốt lành chỉ nghĩ muốn báo đáp như thế nào cho lão gia và tiểu thư, việc làm Tam Cô này cũng cam không đến, ta vẫn nên giúp tiểu thư đi xem đám tiểu nha đầu có lười biếng hay không thôi.”

Các nàng ở nơi này cười đùa không đề cập tới nữa, lại nói về Tam Cô kia, vuốt từng thỏi nguyên bảo, thầm nghĩ, ta đây chuyện gì cũng chưa làm, liền có một thỏi nguyên bảo, Quý gia còn tốt hơn Từ gia. Nếu chuyện tốt thành, nói không chừng còn cho ta bao nhiêu bạc và tơ lụa nữa. Còn có tiểu thư nhà hắn, nếu việc cự hôn Từ Hiếu Liêm mà truyền ra, không nói đến về sau ta không nhận được phần lễ mai mối thật to của nàng, dù cho không coi trọng thanh danh Quý tiểu thư cùng Từ thiếu gia, hai nhà bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta, thân phận Cử nhân lão gia và thân phận tú tài thật lớn. Còn phải nghĩ cách tốt để nói với Từ Nhị nãi nãi nữa.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Tam Cô vào cửa Từ phủ, nhìn thấy Từ Nhị nãi nãi liền quỳ xuống dập đầu.

Từ Nhị nãi nãi không hiểu ra sao, đỡ trâm cài leng keng đầy đầu hỏi: “Tam Cô đây là thế nào? Cho dù Quý gia không đồng ý ngươi cũng không cần phải hành lễ này chứ? Hoặc là ngươi thất lễ với Quý gia?”

Tam Cô cười theo nói: “Lão Bà Tử đón đầu làm mai cho người ta, không dám nói gặp người một lần là có thể nhìn thấu trong lòng hắn, nhưng sống một bó tuổi lớn như vậy, ít nhất cũng có vài phần ánh mắt, một phụ đạo nhân gia như lão, làm sao dám đi trêu chọc nhà Cử nhân lão gia? Đều là Lão Bà Tử người nghèo chí ngắn, không có cách nào khác để vượt qua ngày, nhìn Nhị nãi nãi là một người lòng dạ Bồ Tát, ngẫm nghĩ cũng là chuyện cực tốt, liền đánh bạo suy nghĩ một chủ ý, mong đợi có nhiều thêm mấy mối làm mai kiếm bạc cho lão bất tử ở nhà thêm mấy vách quan tài. Hôm nay nghĩ đến cũng là Lão Bà Tử bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, lại không dám lừa gạt Nhị nãi nãi, kính xin Nhị nãi nãi tha thứ.”

Từ Nhị nãi nãi bưng trà không nói lời nào, một quản sự bên cạnh nàng nghiêm mặt quát lớn: “Cái bà tử này nói năng lộn xộn, làm cho người ta càng nghe càng hồ đồ! Rốt cuộc lừa gạt nãi nãi chúng ta chuyện gì? Nếu không nói rõ ràng, nãi nãi chúng ta thiện tâm, nhưng ta đây không nói sẽ không đánh người đấy!”

Tam Cô lại dập đầu một cái, lấy ra thiếp canh của Quý Quân nói: “Lần trước trước khi đến Lão Bà Tử đã thu tiền trà của lão gia Quý gia, bảo là muốn thay hắn tác hợp chuyện tốt cho Quý Hiếu Liêm cùng Nhị tiểu thư của quý phủ. Còn nói nhờ Lão Bà Tử để ý thay hắn tìm cô gia tốt cho nhi nữ nhà hắn, trôi qua hai ba năm, liền phong quang gả đi. Không ngờ ngày đó Nhị nãi nãi lại sai người gọi Lão Bà Tử đến, muốn làm mai cho Đại Thiếu Gia. Lão Bà Tử nghĩ đến một đôi huynh muội Quý gia kia, vừa vặn dưới gối Nhị nãi nãi cũng có một đôi kim đồng ngọc nữ, nếu tác hợp thành người một nhà, không phải là chuyện cực tốt sao? Lão Bà Tử ham tiền thưởng của Nhị nãi nãi cùng Quý phủ, nên không báo chuyện Quý lão gia không nỡ gả nữ nhi sớm cho nãi nãi, tự mình đi Quý phủ, muốn thử lại tâm tư Qúy lão gia lần nữa.

