Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 9: Cháo đậu đỏ




Cô gái vẫn đang ngủ, ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi.

Hà Điền tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn, gió tuyết cũng không lớn, vội vàng xách thùng ra sông lấy nước.

Cô lại chọc thanh gỗ vào lỗ băng và khuấy mạnh, phá vỡ lớp băng tái sinh bên trong, sau đó ném thùng vào lỗ băng, kéo sợi dây buộc vào tay cầm thùng rồi nhấc thùng ra.

Nước xách lên đang bốc lên khói trắng.

Có thêm một người nữa trong nhà, cô phải sử dụng nhiều nước hơn bình thường. Khi bà còn sống, mùa đông đến, họ đều sẽ đặt sáu vại nước ở trong nhà.

Hà Điền đi tới đi lui hai lần, lấy bốn thùng nước, chuyển thêm hai vại nước vào nhà, cọ rửa sạch sẽ rồi lót vài khối gỗ bên dưới đáy vại, đặt ngay ngắn bên cạnh bếp lò.

Lúc này trời đã nhá nhem tối. Bên ngoài gió lạnh gào thét.

Hà Điền bỏ thêm cỏ khô vào chuồng của Gạo. Tuần lộc không sợ lạnh, chúng cũng không cần quá nhiều nước.

Hôm nay Gạo đã lập công lớn, Hà Điền cho thêm một nắm bột đậu vào máng của nó.

Từ chuồng của Gạo trở vào nhà cũng chỉ mất một đoạn ngắn, nhưng gió tuyết thổi qua lại khiến mắt Hà Điền gần như không mở lên nổi.

Cô đứng dưới mái hiên nhà, phủi bỏ những bông tuyết trên đầu xuống, đóng hàng rào gỗ dưới cửa sổ lại, rồi khóa bằng chốt gỗ.

Trở vào nhà, cô ngồi trước bếp lò, ném hai thanh củi vào trong bếp.

Cô gái vẫn còn chưa tỉnh lại.

Hà Điền suy nghĩ một chút, cô lấy một nắm đậu đỏ trong hũ sành cho vào một cái nồi sắt nhỏ, cho nước vào vừa đủ ngập đậu đỏ rồi đun sôi.

Sau khi nước sôi, cô đem nồi sắt đặt bên ngoài cửa, sau khoảng mười phút thì lại mang vào, nồi đã đông cứng lại thành đá (băng).

Cô lại đặt nồi sắt trên lửa và đun sôi lên, đậu đỏ bắt đầu nở từng hạt một, rất nhanh đã chín mềm.

Sau đó cô cho hạt kê đã rửa sạch cùng một ít táo tàu đỏ vào nồi.

Cây táo tàu được trồng khi bà của Hà Điền trạc tuổi cô lúc này, bây giờ mỗi vụ hè thu đều có thể thu hoạch gần như được cả một sọt.

Những quả táo vừa được hái xuống có màu xanh ngọc, điểm xuyết vài đốm đỏ, tròn trịa bóng loáng, trên bề mặt có ánh bóng như sáp, mỗi quả có kích thước bằng quả trứng gà gô. Táo rửa sạch, phơi khô, cho vào vỉ tre phơi nắng sẽ chuyển sang màu đỏ và khô lại, cho dù nấu với cháo kê, ngâm nước uống hay ăn như món ăn vặt, đều rất ngọt.

Quả táo khô được cho vào trong vại sành đựng đầy than củi, đặt ở nơi thoáng mát, có thể bảo quản trên một năm.

Sau khi nấu thêm nửa tiếng, cháo kê trong nồi chuyển dần từ vàng sang nâu đỏ, dưới sự khuấy liên tục của Hà Điền, đậu đỏ và hạt kê trộn đều với nhau, thơm lừng cả nhà.

Cô nhắc nồi cháo xuống bếp, rồi lại đặt nồi canh vịt lên.

Đầu tiên Hà Điền tự mình múc đầy một chén cháo nhỏ, cầm trong tay, dùng muỗng từ từ khuấy rồi uống dọc theo thành chén.

