Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 54: 54: Một Loại Món Ăn Dân Dã Hiếm Thấy Khác





Một khi đã chấp nhận được món thịt ếch, một món ăn dân dã chỉ có ở mùa hè, thực đơn sẽ càng trở nên phong phú hơn nữa.
Vào sáng sớm trước khi mặt trời mọc, hoặc sau mười giờ đêm, treo đèn trên thuyền chèo đi, mang theo giỏ tre hoặc lồng lưới dạo quanh đầm lầy và ao hồ một vòng là bắt được cả một mớ.
Ếch mang về nhà có thể nhốt ở trong lồng tre lớn, khi nào muốn ăn thì bắt ra làm thịt.
Ngoài món ếch nướng, cũng có thể xào với ớt khô, gừng, hành lá, đường và nước tương, hoặc nấu một nồi canh chua cay thơm nồng với mấy con tôm càng đã để trong chậu nước cả tuần, cho thêm một ít thịt ếch vào nữa, ăn ngon thấu trời.
Kén tằm mà họ mang về nhà hôm đó thật ra cũng là một món ăn dân dã mà chỉ có vào mùa hè mới có.
Dịch Huyền cũng chưa từng ăn qua món này.
Buổi tối hôm sau, khi Hà Điền nói muốn ăn nhộng tằm, anh lại không khỏi lộ ra vẻ mặt giống ngày trước khi nghe cô nói muốn ăn ếch.
Hà Điền kêu anh chuyển một vài thứ từ trong kho ra.

Trong kho chứa đầy các dụng cụ và máy móc không thường dùng, phủ đầy mạng nhện và bụi bặm.
Sau khi Hà Điền lấp xong cái thứ vừa mới mang ra, nó trông giống như một cái "thùng nước" có tay cầm cao.
Dưới "thùng nước" có một ngăn chứa lửa, có thể cho thêm củi vào đun, thùng được làm bằng đồng, thực tế thì trông nó giống một cái nồi hơn.

Trên miệng nồi có một tay cầm, hoặc trục ngang, có thể tháo rời và rửa sạch, Hà Điền lắp một bộ phận nhỏ giống như lồng tre trên trục ngang đó.

Chiếc lồng tre này dài khoảng hai mươi cm, đường kính mười cm, được đan từ hai mươi bốn thanh tre đã được đánh bóng rất nhẵn, vì nằm trên một trục ngang bóng loáng nên chỉ cần dùng tay xoay một cái, quay rất êm.
Trên nồi sắt còn có một bộ phận khác, hình nan quạt có lỗ ở giữa, có thể gắn ở một bên mặt nồi.

Lỗ tròn có kích thước chỉ bằng quả óc chó.
Dịch Huyền hoàn toàn không thể nhìn ra chiếc máy này được dùng để làm gì, đến khi Hà Điền đổ đầy nước vào nồi, cho củi vào thùng lửa để châm lửa, sau khi nước sôi thì thả một ít kén tằm vào thì anh mới giật mình nhận ra.
"Đây là đang ươm tơ?"
"Đúng vậy!"
Hà Điền dùng những cành trúc mảnh cột thành một cái "chổi nhỏ" cỡ bằng hai ngón tay, cho vào trong nồi khuấy liên tục, chẳng mấy chốc trên cành quấn một ít tơ rất mịn, kén trôi nổi ở trong nước, theo hướng khuấy của Hà Điền mà xoay theo vòng tròn, một lúc sau, hầu như tất cả kén tằm trong nồi đều vướng vào cành trúc.
Hà Điền suy nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm nói: "Tiếp theo nên làm gì nữa nhỉ?"
Cô cũng không thể nhớ hết được quá trình ươm tơ.

Ngồi thảo luận với Dịch Huyền một lúc và thử nghiệm mấy lần, cô luồn sợi tơ ra khỏi lỗ tròn rồi quấn nó quanh chiếc lồng tre nhỏ.

Sau đó cô lại vào trong kho, tìm thấy một cuộn chỉ và một chiếc ghế cao, lúc này mới trông giống với mô hình khi ươm tơ.
Sau khi lần lượt cho hết kén vào, trên cuộn chỉ thu được một ít chỉ tơ.
Hà Điền chạy về nhà lục lại tủ sách trên gác, sau khi đọc xong, cô tháo sợi tơ ra, bó lại rồi treo lên phơi khô.
Sợi tơ sau khi khô có mùi thơm rất khó tả, sờ vào cực kỳ mềm và có độ bóng đẹp.
Nhìn nhúm tơ nhỏ này, cả hai đều thở dài cảm thán, cái việc ươm tơ này quả thật không dễ một chút nào.


