Cuộc Sống Của Thiên Thần Chán Đời Tại Dị Giới

Chương 39: C39: Gặp Lại Chủ Nhân




____ Pov Bahamuth ____

Hôm nay là ngày thi đầu vào cho các học viên tương lai.

Tôi đã nâng trình độ của bài thi lên một tí, cho cả giáo viên lẫn học sinh, năm nay chắc số lượng học viên sẽ hơi giảm một ít.

Biết tại sao không, bởi vì có khả năng chủ nhân Yuki của tôi sẽ tham gia vào kì thi, tôi bừa biết tính cách của ngài ấy, ngài ấy sẽ rất phô trương vì thế dù chi câu hỏi khó đến đâu một khi nó nằm trong [kho tàng tri thức] thì ngài ấy sẽ giải cho bằng được.

Vì không biết ngài áy tham gia kì thi dành cho giáo viên hay học sinh nên tôi đành nâng cao cả hai kì.

Giờ chỉ cần hy vọng là ngài ấy sẽ tham gia thôi.

Tôi hiện tại đang làm việc ở phòng hiệu trưởng, chờ đêm khi phần thi lí thuyết kết thúc tôi đi đến sân tập số 9 để kiểm tra các thí sinh như mọi năm.

Vì tôi không cho phép sự thiếu hoàn hảo nên chính bản thân tôi phải đi kiểm tra để phòng các giáo viên yếu kém và thiếu hoàn hảo đến làm việc.

Những giáo viên trong trường ít nhất là mạo hiểm giả rank A và cao nhất là rank SS.

Chủ nhân lúc trước đã từng nói không có gì là hoàn hảo cả nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để đạt kết quả tốt nhất.

Tôi đến sân tập số 9, trong sân là 10 người vào gồm cả Airi, có vẻ như bài kiểm tra đã xong hết rồi, tôi tự hỏi tại sao lại để cô ấy đảm nhiệm bài kiểm tra kiếm thuật trong khi cô ấy lại mù tịt về chúng.

Khoan đã, tại sao 9 người còn lại lại có 1 thằng nhóc á nhân này nhỉ, làm ơn đừng nói là nó đã hoàn thành hết các phần thi nha.

Tôi nhớ đề thi tôi đã làm cho nó khó lên nhiều lắm mà làm sao mà một thằng nhóc có thể hoàn thành nó chứ.

Thôi thì người giỏi thì nên tận dụng, sau này tôi sẽ xếp nhóc đó vào lớp để trợ giảng.

Tôi ra đề thi cho mọi người ở đó, đề thi ma pháp cho giáo viên thường không được soạn trước để tránh gian lận.

Sau khi ra đề phần lớn mọi người đều than thở hay suy sụp nhưng thằng nhóc tóc trắng có vẻ chẳng lo lắng là bao.

Tôi cảm nhận ma lực của từng người ở đây, có người ma lực cũng ổn có người hơi thấp so với tiêu chuẩn của tôi nên tôi loại bỏ cô ấy.

Nhưng đến khi cảm nhận của tôi đến thằng nhóc tóc trắng, nguồn ma lực khá lớn, hơn thế nó lại rất quen thuộc...giống của chủ nhân.

Nhưng hơn 1000 năm rồi tôi chưa gặp lại chủ nhân nên chắc do tôi tưởng tượng thôi.

Chủ nhân rất ít khi ra khỏi tòa lâu đài của ngài dù ngài luôn miệng than chán.

Chỗ duy nhất khác mà ngài ấy đi là đảo Geldo-nơi tụ hội của 13 tổng lãnh thiên thần-và ngôi đồi hoa Aila bên dưới đảo nổi của ngài ấy.

Ngài ấy quẳng tôi xuống đây để làm nhiệm vụ mà thần Riad giao cho vì ngài ấy không muốn làm.

Tôi cũng chẳng buồn từ chối vì người giao nhiệm vụ cho tôi là chủ nhân mà.

Ngài ấy lúc đầu triệu hồi tôi chỉ vì bài luyện tập, rồi sau đó đánh bại tôi với sức mạnh to lớn đến vô lí, kể từ lúc đó tôi đã thể trung thành với ngài.