Người bệnh đã tỉnh lại, bị mùi thức ăn lẫn trong phòng đánh thức.

Cái lạnh cực độ khiến cho cơ thể người nọ vô cùng kiệt quệ, đồng thời cũng khiến trí nhớ trở nên rối tung, mờ ảo, trong mơ hồ, dường như còn nhìn thấy có một thiên thần đang ngồi trên một con nai trắng, phía sau phát ra ánh hào quang, xuất hiện.

Nhưng lúc này mở mắt ra, không có nai trắng, càng không có thiên thần.

Nơi này là một ngôi nhà gỗ, những tấm ván gỗ trên mái và tường đã ngả sang màu nâu theo thời gian, cách đó không xa là một chiếc bàn, chiếc bàn được phủ một chiếc khăn trải bàn bằng sợi bông, trên đó đặt một chiếc bình đất nung trông rất lạ. Hình như phôi bùn gần miệng bình hơi cong, người nung chắc là đã nhầm lẫn. Trong bình có vài cành cây đã khô, trên cành còn lại những quả nhỏ màu đỏ như hạt san hô.

Cạnh chiếc bình là ngọn đèn dầu đang chập chờn phát ra ánh sáng ấm áp. Nó được đặt trên một chiếc đui đèn làm bằng kim loại, phía sau đèn là một cái đĩa kim loại rất nhẵn, có tác dụng phản chiếu ánh sáng của đèn dầu.

Căn nhà rất ấm áp, bếp lò đang phát ra tiếng kêu “tanh tách”, trên mái phía trên bếp treo một khung gỗ vuông, trên đó có đầy móc, treo những chiếc nồi đủ kích cỡ và kiểu dáng, tất cả đều được đánh bóng sáng loáng. Trên bức tường bên cạnh ống khói có một chiếc tủ gỗ hai cửa, bên dưới tủ là một kệ gỗ hai tầng đựng đầy chai lọ.

“Thiên thần” hiện về trong trí nhớ mơ hồ lúc này đang ngồi trước bếp lò, bưng chén cháo lên uống.

Từ trang phục của cô, cô tất nhiên không phải là thiên thần, mà là một cô gái miền núi.

Cô đang mặc một chiếc áo bông thô dài màu tím – đỏ sẫm, hàng cúc áo bằng vải cùng màu, viền cổ được trang trí bằng một lớp lông tơ màu đen xám, không thể phân biệt được với lông của loài vật nào, hơi giống lông chồn.

Cô cũng đeo hai món trang sức kỳ lạ trên hai cánh tay, đó là hai tấm vải cùng màu với áo bông, kéo dài từ cổ tay đến cánh tay, trên đó chỉ thêu đơn giản ba hàng chữ X nhỏ và chấm đỏ bằng sợi bông trắng như là để trang trí.

Chiếc áo dài vải bông thô này rõ ràng là để mặc trong nhà, được may ôm sát cơ thể. Quanh eo còn có một chiếc thắt lưng da màu nâu kích thước bằng bốn ngón tay, giúp vòng eo của cô trông thon thả hơn. Chiếc áo bông thô này dài dưới thắt lưng và kéo dài đến đùi, giống như là một chiếc váy nhỏ, mép áo cũng được viền bằng lông. Cô cũng buộc một chiếc váy nhỏ ở eo, giống như những đồ trang trí trên tay áo, mép váy cũng được thêu hình chữ thập nhỏ màu trắng. Chiếc váy nhỏ này có nhiều nếp gấp và được trang trí nhiều hơn so với chiếc áo dài bông thô, nhưng chỉ có một nửa, rủ xuống trước người, phía sau lưng trống trơn, chỉ buộc lại thành một cái nơ bươm bướm.

Chờ đã, cái váy nhỏ này… hình như là “tạp dề”?

Vì vậy, có thể thấy, tay áo và chiếc tạp dề nhỏ này là cùng một bộ, và không phải là phụ kiện?

Lúc này bụng người bệnh kêu lên ùng ục ùng ục, thiên sứ nhỏ ăn mặc kỳ quái kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Cô tỉnh rồi? Thật tốt quá! Đói bụng sao?”