Chưa từng nghĩ hôm nay vừa đi, một nương tử quản sự nhà hắn nói, mấy ngày nay bà mai đều chạy tới Quý phủ, thậm chí đại hộ ở Nam Kinh, Hàng Châu, tọa sư của Quý Hiếu Liêm đều tính làm mai cho hắn. Lão Bà Tử suy nghĩ, nếu để cho người khác được trước, Quý lão gia thay đổi chủ ý, Nhị tiểu thư sẽ mất đi một cô gia tốt, vậy Lão Bà Tử đại nghiệt rồi, nên liền vội vàng chạy đến, buông bỏ chủ ý chuyện tốt thành đôi lúc trước xuống, vẫn nên nói thứ tự trước sau, làm mặt dày xin Nhị nãi nãi khoan dung cho ta nói mối hôn sự cho nhị tiểu thư trước.”

Người bên cạnh Từ Nhị nãi nãi đều nỡ nụ cười, người lúc trước quát lớn nàng nói: “Chuyện tốt thành đôi kia cũng không phải chỉ một mình ngươi nói. Ngươi bà tử này vừa tới là dập đầu nhận sai, chúng ta còn tưởng rằng có chuyện hệ trọng gì đấy. Nhưng Nhị tiểu thư chúng ta cũng có không ít người đến cầu, Quý Hiếu Liêm chỉ sợ.....”

Nói tới chỗ này, còn sót lại ý tứ này, Tam Cô là nhân tinh, làm sao không hiểu —— gia thế bối cảnh Quý gia đều không sánh nổi Từ gia, thậm chí ngay cả Hách gia cũng kém hơn, Từ gia nhất định không nguyện ý gả Từ nhị tiểu thư đến Quý phủ.

Nhưng chuyện này, coi như không xem phân thượng của năm lượng bạc kia, Tam Cô cũng cảm thấy hay là vẫn tác hợp, liền vội vàng nói với Từ Nhị nãi nãi: “Bằng vào tướng mạo tài văn chương của Nhị tiểu thư, lại có tiền đồ của Từ Hiếu Liêm cùng gia thế Từ phủ, đương nhiên Nhị nãi nãi có thể chọn cho Nhị tiểu thư một cô gia gia đình có bối cảnh tốt hơn Quý Hiếu Liêm gấp mấy lần. Nhưng Quý Hiếu Liêm có năm điều tốt, ai cũng không so được.”

Từ Nhị nãi nãi mở mí mắt lên, nói: “Đến nghe xem lão bà tử ngươi nói cái gì.”

Tam Cô biết có hy vọng, vững bụng, liền nói liên tục: “Nhị nãi nãi xin nghe ta nói tỉ mỉ. Lão Bà Tử cũng có nhi nữ, mặc dù không kim quý như Đại Thiếu Gia, nhị tiểu thư, nhưng từng người làm mẹ, đều xem nhi nữ như thịt trong tim, móc gan đào phổi, không biết làm sao đối tốt với bọn chúng. Nhất là khuê nữ tri kỹ, liền mong mỏi nàng gả cho nhà chồng tốt, nữ tế tốt.

Quý Hiếu Liêm nhân phẩm thân thế bậc này, lại không nói đến cùng tâm tư nữ tế Trạng Nguyên của Nhị Lão Gia, đối với Nhị nãi nãi cùng nhị tiểu thư mà nói, cũng là người đứng đầu trong huyện Định Giang. Khó được nhất chính là hai nhà cách gần nhau, Nhị tiểu thư hứa cho Quý gia, khi nào mà Nhị nãi nãi nhớ đến khuê nữ, liền có thể đón về nhà, nếu Nhị tiểu thư có ủy khuất gì, sai người về nhà, chỉ mất chút thời gian là Nhị nãi nãi có thể sai người đến cho nàng làm chỗ dựa. Đây là điều tốt đầu tiên của Quý Hiếu Liêm. Nếu hứa cho người nhà vùng khác, sông sâu núi xa, gặp mặt đều phải đi ba bốn đến mười ngày đường, đây không phải là chia rẽ hai mẫu nữ ngài sao?”

Bên cạnh có người cười nói: “Theo Tam Cô ngươi nói như vậy, Nhị tiểu thư chúng ta nên hứa cho người trong huyện, mà thiếu niên lang không có hôn ước trong huyện, nói chung ai cũng không sánh bằng Quý Hiếu Liêm. Chỉ có một điều tốt này, Quý Hiếu Liêm nhất định là cô gia rồi, còn dùng tới năm điều tốt sao?”