Tôi khi đó còn trẻ chỉ mới hơn 500 tuổi nhưng quyết định của tôi lúc đó không bao giờ khiến tôi hối hận.

Chủ nhân thường hay than là tôi phiền phức, là tên nói nhiều, hay chê bai tính cách hướng ngoại thái quá của tôi, hay tiếc nuối vẻ ngoài lạnh lùng ít nói của tôi trái ngược với tính cách nhưng ngài ấy luôn để tôi đi theo ngài chứng tỏ ngài ấy quan tâm đến tôi.

Thằng nhóc tóc trắng này làm tôi nhớ lại về chủ nhân khiến tôi không kịp để tâm đến phần thi của các thí sinh khác, may mắn là Airi đã xử lí giùm tôi nên không có chuyện gì xảy ra.

Đến phần thi của thằng nhóc tóc trắng, nó thi triển ma pháp cao cấp vô niệm, trình độ gì thế này, nó có phải là một thằng nhóc hay không.

Hơn nữa, cảm giác nó mang lại cho tôi rất quen thuộc.


Cử chỉ ấy, hình dáng ấy, cách phô trương ấy...tất cả đều giống với chủ nhân.

Tôi bất giác ngắm nhìn con người đó với cặp mắt ngưỡng mộ và nhung nhớ.

Khoan, chưa có gì chứng minh được thằng nhóc ấy là chủ nhân mà.

Nhưng nguồn ma lực này đích thị là của chủ nhân.

Nhưng tại sao các chỉ số của thằng nhóc này qua [Thẩm định] lại thấp hơn chủ nhân gấp 1000 lần vậy.

Chủ nhân rất mạnh.

Không được, tôi phải xác minh.

Tôi dùng [Tinh linh nhãn], thứ tôi có được sau vài chuyện khá phức tạp, xem tinh linh của thằng nhóc tóc trắng này.

Đó là...7 tinh linh vương, 7 tinh linh đã lập giao ước với chủ nhân.

Với một tinh linh đã lập giao ước thì chúng sẽ theo người mà chừng lập giao ước đến hết đời.

Chỉ khi nào người lập giao ước chết đi thì giao ước mới được giải trừ.

7 tinh linh vương đang đi theo thằng nhóc tóc trắng đó, giao ước của tôi và chủ nhân chưa được giải trừ chứng tỏ ngài ấy chưa chết.

Vậy thằng nhóc tóc trắng đó là... chủ nhân.

Tôi không kìm chế được suy nghĩ của mình được nữa, la lớn lên với chủ nhân.

Ngài ấy chối lại nhưng tôi đã buộc ngài ấy chấp nhận.

Ngài ấy nói lên thân phận thật. Như năm nào, chủ nhân vẫn dễ mềm lòng lắm.

Tôi vui mừng sau khi biết người đó là chủ nhân, tôi bay lại ôm ngài ấy.

Ngài ấy ôm vẫn là dễ chịu nhất a.

Có lẽ mọi người không hiểu để tôi giải thích.

Từ lúc sinh ra tôi đã có một người mẹ rất rất thích gối ôm và một ông bố rất ưa sự hoàn hảo nên tôi đã bị nhiễm tính cách của hai người ấy.

Đã nhiều lần tôi tự hỏi hai người này có thật là cổ Long vĩ đại thật không.

Lạc đề rồi, vì tôi bị nhiễm tính của bố mẹ nên tôi có sở thích sưu tập gói ôm, tôi rất tự hào là gối của tôi thoải mái bật nhất Ten cho đến khi tôi ôm được chủ nhân.

Hôm đó là khoảng 1 giờ đêm, tôi nghe có tiếng thét từ phòng chủ nhân, tôi chạy vào thì thấy chủ nhân đang có rút trong tấm chăn.

Lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy trong tình trạng tồi tệ như thế. Sắc mặt ngài ấy rất kém, ngài ấy thở gấp trong hoảng sợ, nói chung là rất tệ.

Shiro và Kuro từ dạng kiếm hoá thành người đến bên tôi rồi nói.