Hỏi xong, cô cầm một cái ly đang đặt ở trên bếp lên, bước đến ngồi xổm xuống trước mặt người nọ.

Khuôn mặt cô vì ánh lửa mà ửng hồng lên, đôi mi đen mảnh và cong vút, chân mày rậm, có vẻ như chưa từng được tỉa tót bao giờ; đôi mắt vừa đen vừa sáng, hình dáng giống như hạt quả hạch, chung quanh nó là vòng mi dày, ở đuôi mắt còn có một vài sợi rất dài.

Miệng của cô tuy nhỏ nhưng lại nhiều thịt. Môi đỏ răng trắng.

Khó trách khi vừa mới tỉnh dậy đã nhận nhầm cô gái miền núi này thành thiên thần, vì trông cô không khác gì một con búp bê Nga. Loại búp bê đó được làm bằng gỗ, mặt và thân của nó được sơn mài, mở ra một lớp, lại có một lớp khác, mặt của mỗi lớp đều giống nhau, nhưng kích thước lại khác, quần áo cũng khác một chút.

Hà Điền không nhận ra rằng người bệnh này đang tưởng tượng ra, khi cô đội khăn trùm đầu và thắt thành hai bím tóc sẽ càng giống búp bê matryoshka hơn, cô chỉ biết rằng, cô gái xinh đẹp có đôi mắt thất thần ấy đang ngây người nhìn mình.

Cô đoán rằng, có thể cô gái này vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cô cầm ly nước đưa cho cô ấy: “Cô còn có chỗ nào không thoải mái sao?”

Cô gái ngồi dậy, cầm lấy ly nước, nhìn nó và hỏi: “Đây là loại hoa gì?”

Hà Điền nói với cô ấy: “Là hoa cúc dại. Cô uống đi.”

Lúc này cô ấy mới cầm ly lên uống.

Cô gái uống nước xong, cùng Hà Điền mặt đối mặt, cười nói: “Cảm ơn cô đã cứu tôi.”

Giọng của cô ấy không vì trà hoa cúc mà trở nên dịu lại một chút nào, nó vẫn còn khàn và trầm.

Hà Điền sửng sốt một chút, mới hỏi: “Cô định đi đâu?”

Cô gái không trả lời, nụ cười trên mặt trở nên có chút chua xót, rồi lại thoáng hơi châm chọc.

Hà Điền lại nói: “Lại có tuyết rồi. Lần này tuyết có thể kéo dài đến tận vài ngày. Dù cô có muốn đi đâu, tạm thời cũng không thể đi được.”

Cô gái kinh ngạc nói: “Tôi đang cưỡi ngựa thì gặp tuyết rơi, móng ngựa bị mắc kẹt trong tuyết, rồi đàn sói kéo đến…” Cô ấy dừng lại một lúc, nhìn Hà Điền: “Tôi nghĩ, có lẽ tôi phải tạm thời ở lại đây một thời gian, cô có thể giữ tôi lại được không?”

Hà Điền gật đầu đồng ý: “Tuyết rơi dày đặc đã chắn núi, muốn xuống núi thì phải đợi đến mùa xuân năm sau, hoặc đợi đến khi sông hoàn toàn đóng băng rồi đi dọc theo nó.” Cô lại không tự chủ được nhìn bàn tay của cô gái: “Cô có thể sống ở đây với tôi, nhưng chúng ta phải cùng nhau làm việc để vượt qua mùa đông này.”

Cô gái lập tức nói: “Được! Tôi sẽ giúp cô làm việc.”

Hà Điền cũng hỏi ngay: “Vậy, cô có thể chẻ củi, đánh cá và làm lưới đánh cá không?”

Cô gái lắc đầu: “Đều chưa từng làm. Trước đây tôi sống ở thành phố. Nhưng tôi muốn học.”

“Được rồi, vậy tôi sẽ giữ cô lại.” Hà Điền gật đầu rồi đưa tay về phía cô ấy: “Tôi tên là Hà Điền. Còn cô?”