Tam Cô liền nói: “Chỉ một điều này, đương nhiên là không đủ, chẳng lẽ Nhị nãi nãi bởi vì gần nhà, người lưu manh sa cơ thất thế gì cũng đều muốn chiêu làm cô gia sao?

Điều tốt thứ hai, tướng mạo Quý Hiếu Liêm đoan chánh không nói, trước tiên là nói về Quý lão gia, hơn mười năm không có phát thê (vợ cả), mãi cho đến hai năm qua mới có một di nương, đây dĩ nhiên là người chung tình. Quý Hiếu Liêm là do hắn dạy, cũng chưa bao giờ đi đến nơi yên hoa (lầu xanh), nha đầu trong phủ hắn Lão Bà Tử cũng đã gặp qua, đều là tướng mạo bình thường cử chỉ đoan chánh, biết Quý Hiếu Liêm cũng sẽ không có những cử chỉ lỗ mãng phóng đãng gì với bọn nha đầu, giống như Quý lão gia là người trọng tình.

Điều tốt thứ ba, cũng vẫn là Quý lão gia mang đến cho hắn. Hiện tại Quý phủ chỉ có một di nãi nãi, coi như Nhị tiểu thư gả đi, trên dưới Quý phủ đều do nàng định đoạt, cũng không cần lo lắng có bà...... Có ai lập quy củ với nàng. Thư thái như vậy chính là rất nhiều người không có.

Điều tốt thứ tư, chính là gia thế Quý gia không bằng Từ gia......”

Từ Nhị nãi nãi nghe càng ngày càng nhập thần, tới đây không nhịn được ngắt lời nàng: “Phía trước Tam Cô nói đều còn có chút đạo lý, nhưng điều thứ tư này là sai. Gia thế Quý gia không bằng nhà chúng ta, ta gả khuê nữ còn phải giúp thêm đồ cưới, làm sao mà cũng có thể trầm trồ khen ngợi?”

Tam Cô bẹp miệng một cái, bên cạnh có người nhìn vẻ mặt Từ Nhị nãi nãi, liền đưa một ly trà cho nàng, để cho nàng ngồi ở phía dưới Nhị nãi nãi.

Tam Cô từ chối một chút, thấy Nhị nãi nãi không có lên tiếng, liền ngồi lên cái ghế bên cạnh, uống trà nhuận miệng, nói: “Cõi đời này còn nhiều người nghĩ gả nữ nhi cho nhà phú quý là hưởng phúc, lại không biết nhà phú quý cũng muốn bám vào nhà phú quý hơn. Lúc nữ nhi còn trẻ mỹ mạo không nói, đến già nếu không có nhà mẹ hoặc nhi tử làm chỗ dựa, nói chung ở phu gia đều là bị vắng vẻ.

Mặc dù bây giờ thoạt nhìn Quý Hiếu Liêm là người trọng tình nghĩa, nhưng khó bảo đảm về sau hắn phát đạt sẽ không có tâm tư khác. Nhưng như thế nào đi nữa, Quý gia cũng kém hơn Từ gia. Đến lúc đó cho dù hắn có dị tâm, cũng phải cân nhắc suy nghĩ Nhị nãi nãi bên này sẽ đối phó hắn như thế nào.

Theo ta nói, hiện tại Quý gia cũng coi như giàu có, dù cho Nhị nãi nãi không thêm đồ cưới, nhị tiểu thư qua đó cũng là tôi tớ thành đoàn, không trôi qua cuộc sống khổ sở. Nếu mang theo nhiều đồ cưới, Nhị tiểu thư không lên tiếng, bọn họ cũng không dám dùng. Ngược lại về sau Quý gia dựa vào Từ gia, liền càng không cần lo lắng Quý Hiếu Liêm sẽ đối xử không tốt với Nhị tiểu thư rồi. Nhị nãi nãi cảm thấy có lý không?”

Từ Nhị nãi nãi cười nói: “Ngươi bà tử này thật là khéo mồm khéo miệng, rõ ràng là ngụy biện, nói ra từ trong miệng ngươi ngược lại thành lẽ phải rồi.”