"A,Bahamuth chắc đây là lần đầu tiên cậu gặp tình trạng này nhỉ, đừng lo, Yuki chỉ gặp ác mộng thôi, chuyện này lâu lâu rồi xảy ra mà"-Shiro

"Nhưng không thể để mặc Yuki như thế này được, cậu vào đấy và làm gì đi, chúng tôi tìm phòng nào khác đây, cậu ta cứ như vậy chúng tôi không ngủ được"-Kuro

Dù hai người đó nói như vậy nhưng thực chất họ là người lo cho chủ nhân nhất, họ nói vậy là muốn để tôi làm quen với tình trạng này của chủ nhân mà thôi.

Họ bỏ đi trong khi vẫn ngoái đầu lại nhìn lần cuối.


Tôi bước đến bên giương của chủ nhân, ngài ấy nhìn tôi bằng ánh mắt kinh khủng lắm.

Tôi không viết làm gì cả, đột nhiên tôi ôm chủ nhân vào lòng, nói.

"Chủ nhân bình tĩnh nào, không ai hại chủ nhân cả, hãy ngủ đi"-Bahamuth

Lúc đó tôi ngại lắm đấy, hai thằng con trai ôm nhau trên cùng một chiếc giường gì khá là... tôi không biết phải dùng cái gì để diễn tả nữa.

Nhưng ôm chủ nhân cảm giác rất tuyệt, mềm mềm, ấm ấm,...nói chung rất tuyệt.

Kể từ lần đó tôi lợi dụng hết mọi thời cơ để được ôm ngài, có lần một nhóm thiên thần nữ thét lên trong khi đỏ mặt nhìn vào chúng tôi, lúc đó tôi đang ôm chủ nhân từ phía sau và chủ nhân đang cố gắng đẩy tôi ra.

Tôi không hiểu hành động của nhóm nữ thiên thần đó là sao nữa.

Lại lạc đề rồi, vì chủ nhân không thích được ôm nên ngài ấy vùng ra rồi mắng tôi và Airi.

Tôi nhớ những lúc ngài ấy mắng tôi năm xưa quá. Chủ nhân mắng tôi nữa đi. (Tác : Nghi vấn mình đã tạo ra một con M)

Ngài ấy bảo sẽ chọn và dạy một lớp riêng, cái này thì dễ thôi, tôi chỉ cần thuyết phục các giáo viên nữa là xong.

Nhưng ngài ấy nói có học trò là sao? Từ trước đến nay ngài Yuki chưa bao giờ nhận học trò, chỉ có nhân cách thứ 2 của ngài ấy, Rei, mới có Noel và Noeh làm học trò thôi.

Chủ nhân có chắc là ngài biết cách dạy dỗ chúng chứ.

Tôi thấy hơi lo nên đi theo chủ nhân, may mắn là ngài ấy chấp nhận.

Tôi đi theo chủ nhân, tất nhiên là có Airi nữa, nhưng Noel và Noah không có ở đây, họ có biết được chủ nhân đang ở đây không nhỉ.

Thôi thì gửi tin cho họ qua [Thần giao cách cảm] vậy.

"Noel, Noah tôi và Airi-san đã tìm thấy chủ nhân Yuki"-Bahamuth

"Tìm thấy rồi sao, nói cho em biết là Nico đang ở đâu vậy và đang ở trong dạng Yuki hay Rei."-Noel

"Từ từ bình tĩnh, chủ nhân đang đi trên hành lang phía tây gần chỗ các cậu đó, có Airi ở bên và đang ở dạng Yuki."-Bahamuth

"Vậy ạ, may quá, cuối cùng sau 3 năm bọn tôi cũng tìm được Nico"-Noah

"Rồi đi nhanh đi, coi chừng bọn tôi đến chỗ học trở của chủ nhân trước khi hai cậu đến đó"-Bahamuhth

"Nico có học trò?"-Noel

"Chưa bao giờ nghe đến"-Noah

"Chứ hai người nghĩ trong lúc va người đi vòng vòng ở quốc gia Un, rồi lạc đường các kiểu thì chủ nhân đã làm gì. Thôi cứ tìm người trước đi rồi chủ nhân giải thích sau cho"-Bahamuth

Vậy là được rồi, Noel và Noah cũng lo sốt vó cho chủ nhân đâu kém gì Airi đâu, học sợ chủ nhân sẽ làm gì đó quá trớn.