Lúc này trong nồi chỉ còn lại một đống xác nhộng đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp ươm tơ dệt lụa.
Hà Điền nghĩ đến chiếc áo choàng màu đỏ của Dịch Huyền, tấm lụa đó rất dày, ước chừng nhúm tơ mà họ quay cả buổi này cũng chỉ đủ để dệt nên một xíu lụa cỡ móng tay mà thôi.
Hà Điền nói: "Chiếc áo của anh cô đọng sinh mạng của ít nhất một nghìn con nhộng tằm đó!"
Những cái kén đã bị cắn không thể ươm tơ được nữa, cho nên những con nhộng tằm dùng để ươm tơ đều bị chết bỏng, nói vậy cũng không sai.
Tuy nhiên, những con nhộng tằm đã bị bỏng đến chết này cũng không bị bỏ đi một cách lãng phí.
Cho mỡ ngỗng vào nồi, đun nóng, thả nhộng tằm vào chiên cho chín vàng đều, khi vớt ra thì rắc chút muối, ăn kèm với lá dâu tằm non, ngon cực.
Lúc đầu, Dịch Huyền đối với món nhộng này có hơi kháng cự.

Nhưng khi cho vào miệng rồi thì lại cảm thấy hương vị của nó khá đặc biệt.

Vỏ ngoài giòn, bên trong mềm, sau vài lần nhai sẽ thấy phần thân cưng cứng.

Nhưng chỉ cần đừng nghĩ đến cái hương vị này vốn là cái gì là được, rất thơm.
Hà Điền mô tả nó giống như thịt ếch, có hàm lượng protein cao và ít chất béo, hơn nữa còn có rất nhiều axit amin.
Nếu như trong vườn rau có lá xà lách hoặc rau mầm, ăn với nhộng tằm chiên thì còn ngon hơn nữa.

Còn nếu có củ cải đỏ nhỏ thì rửa sạch rồi cắt thành từng lát, một lát củ cải, một con nhộng tằm chiên, ăn chung với nhau.

Củ cải đỏ nhỏ là một loại củ cải đặc biệt, nó to bằng quả óc chó, vỏ ngoài có màu hồng tím tươi, bên trong có màu trắng như tuyết, rất đẹp, trông giống như là trái cây, ăn vào không khác gì trái cây vậy.

Thịt củ mọng nước, óng ánh sáng long lanh, cắn một cái, giòn rụm, vị ngọt nhiều hơn so với vị cay của củ cải.
"Vậy trước kia các cô cũng ươm tơ à?" Ăn xong nhộng tằm, Dịch Huyền nhớ tới chuyện này.
"Làm gì có nhiều thời gian như vậy.

Thời gian tôi nuôi tằm, bà vì chiều tôi nên lấy cái này ra cho tôi chơi một lần, chứ bà tôi cũng đâu có biết ươm tơ." Hà Điền tháo máy ươm tơ, đổ nước trong nồi ra đem rửa: "Nhưng nhộng tằm chiên thì hầu như năm nào cũng được ăn.

Chỉ cần trực tiếp cắt kén, nhộng tằm sau khi lấy ra còn động đậy nữa kìa!"
Nghe xong, Dịch Huyền lại rụt cổ.
Anh tưởng tượng đến những con tằm đang uốn éo, trên cánh tay nổi lên một lớp da gà.
Hà Điền không trêu chọc anh nữa, thế nhưng cô lại cười với anh một cách đầy thâm ý.
Hai người lại cất máy móc và dụng cụ đi, Dịch Huyền hỏi Hà Điền: ​​"Cô định làm gì với số tơ kia?"
Hà Điền suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Lúc đi ngang qua nhà của Tam Tam, tôi nghĩ, nếu như cô ấy đã thu mua sợi lanh và dệt sợi gai dầu, vậy thì tất nhiên cô ấy cũng có thể sẽ thu mua tơ và dệt lụa.


Tơ hẳn là đáng giá hơn sợi lanh đúng không?"
"Đúng vậy.

Cô ấy cũng có thể pha trộn tơ và sợi lanh lại với nhau.

Tôi đã từng mặc rất nhiều quần áo mùa hè được làm từ những loại vải như vậy.