Cô gái cũng duỗi tay ra, chủ động nắm lấy tay Hà Điền, kiên quyết lắc lắc: “Tôi là… Dịch Huyền. Dịch trong dung dịch (dễ dàng), Huyền trong huyền cầm (dây đàn).”

Hai người bắt tay nhau, dường như Dịch Huyền còn muốn nói thêm gì đó, không ngờ bụng lại phát ra âm thanh rất lớn.

Cô ấy có chút ngượng ngùng nhìn xuống bụng mình, cùng Hà Điền bật cười.

Hà Điền múc cho cô ấy một chén cháo đậu đỏ: “Lần cuối cùng cô ăn là bao lâu rồi?”

Dịch Huyền lắc đầu, lại hỏi Hà Điền: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Hà Điền lấy đồng hồ ra xem: “Tám giờ mười bốn phút tối.”

“Vậy thì gần ba mươi hai giờ trước.”

Hà Điền sửng sốt. Điều này có nghĩa là cô ấy đã đói gần một ngày trước khi bị lạnh cóng. Với thời tiết như thế này, đừng nói một cô gái yếu đuối, thậm chí ngay cả một người đàn ông khỏe mạnh nếu cả ngày không ăn cũng sẽ chết cóng vì không thể duy trì thân nhiệt.

“Vậy thì đừng ăn đồ nhiều dầu mỡ. Thật ra, tôi có nấu món canh xương vịt. Vốn định tối nay sẽ ăn…”

Khi Hà Điền đang múc cháo, Dịch Huyền ra khỏi chăn bông. Cô ấy chỉnh lại quần áo của mình, gấp gọn gàng chăn bông thành hình vuông nhỏ rồi cũng gấp nệm lông hươu lại, sau đó cuộn tấm chiếu rơm đậy lên chăn bông. Thậm chí, hai bình nước Hà Điền làm ấm chân và cơ thể cho cô ấy cũng được đặt lại trên bếp.

Cô ấy đứng trước bếp lò, nhìn mớ chai lọ trên giá gia vị treo trên tường, ngẩng đầu nhìn kệ để đồ, rồi lại nhanh chóng quay mặt sang một bên, nhìn chằm chằm vào □□ treo bên cửa một lúc.

Khi Hà Điền cõng Dịch Huyền trở vào nhà, cô biết rằng cô gái này khá cao, vì đôi chân của cô ấy không ngừng lê trên mặt đất. Hà Điền vốn đã cao, nhưng cô không ngờ rằng cô gái thanh tú này lại cao hơn mình đến nửa cái đầu.

Khi Dịch Huyền đi đến trước mặt cô, Hà Điền đột nhiên đứng thẳng lưng lên một cách vô thức, như thể cô đang chiến đấu với một cảm giác chèn ép vô hình nào đó.

Cô kéo một trong hai chiếc ghế gỗ duy nhất trong nhà mời Dịch Huyền: “Cô ngồi đi.”

Dịch Huyền không có ngồi xuống, mà là nhìn hai bàn tay của mình, có chút ngượng ngùng nói với Hà Điền: “Tôi… còn chưa rửa tay.”

Hà Điền nhanh nhảu nói: “Trước tiên đừng rửa tay. Tôi đã rửa tay cho cô và bôi thuốc mỡ. Đợi đến sáng mai cô hãy rửa. Trước đó thì đừng chạm vào nước, nếu không sẽ bị nứt da, rất đau và ngứa.”

Dịch Huyền vội vàng ngồi xuống, cảm ơn Hà Điền rồi ăn cháo.

Cháo được đựng trong một cái chén sành màu nâu đỏ, dưới ngọn đèn, khói trắng và mùi thơm của táo và đậu đỏ nấu nhừ bốc lên nghi ngút.

Hà Điền ngồi đối diện với Dịch Huyền, nhìn cô ấy ăn từng ngụm từng ngụm cháo. Tư thế ăn uống của cô ấy rất tao nhã, nhưng chỉ trong nháy mắt đã ăn xong một chén cháo đặc.