Thật là tôi cho cặp sinh đôi ấy mà.

À, có một chuyện rất quan trọng tôi cần phải nói đó là thiên thần chính là những tên mù đường chính hiệu.

Tôi không biết vì sao nhưng chủ nhân đã từng nói do thần Riad lỡ tay quên cho hiên thần bộ định vị hướng đi cho thiên thần nên họ rất dễ lạc đường, vì lẽ đó mà bất cứ thiên thần nào cũng phải học [Dò tìm] để giảm nguy cơ lạc đường.

Lí do mà Airi và cặp sinh đôi gặp khó khăn trong việc tìm chủ nhân chính là do lạc đường. Ở Ten hầu hết các con đường đều có dấu vết của thiên thần nhưng ở Gìn thì không nhiều. Chính vì thế mà [Dò tìm] của họ hoạt động không tốt cho lắm dẫn đến việc lạc đường rất dễ.


Chúng tôi đang đi trên hành lang thì Noel và Noah chạy với tốc độ bàn thờ, vừa thấy chủ nhân thì học bay lại ôm cổ đè xuống.

"Nico-san lâu rồi không gặp."-Noel

"Anh có biết bọn em tìm anh bao lâu rồi không"-Noah

"Từ từ đã, hai người là ai, khoan...có phải là Noel và Noah đấy không?"

"Vâng, bọn em đây"-Noel

"Giờ anh mới nhận ra à. Chậm tiêu quá đấy"-Noah

(Ảnh minh họa cho Noel)

(Ảnh minh họa cho Noah)

Noel và Noah bỏ chủ nhân ra rồi kéo ngài dậy.

"Noel,Noah lâu rồi không gặp hai đứa biết cách trêu chọc anh ghê ha."

"Dù sao Gin cũng dạy bọn em nhiều thứ mà"-Noel

"Đúng vậy đó"-Noah

Bọn họ đã trưởng thành rất nhiều trong 3 năm nhỉ. Lúc đầu tôi xuống Gin tôi đã làm vài việc... rất nhiều việc để làm mình nữ mặt vì không hiểu biết về Gin. Suy cho cùng trong suốt vài ngàn năm tôi đã sống lẻ Ten với bố mẹ và chủ nhân mà.

Họ cười với nhau sau đó chúng tôi đi theo chỉ nhân để gặp mặt học trò của ngài ấy.

Ngài ấy đi qua vài nơi, đi như thể ngài ấy biết đường rất rõ, chắc tại [Dò tìm] của ngầu ấy quá nhạy rồi.

Rồi chủ nhân dẫn chúng tôi đến khuôn viên của trường, nơi trung tâm của cả học viện.

Ở đó, tại một gốc cây có tán rộng, một nhóm trẻ đang ngồi ăn uống ở đó.

Chủ nhân đi lại chỗ đó không ngại ngùng.

Nhóm trẻ thấy chủ nhân nói.

"Anh Nico anh đậu bài kiểm tra chưa"-El

"Chắc chắn rồi nee-chan, nếu Nico-nói mà rớt thì làm sao chúng ta đậu được"-Kai

"El-chin, Kai-chin trong trường hợp này hai người phải nói Chúc mừng mới đúng"-Alice

"Alice nói đúng đó, hai em nên học tập đi"

"Anh ăn hiếp bọn em"-hai nhóc

"Hahaha"

Theo như cuộc hội thoại nãy giờ thì cô bé tóc đen tên là El, cậu bé tóc trắng đen tên là Kai, hai người này là á nhân và một cô bé tóc vàng là con người tên là Alice.

Chủ nhân đi vào giữa bọn họ cứ như là em út trong nhà vậy đó. Chủ nhân thấp hơn bọn họ ít nhất là 5cm mà.

"Huh...anh Nico bốn người này là ai vậy"-El

El-chan để ý đến chúng tôi hỏi.