Quần áo lụa nguyên chất sẽ dính vào cơ thể mỗi khi đổ mồ hôi, nhưng loại vải này thì sẽ không như vậy, hơn nữa nó còn mềm, sáng bóng và bền, nhẹ hơn nhiều so với vải lanh."
Hà Điền thở dài: "Thật ra, tôi cũng không biết liệu Tam Tam có thu mua tơ hay không nữa.

Dù cô ấy có tìm ra cách dệt lụa và vải lanh, hoặc là dệt lụa đi chăng nữa, thì cô ấy sẽ bán nó cho ai được chứ?"
Dịch Huyền động viên cô: "Cũng khó nói lắm, có khi những người đến thu mua trứng cá muối sẽ thích vải do Tam Tam dệt cũng không chừng."
Mặc dù gần một trăm năm đã trôi qua kể từ khi thời kỳ giá lạnh khắc nghiệt ập đến, nhưng quy mô và dân số của thành phố vẫn không thể so sánh được với trước khi thảm họa xảy ra.

Theo những gì anh biết, thành phố lớn nhất, đáng sống nhất và phát triển nhất thế giới vẫn chỉ có không quá 200.000 người.
Một số thành phố lớn mà anh đã đến thăm đều là những thành phố tốt nhất ở vùng đất này.

Chủ thành phố là bá chủ một phương, dân số của thành phố chỉ có 100.000 người.
Khó có thành phố nào có dân số dưới 100.000 người có các ngành công nghiệp hoàn chỉnh và phát triển, hầu hết các nguồn tài nguyên đều được sử dụng để cung cấp điện, các dự án xây dựng công trình và phục hồi khoa học kỹ thuật.

Không có thành phố nào có ngành công nghiệp may mặc và chăn nuôi đạt đến trình độ công nghiệp hóa cao.

Cho nên tơ lụa đã trở thành một trong những mặt hàng xa xỉ, cũng bởi vì thế mà các thương nhân, lái buôn có xu hướng thu mua lông chồn thay vì nuôi chồn nhân tạo.

Tất nhiên, điều này cũng là bởi vì hầu hết mọi người vẫn vì cái ăn cái mặc mà bôn ba ở bên ngoài, mà những người có khả năng thưởng thức lụa và lông chồn có thể cũng chỉ dưới một phần trăm dân số mà thôi.
Sau khi ăn xong một bữa nhộng tằm chiên giòn, Hà Điền và Dịch Huyền nhân lúc trời còn chưa tối mang hai thùng cát từ khúc ngoặt sông về bãi đất trống, đặt một cái sàng rồi xúc cát lên sàng để lọc những viên sỏi lớn ra.
Cát mịn đã qua sàng lọc còn cần phải được sàng lại nhiều lần nữa cho mịn hơn, cát mịn nhất sẽ được giữ lại và trộn với đất sét để làm gốm.
Phần cát còn lại thì lấy một số gạch nung chất xung quanh vây lại, phơi khô, sau đó cho vào thùng gỗ, trộn với mùn cưa, dùng để đựng các loại trái cây và rau quả thu hoạch vào mùa thu.
Mùa hè ngắn ngủi là mùa mà muôn loài cây cỏ chăm chỉ sinh sôi nảy nở.

Vào buổi tối hai ngày sau, Hà Điền và Dịch Huyền lại đi hái quả và lá dâu.

Lần này, họ mang Gạo theo.
Vào mùa hè, được nhảy xuống sông để bơi là điều mà những con tuần lộc rất thích.

Mặc dù hầu hết thời gian nhiệt độ của nước sông cũng chỉ ở mức 20 độ mà thôi.
Nó bơi theo phía sau thuyền nhỏ, tự do thoải mái, bốn cái chân lớn dập dềnh ở trong nước, chỉ có cái đầu là vẫn lộ ra trên mặt nước.