REPORT THIS AD

Cô ấy ăn xong, có chút ngượng ngùng nhìn Hà Điền.

Hà Điền hiểu ngay: “Vẫn còn.”

Hà Điền đổ phần cháo còn lại trong nồi ra chén, cảm thấy hơi tiếc nuối. Cô vốn định sẽ làm một chiếc bánh rán bằng cháo đậu đỏ còn sót lại cho bữa sáng ngày mai.

Cháo kê với đậu đỏ sau khi nguội sẽ dễ đông lại hơn, để qua đêm sẽ hoàn toàn cứng lại. Buổi sáng, úp một chiếc dĩa lên nồi, lật ngược nồi lại, cháo trong nồi sẽ rơi ra dĩa, váng đậu chìm xuống đáy nồi, trên cùng là sữa kê trong mờ và táo đỏ. Nó đông đặc lại thành một hình tròn trông giống như một chiếc bánh ngọt hoặc là một khối thạch lớn. Có thể dùng muỗng ăn trực tiếp, hoặc là cắt thành từng miếng nhỏ để làm bánh rán.

Cho một miếng lớn dầu ngỗng vào chảo, rán mặt đậu trước, sau đó lại rán mặt kê, chỉ cần rán trong vài phút là có thể ăn được. Bánh sau khi rán giòn bên ngoài, mềm ngọt ở bên trong.

Hà Điền nuốt nước miếng, đặt cái chậu rỗng vào trong bồn rửa rồi rắc một lớp tro thực vật lên.

Trong khi ăn cháo, Dịch Huyền hỏi Hà Điền tại sao lại phải rửa chén như vậy, những vại nước này dùng để làm gì và cách xử lý nước thải từ bồn rửa.

Có thể thấy, cô ấy đang rất cố gắng để thích nghi với cuộc sống ở đây càng sớm càng tốt.

Sau bữa tối, Hà Điền dạy Dịch Huyền cách cho củi vào lò.

Cô gái xinh đẹp này thực sự không biết gì về cuộc sống trong rừng cả.

Hà Điền hỏi cô ấy: “Vậy ở nơi cô từng sống, làm cách nào để giữ ấm vào mùa đông?”

Dịch Huyền suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đốt than và củi. Nhưng tôi chỉ hiểu lý thuyết chứ chưa từng thực hành bao giờ.”

Cũng may là cô ấy đã thực hiện việc nấu nước và đổ nước sôi từ ấm vào bình rất tốt.

Hà Điền lại ngồi trước ngọn đèn dầu vá lưới đánh cá. Bây giờ cô đã có đồng đội, phải nhanh chóng đào thêm hai lỗ băng trên sông, vậy là đã có thể bắt cá.

Cô mơ hồ có cảm giác rằng, với vóc dáng hiện tại của Dịch Huyền, có thể sức ăn của cô ấy sẽ nhiều hơn so với ước tính ban đầu của cô.

Dịch Huyền cũng muốn giúp đỡ, nên Hà Điền đưa cho cô ấy một mớ lưới đánh cá để cô ấy vừa xem vừa học, trước tiên thử làm một cái túi lưới trước.

Một lúc sau, Dịch Huyền lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Tôi… muốn đi vệ sinh.”

“À à à, quên nói với cô điều này.” Hà Điền dẫn Dịch Huyền đến một góc, nơi xa bếp lò và là nơi lạnh nhất trong nhà. Ở đó có hai vách ngăn được làm bằng gỗ bạch dương mỏng và cỏ dại màu xám tím, tạo thành một ngăn nhỏ thông với bức tường.

Mở vách ngăn ra, phía sau là một cái thùng gỗ, lại mở nắp thùng gỗ, bên trong có một cái bình đất, trên nắp thùng gỗ có một vòng gỗ hình tròn, vừa khít với chiếc bình đất ấy. Cái này, chính là bồn cầu.

Hà Điền không ngờ rằng Dịch Huyền, người đã thích nghi rất tốt từ khi tỉnh dậy, lại vì vấn đề đi vệ sinh mà bị đả kích không nhỏ.