"Là người quen của anh"

"Ch..."-Bahamuth

"Bahamuth im lặng, nếu không ta sẽ cho mi lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân"

Chủ nhân dùng thần giao cách cảm nói với tôi và cắt đứt câu tôi định nói.


Có vẻ như chủ nhân cũng dùng thần giao cách cảm với ba người kia.

"Được rồi, chị hiểu rồi Nico, chị sẽ cư xử đàng hoàn. Chị là Airi rất vui được gặp ba nhóc"-Airi

"Chị là Noel cứ gọi tôi là Noel"-Noel

"Anh là Noah"-Noah

"Vâng em là El rất vui được gặp mọi người Airi-san, Noel-san, Noah-san"El

"Em là Kai rất vui được gặp mọi người"-Kai

"Em là Alice cũng như El-chín và Kai-chín rất vui được gặp mọi người.-Alice

Ba nhóc lần lượt giới thiệu bản thân, chúng rất lễ phép đấy và có vẻ có mang một chút gì đó giống quý tộc.

Ba nhóc nhìn vào tôi, à tôi quên giới thiệu mình nhỉ.

"Anh là Bahamuth, một cổ long và cũng là hiệu trưởng của học viện Lilian này nhưng cúa gọi anh là Bahamuth là được "-Bahamuh

"Vâng em xin chào ngài hiệu trưởng... Bahamuth-san"-El

"Huh... em không bất ngờ khi biết thân phận thật của anh à"- Bahamuth

"Không nhiều cho lắm, bọn em đã học cách làm quen với những thứ kì lạ xung quanh anh Nico nên giờ anh ấy có nói anh ấy là gì đó to lớn như ác ma hay đại thiên thần thì bọn em vẫn có thể giữ bình tĩnh được"-El

El-chan có vẻ chính chắn hơn vẻ ngoài trẻ con của em ấy. Chưa bao giờ có ai biết tôi là cổ Long mà vẫn giữ được bình tĩnh như em ấy... ba nhóc này.

"A...bọn em có làm bữa trưa mọi người có muốn ăn cùng không"-El

"Đúng vậy đồ ăn Kai-chin làm ngon lắm đó"-Alice

"Mọi người cư vào ăn đi"

Chủ nhân đã lên tiếng vì thế nên chúng tôi vào ăn cùng.

Đồ ăn thực sự rất ngon, có thể nói là ngon bằng tôi làm luôn rồi, tôi học nấu ăn từ chủ nhân vì thế nhóc đó có thể nấu ngon như thế.

...Mà khoan đã Kai-kun là người nấu ăn á, tôi của tưởng người nấu ăn là hai cô bé này.

Nhưng đó là chủ nhân mà, điều gì lạ thì cứ cho qua đừng thắc mắc là cách sống tốt nhất.

Chúng tôi ngồi đó, vừa ăn vừa nói.

Lúc đấu ba nhóc có vẻ e dè khi nói chuyện với Airi vì tính cách lạnh lùng của cô ấy nhưng khi chủ đề bắt chuyện là chủ nhân thì bốn người ấy trờ chuyện cực kì ăn ý.

Họ nói chuyện với nhau say sưa như những người bạn thân lâu năm rồi ấy, chủ nhân thật là hay quá đi a.

Noel và Noeh cũng nhảy vào trò chuyện cùng bọn họ.

Chủ nhân đang ngồi quan sát bọn họ, ngài ấy không tham gia vào à?

Tôi bế ngài ấy đặt lên đùi tôi, ngài ấy nhỏ nhỏ nên rất dễ để làm, ngài ấy vùng vẫy một chút rồi ngồi yên.

Huh...chủ nhân không đẩy tôi ra à.

"Chủ nhân ôm thích thật đấy"-Bahamuth

"Im đi..."

Tai mèo của chủ nhân đang cụp xuống trông dễ thương quá.

Tôi và chủ nhân ngồi ngoài rìa xem mọi người nói chuyện vui vẻ.

Bầu không khí bình yên này lâu lắm rồi tôi mới được cảm nhận.

Có lẽ từ lúc mà cô ấy còn ở bên chủ nhân.