Khi Lúa Mì nhìn thấy cái đứa to xác kia có thể bơi như mình và vịt, nó đã rất ngạc nhiên, nhìn Gạo mà sủa um lên, tiếng sủa của nó dọa đến một con gà lôi đang kiếm ăn trên bãi cỏ bên sông.
Con gà lôi không bay quá cao, vỗ cánh lướt trong bụi cỏ, Hà Điền nâng súng bắn một phát, "Đùng", trúng ngay nó.
Lúa Mì nhảy ra khỏi thuyền theo ý của chủ, nó dũng cảm bơi lên bờ, nhảy vào trong bãi cỏ để tìm kiếm gà lôi.
Dịch Huyền dùng cọc tre chống đỡ chiếc thuyền, đợi một lúc, Lúa Mì kéo con mồi ra khỏi bãi cỏ, Hà Điền huýt sáo, cổ vũ nó nhảy xuống nước với con mồi trong miệng.
Lúa Mì bơi đến mạn thuyền với con mồi trong miệng, Hà Điền ôm nó lên, vỗ vào cổ và đầu nó: "Lúa Mì giỏi quá!"
Nó há miệng tự hào, cái đầu, cổ, mông và đuôi không ngừng lắc lư, làm mặt của hai người chủ dính toàn là nước, sau đó mới vui tươi hớn hở ngồi trên thuyền.
Con gà lôi này có lông đuôi dài và một chiếc mào nhỏ màu đỏ trên đầu, là một con gà trống.
"Xem ra tối nay được ăn ngon rồi!" Dịch Huyền vui vẻ.
Hà Điền nhìn anh một cái: "Không chỉ thế này thôi đâu!"
Bởi vì đến gần mười giờ tối mà vẫn còn có ánh sáng, bọn họ gần đây ngủ rất muộn, lại nhân lúc trời còn sáng mà làm việc, cho nên cơm tối thường ăn sớm và có phần đơn giản, đợi đến khuya thì ăn thêm một bữa nữa.
Khi đến khúc ngoặt sông, Gạo lên bờ, không thèm đếm xỉa gì đến người khác, lắc lư chầm chậm vừa đi vừa ăn.
Nó cũng thích ăn những quả mọng nước chua chua ngọt ngọt, nhưng thật đáng tiếc, mấy người Hà Điền lại lợi dụng nó nữa.

Mỗi khi nó tìm được quả mọng là họ lại gạt nó sang một bên, nó chỉ có thể ăn những quả rụng trên mặt đất, hoặc là phải đi tìm chỗ khác.
Có rất nhiều loại quả có thể phơi khô, để khi mùa đông thiếu rau quả tươi thì lấy ra ăn.
Khi nướng bánh quy và bánh mì, lúc trộn bột thì thêm vào một số loại hạt, hoặc là dùng nước sôi ngâm yến mạch và lúa dại rang, cho vào một muỗng mật ong, là một bữa sáng ngon đơn giản và bổ dưỡng, thuận tiện cho những lúc cắm trại hoặc săn bắn.
Quả mọng cũng có thể làm thành đồ hộp, sau khi rửa sạch thì để ráo, pha muối, đường với nước sôi theo tỷ lệ thích hợp, để nguội, rót vào hũ thủy tinh, cho quả vào, đậy kín, có thể dùng được lâu.
Tất nhiên, nó cũng có thể được làm thành mứt.

Phết lên bánh mì, bánh hấp, bánh rán, bánh quy.
Tóm lại, tất cả các loại quả mọng đều là thực phẩm có nhu cầu dùng cao, vì vậy phải cần rất nhiều thời gian để thu thập chúng.
Gạo cứ thế đi về phía trước, giỏ quả mọng của Hà Điền và Dịch Huyền càng lúc càng nặng hơn.
Thời gian dần trôi, Dịch Huyền ngửi thấy mùi hương của hoa, anh ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa có những cụm hoa hồng lớn đang nở rộ, giống như một tấm gấm trên thảm cỏ xanh, rất nhiều ong bướm cũng bị thu hút, nhẹ nhàng bay lượn trên cành hoa.
Anh nhìn Hà Điền, Hà Điền cũng đang cười với anh: "Đẹp không?"
"Ừ."
Những bụi hoa hồng trải dài từ hai đến ba trăm mét, chỗ cao nhất cũng cao gần hai mét, trong đó xen lẫn rất nhiều hoa tường vi, một số cành đã mọc ra quả đỏ.
"Nơi này là do ông nội tôi phát hiện ra.

Lúc đầu hoa không lớn lắm.

Ông chặt hết những cây cao khác xung quanh, rồi chúng cứ vậy mà lớn dần lên.