Cô ấy do dự một hồi lâu, dường như có chút sợ Hà Điền khó chịu, thảo luận với cô: “Tôi có thể đi ở bên ngoài được không?”

“Không được!” Hà Điền phủ quyết dứt khoát: “Trời rất lạnh và tối. Huống chi bên ngoài còn có bão tuyết.”

Ngoài cửa sổ, tiếng gió vẫn như cũ rít gào, vừa tựa như tiếng bầy sói hú ở phía xa, vừa tựa như tiếng cú đêm.

Dịch Huyền nhượng bộ, cô ấy lấy áo choàng của mình đến che ở bên ngoài vách ngăn lại.

Hà Điền cảm thấy điều này không cần thiết một chút nào, nhưng cô cũng không ngăn cản. Sau khi vá lưới đánh cá xong, cô bắt đầu rửa mặt.

Cô tìm một cành liễu khô cho Dịch Huyền, dạy cô ấy nhúng vào kem đánh răng tự làm để đánh răng.

“Ngày mai tôi sẽ làm bàn chải đánh răng cho cô.” Cô đưa bàn chải đánh răng cho Dịch Huyền xem: “Đầu bàn chải này làm bằng lông lợn rừng, dùng sợi tre quấn lên một thanh gỗ nhỏ. Sau một thời gian có thể tháo đầu bàn chải ra và thay bằng một cái mới. Đây là do bà tôi phát minh ra.”

Sau khi rửa mặt xong, Dịch Huyền muốn trải lại chiếu rơm ngủ trên mặt đất, Hà Điền ngăn cô ấy lại: “Không thể ngủ trên mặt đất. Vì không thể vác cô nổi nên tôi mới tạm thời để cô nằm ở đây. Cô phải ngủ trên gác với tôi.”

Mặt Dịch Huyền đỏ bừng, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi lắc đầu: “Không, không được.”

Hà Điền lại một lần nữa bất ngờ.

Môi trường sống trước đây của Dịch Huyền rất khác so với cô, cô đã chuẩn bị tâm lý cho điều này. Một cô gái như công chúa sống trong tháp ngà vừa tỉnh dậy đã chủ động học cách đan lưới đánh cá và đốt củi, cô còn muốn gì nữa?

Hà Điền ngẩn người, nghĩ đến vừa rồi đi vệ sinh Dịch Huyền cũng bày ra bộ mặt nhăn nhó như vậy, cô hiểu. Cũng không phải là Dịch Huyền ghét bỏ nơi này dơ bẩn, mà là vì cô ấy chú trọng đến không gian và sự riêng tư.

Hà Điền kiên nhẫn giải thích: “Vừa rồi cô ngủ dưới đất không cảm thấy lạnh là bởi vì bếp lò liên tục đốt củi, nếu chúng ta ngủ rồi, sẽ không ai thêm củi vào nữa. Tuy rằng lửa sẽ không tắt, nhưng cũng không mạnh. Trời càng lúc càng lạnh, không khí nóng tụ lại trên các thanh nan của gác, hơn nữa ống khói được gắn liền với bức tường nên rất ấm áp. Sáng mai, nói không chừng bức tường cạnh cửa sổ sẽ kết băng lại. Có đôi khi, ván gỗ trên cửa sổ cũng bị đóng băng, không thể mở ra được.”

“Tôi biết cô đã rất cố gắng, do không quen, cùng với sợ hãi…” Cô cười nói: “Nhưng tôi không phải người xấu.”

Dịch Huyền vẫn còn do dự: “Nhưng, cô là một cô gái…”

Hà Điền cười với cô ấy: “Cô cũng là con gái mà!”

Vẻ mặt của Dịch Huyền lúc này rất kỳ lạ, khóe miệng rũ xuống, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Hà Điền.

Hà Điền đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Dịch Huyền giống như có điện, khiến cô có chút sợ hãi, không khỏi lùi lại một bước.

Lúc này, Dịch Huyền lại mỉm cười.

Cô ấy không còn nhăn nhó nữa, cúi xuống cuộn tấm chiếu rơm lại rồi ôm lên: “Làm cách nào để lên đó?”