Tam Cô cũng cười theo nói: “Đây là mệt Nhị nãi nãi đau lòng nữ nhi, nhìn thông thấu, nếu đổi lại là người khác, sớm đánh đuổi Lão Bà Tử ra ngoài rồi. Điều tốt thứ năm, chính là Quý gia mới thêm Nhị Lang (con trai thứ hai).”

Từ Nhị nãi nãi cau mày nói: “Di nãi nãi sinh nhi tử, không chừng sau này còn muốn nháo phù chánh, còn chia gia sản nữa. Ngược lại ta muốn nghe ngươi ngụy biện như thế nào!”

“Trước kia Quý lão gia bởi vì không có họ hàng gần, nghèo rớt mùng tơi tới cực điểm cũng không có người giúp đỡ. Mặc dù trong lúc đó huynh đệ có xa lạ, sẽ ầm ĩ náo loạn, nhưng rốt cuộc cũng là huyết thống, cắt đứt xương hợp với gân. Nếu Quý Hiếu Liêm chỉ có một người muội muội, Quý gia vô luận như thế nào cũng Phú Quý không nổi, xảy ra chuyện cũng chỉ có một người gánh vác. Nhưng bây giờ có huynh đệ, sau này còn có thể có nhiều huynh đệ hơn, một nhà có năng lực mới có thể rễ sâu lá tốt, càng ngày càng lớn mạnh, người ta nói nhiều con nhiều phúc chính là đạo lý này.

Về phần di nãi nãi kia có muốn phù chánh hay không, về sau làm sao chia gia sản, đều là chuyện nhỏ. Một người quả phụ sa cơ thất thế, phù chánh cũng không có khí thế, có con dâu nghiêm chỉnh ở đây, không tới phiên nàng quản sự. Ngược lại, ta nghe nói nàng tuổi không lớn lắm, còn có thể sinh......”

Tam Cô nói tới chỗ này, nhìn nhìn Từ Nhị nãi nãi, hạ thấp giọng nói: “Lão Bà Tử có lời nói lớn mật nói ra, Nhị nãi nãi đừng trách. Quý gia có một di nãi nãi trẻ tuổi khai chi tán diệp, hương khói tràn đầy. Quý Hiếu Liêm nơi đó, về mặt con nối dõi mặc dù hơi đơn bạc một chút cũng không sao.”

Từ Nhị nãi nãi chấn động toàn thân, hai cây trâm trên đầu liền rớt xuống, người phía sau lưng vội vàng khom lưng nhặt lên. Nhị nãi nãi phất tay một cái, đuổi hết người đi ra ngoài, chỉ để lại hai tâm phúc, thở dài nói: “Khi ta còn trẻ, không có đứa bé, không biết chịu bao nhiêu tức giận của công bà thúc bá, cũng không biết bị người khác chê cười bao nhiêu lần, còn bị nói thành người đàn bà đanh đá, đố phụ. Vẫn ngậm máu và nước mắt vào trong sống qua ngày, cuối cùng hiện tại có một đôi nhi nữ. Hôm nay chỉ cần có thể vì bọn chúng tìm cửa hôn sự tốt, ta cũng an tâm rồi. Những lời này của ngươi mặc dù có hơi lớn mật, giống như cưỡng từ đoạt lý, nhưng những câu nói này nói trúng tâm sự trong lòng ta rồi!”

Tam Cô nói: “Cái gì mà tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự, những thứ này đều là trăng trong nước, vớt không được. Nhị nãi nãi tìm cô gia, là vì cuộc sống sau này của Nhị tiểu thư, phải chân thật mới tốt. Lão Bà Tử là một người thô khan, sẽ không nói lời ngọt, chỉ biết là năm điều tốt này của Quý Hiếu Liêm người khác hoàn toàn không có, cho dù có, cũng chỉ được một hai điều, không có đủ năm điều. Người nhà bực này, tướng mạo bực này, ai, đáng tiếc coi như Lão Bà Tử tặng không khuê nữ mình đi làm nha đầu, nhà hắn cũng không chịu thu. Nếu có thể bám vào làm cô gia, chỉ sợ Lão Bà Tử có chết đi cũng nguyện ý.”

“Chỉ sợ ngươi chết đi người ta cũng không nguyện ý!” Nhị nãi nãi cười mắng: “Đổi thành người khác nhất định cho rằng ngươi nói hưu nói vượn, những lời nói lớn mật kia ta xem như chưa từng nghe qua, ba điều tốt lúc trước ngươi nói vẫn là có lý. Chuyện này ta liền làm chủ định ra rồi, về sau dựa theo quy củ tới là được.”