Gần đây cũng có một tổ ong, để hôm khác tôi sẽ đưa anh đi lấy mật."
Càng đến gần bụi hoa, mùi thơm càng nồng đậm.
Hà Điền nheo mắt hít sâu một hơi, cô tháo giỏ thu hái quả mọng ra đậy nắp lại, rồi lại cột một chiếc giỏ khác quanh eo để hái hoa hồng.
"Chúng ta chỉ cần những nụ hoa lớn và đẹp nhất." Cô lấy ra hai đôi bao tay năm ngón làm bằng da sóc và đưa cho Dịch Huyền một đôi: "Phải cẩn thận."
Dịch Huyền nhìn một rừng hoa hồng trước mắt, nghĩ rằng có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều so với hái quả, nhưng khi bắt đầu hái thì mới nhận ra, muốn to muốn đẹp, màu sắc rực rỡ và nguyên vẹn mà không bị sâu bọ cắn, thật đúng là không hề dễ dàng.
Nhưng được làm việc ở một nơi hương hoa dễ chịu như thế này, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Khi mặt trời dần di chuyển về phía Tây, Hà Điền quyết định kết thúc công việc.
Khi đi ngang qua cây dâu, họ lại hái một ít lá non tươi và lấy đi cả chục cái kén.
Màu sắc của kén tằm thoạt nhìn thì giống nhau, nhưng khi để gần thì màu sắc của các kén trên cùng một cây lại có sự khác biệt, một số có màu xanh nhạt, một số thì có màu hơi vàng.
Về đến nhà, Dịch Huyền vo gạo, Hà Điền mổ gà lôi và lấy nội tạng ra, cho gan gà vào chảo, thêm một chút muối rồi chiên từ từ, dùng muỗng sắt nhỏ múc mỡ rưới đều lên gan gà, không cần chiên quá lâu, chỉ cần hai mặt ngả màu là được, sau đó bày ra đĩa rồi cắt miếng.

Mới ngửi thôi mà đã chảy nước miếng rồi.
Đối với mề gà thì cẩn thận lột lớp màng màu vàng ra, sau khi phơi khô và xay nhuyễn, nó trở thành một loại dược liệu có tác dụng chữa chứng biếng ăn.
Mề và lòng gà dùng que sắt chọc thủng, bọc một lớp mỡ lấy từ bụng gà, cho vào khay nướng, nướng trong vòng mười phút, lấy ra rồi cắt, sau đó rưới một ít nước tương lên.
Phần gà lôi còn lại thì để mai xử lý, lấy tro nhét vào bụng rỗng của nó rồi dùng dây rơm cột lại, đặt vào thùng gỗ đựng cát và mùn cưa, cất vào hầm.
Các phần nội tạng thì được cắt nhỏ thành nhiều đoạn làm thức ăn thêm cho vịt.

Lúa Mì cũng được chia không ít.
Dịch Huyền và Hà Điền kết thúc bữa ăn tối, vô cùng thỏa mãn tắm rửa rồi đi ngủ.
Khi nằm ở trên gác, trời vẫn còn hơi sáng.
"Bây giờ ở phía Bắc mặt trời vẫn còn chưa lặn?"
"Có lẽ vậy."
Hai người ngẫu nhiên tán gẫu vài câu, Hà Điền hỏi: "Anh còn đói không?"
Dịch Huyền không thể nhìn thấy cô, nhưng cảm thấy giọng điệu của cô hơi kỳ lạ.

Anh không khỏi tiến lại gần tấm rèm: "Tôi...!không thấy đói, sao vậy?"
Hà Điền đẩy thứ gì đó qua từ mép rèm: "Nếu còn đói thì có thể ăn cái này."
Anh cúi đầu xuống nhìn, vẫn không nhận ra đó là cái gì, nó to bằng quả táo tàu, hình bầu dục, hơi nhọn hai bên, màu nâu và bóng, nhìn kỹ hơn thì thấy có vài đường rãnh ở bên trên.
"Đây là cái gì...?" Anh cảm giác được có gì đó không đúng, Hà Điền ở bên kia rèm bật cười, anh cầm lấy thứ đó định đưa lên nhìn, nó đột nhiên vặn vẹo, hóa ra là còn sống!
Dịch Huyền hét lên ném nó ra ngoài: "Là con nhộng!"
Hóa ra Hà Điền đã cắt một kén tằm và đưa một con nhộng sống cho anh.
"Hahahahaha!" Ở bên kia tấm rèm, Hà Điền đập chăn nệm cười to, tiếc ghê, vừa rồi không nhìn thấy được biểu hiện hoảng loạn của Dịch Huyền.
Cô vươn tay sờ vào rèm có chút tiếc nuối, lòng bàn tay nóng rực, là bàn tay của Dịch Huyền ấn lên.
Cả hai cười một lúc rồi lăn ra ngủ.
Phía ngoài căn nhà, trong rừng cây, cuối cùng thì ánh trăng cũng đã xuất hiện.

Khắp mọi nơi đều là tiếng kêu của ếch và côn trùng..