Khoảng trống phía trên gác là một hình tam giác tính từ cạnh bên, điểm cao nhất chỉ có một mét, họ chỉ có thể quỳ trên sàn rồi tiến về phía trước. Hà Điền có thể thẳng đầu khi quỳ, còn Dịch Huyền thì thỉnh thoảng sẽ bị đụng đầu.

Trên gác được lót một lớp ván dày, trên đó trải một lớp chiếu bằng rơm rất bền, dày từ hai đến ba centimet. Dãy không gian hẹp nhất bên cạnh mái hiên được làm thành một ngăn gỗ dùng để chứa chăn ra gối đệm và quần áo. Kệ gỗ trên đầu giường của Hà Điền xếp một vài cuốn sách, một chiếc đèn pin cầm tay và một chiếc ly gốm. Trên dầm và góc mái có treo những giỏ hoa hình cầu nhỏ làm bằng tre đan, bên trong không biết chứa loại hoa khô gì, tỏa ra mùi thơm rất nhẹ.

Hà Điền dạy Dịch Huyền đặt chai chứa đầy nước nóng vào lòng bàn chân và ôm vào trong ngực, rồi quấn chặt chăn bông lại.

Sau khi thổi tắt đèn dầu, hai người ở trong bóng tối đều rất ăn ý giữ im lặng, một lúc sau, Dịch Huyền lên tiếng trước.

“Tại sao cô không hỏi tôi, tôi từ đâu tới? Thời tiết này sao lại chạy vào trong rừng?”

“À… vì hỏi cũng không có ý nghĩa gì. Dù sao thì cô cũng không định trả lời tôi, đúng không?”

Từ lúc nhìn thấy cô gái này nằm dưới tuyết, Hà Điền chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy vì ra ngoài chơi mà bị lạc đường.

Không ai lại đến trên núi du ngoạn vào mùa này. Nơi đây cách xa khí hậu ôn đới, núi non trập trùng, nhìn từ xa đã thấy toàn là tuyết, tuyết phía trên đỉnh núi quanh năm không tan. Nơi dùng để làm chợ ở dưới chân núi cách thành bang gần nhất cũng phải đi ngựa hai ngày một đêm, hoặc đi thuyền bốn ngày ba đêm. Trong bốn mùa, chỉ có mùa xuân và mùa hè, các lái buôn mới đổ xô đến thu gom đồ da và ở lại chân núi vài tuần.

Một lúc lâu sau, Dịch Huyền khẽ “Ừ” một tiếng, nhưng rồi cô ấy lại nói: “Tôi cũng không biết nữa.”

Sau một lúc, Hà Điền hỏi: “Vậy thì… nơi cô từng sống, trồng lúa hay lúa mì?”

Dịch Huyền khẽ cười: “Trồng gì sao?” Cô ấy suy nghĩ một lúc: “Chắc là trồng lúa? Ngoại thành có rất nhiều ruộng lúa, mùa hè thì thả vịt vào ruộng để chúng ăn sâu bọ, mùa thu thì thả nước vào, cạn thì gặt lúa, lúa mì… hình như tôi cũng đã từng  nhìn thấy.”

Một lúc sau, cô ấy hỏi Hà Điền: “Sao cô lại hỏi như vậy?”

Hà Điền nói: “Ở đây chúng tôi không thể trồng lúa hoặc lúa mì. Hai loại bột này đều phải mua. Từ ba bốn năm trước, gạo và lúa mì ngày càng trở nên đắt đỏ, năm nay gần như không thể mua nổi nữa, tôi chỉ mua được mười cân gạo, mười cân bột mì, bình thường cũng không nở dùng đến. Những người lái buôn nói rằng điều này là do thành phố trồng lúa và thành phố trồng lúa mì ở phía nam đánh nhau, rất nhiều người chết và nhiều hoa màu bị đốt.”

Dịch Huyền không nói gì.

Khi Hà Điền nghĩ rằng cô ấy đã ngủ, lại nghe thấy tiếng cô ấy thở dài.