Tam Cô vội vàng đứng dậy nói: “Nếu Nhị nãi nãi đã đồng ý, ta sẽ đi đưa tin cho Quý lão gia, để cho bọn họ chuẩn bị hôn thư cùng sính lễ.”

“Từ từ đã!” Từ Nhị nãi nãi gọi nàng lại, “ Đại Lang nhà ta cùng Hà Hoa, Tam Cô nói như thế nào?”

Tam Cô không nghĩ tới Từ Nhị nãi nãi còn nhớ chuyện này, trong lòng phát khổ, chỉ đành phải châm chước hàm hồ nói: “Quý lão gia nói là rất muốn cùng Từ gia kết thành thông gia. Nhưng bởi vì thê tử hắn mất đã lâu, hiện tại chỉ muốn định thông gia trước, lưu tiểu thư Hà Hoa ở nhà giáo dưỡng cho tốt, đợi đến lớn hơn chút nữa, hiểu lí lẽ một chút nữa, mười sáu, mười tám tuổi mới gả.”

“Đó không phải là còn phải đợi thật nhiều năm sao? Ta vẫn chờ bồng cháu đấy. Hắn coi khuê nữ hắn là bảo bối cái gì, lại lấy cái cớ này để cự thân?” Từ Nhị nãi nãi có chút tức giận.

Tam Cô lại vội vàng quỳ xuống: “Nhị nãi nãi chớ tức giận. Đều là lỗi của Lão Bà Tử, Lão Bà Tử không nói rõ ràng.Trong nhà hắn đều nói như vậy với tất cả bà mai, không phải là lấy cớ từ chối, nhà hắn đúng là thật tâm muốn kết thân với nhà Nhị nãi nãi.”

“Lời này thật chứ?” Từ Nhị nãi nãi nghiêm mặt hỏi.

“Đương nhiên là thật! Nhị nãi nãi nghĩ xem, Quý lão gia muốn kết thân cùng Từ gia, Đại Thiếu Gia lại cùng Quý Hiếu Liêm là đồng niên, chuyện tốt thành đôi, hắn làm sao có thể cự tuyệt? Nếu như thực sự kiếm cớ, trực tiếp sai người nói bát tự không hợp không phải là được rồi sao? Vừa không đắc tội với người, cũng sẽ không làm cho khuê nữ của hắn chọc phải phiền toái gì ra ngoài!”

Từ Nhị nãi nãi cau mày, Tam Cô lại lấy ra một chồng thiếp canh tới: “Nếu định thân trước, hai, ba năm sau thành thân, Lão Bà Tử bảo đảm cửa hôn sự này của Đại Thiếu Gia không thành vấn đề. Nhưng...... Nhị nãi nãi, Quý Hiếu Liêm rất xứng với Nhị tiểu thư, tiểu thư Hà Hoa này lại không xứng với Đại Thiếu Gia. Không nói cái khác, đơn giản chỉ nói Nhị nãi nãi đưa một bó lớn đồ cưới vào Quý gia, sau đó lại đưa một bó lớn sính lễ cưới nữ nhi Quý gia về đương gia...... Đây, không phải là thua thiệt quá nhiều sao. Lão Bà Tử ở nơi này còn có không ít thiếp canh của các tiểu thư nhà quan lại khác, thích hợp với Đại Thiếu Gia hơn......”

......

Chờ Hà Hoa nghe được Tam Cô làm thế nào tác hợp Quý Quân cùng Từ Thư Viện, vừa làm thế nào lừa Từ Nhị nãi nãi đi qua, một lần nữa cảm thán Tam Cô thật thông minh nhanh nhẹn linh hoạt, cũng sâu sắc phát hiện một chuyện bị nàng sao lãng vốn là dùng rất tốt —— mê tín!

Bát tự không hợp.

Đây là cái cớ tốt cỡ nào! Làm sao mà nàng lại không nghĩ ra chứ?

Thứ này muốn dùng kiểu nào cũng rất dễ dàng, mặc kệ thiệt giả, cứ dùng bát tự không hợp móc thêm ít bạc là có thể cự tuyệt tất cả những người mình không muốn!

Ừ, quả nhiên, thật đúng với câu trong ba người cùng đi tất sẽ có người làm thầy của ta!