Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 46: 46: Mưa Lớn





Sau Đoan ngọ, thời tiết thật sự trở nên nóng hơn.
Ánh nắng mặt trời vào buổi trưa có thể lấy chữ "gắt" để hình dung, vì vậy Hà Điền và Dịch Huyền đã tận dụng khoảng thời gian buổi sáng lúc mặt trời còn chưa lên cao và khi trời nhá nhem tối để trồng trọt.
Mặc dù vậy, sau khi mặt trời mọc, mồ hôi vẫn đổ như mưa.
Một buổi chiều nọ, ngay sau khi ăn trưa xong, mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, rất nhanh sau đó trời bắt đầu đổ mưa.
Cũng may là các loại cây trồng hiện đang phát triển rất tốt, những cây non cũng sẽ không bị mưa rơi xuống làm ngã bẹp trên đất nữa.

Đọt non hoặc đã leo lên giá hoặc đã bắt đầu bò trên mặt đất, ngay cả khi không có gì che chắn thì tấm mành cỏ bên dưới cũng đã có thể bảo vệ cho chúng.
Cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ không mang lại nhiều mát mẻ, căn nhà càng trở nên ẩm thấp và oi bức.
Hôm nay họ vốn định chèo thuyền dạo một vòng.
Lưới đánh cá thả mấy ngày trước, lồng và bẫy nhánh cây đặt ở các nhánh sông nhỏ đều đã có thể nhấc lên được.

Nếu như may mắn, còn có thể thuận tiện nhặt thêm một ít trứng.

Tiến vào giữa hè, lứa vịt con đầu tiên nở đã bắt đầu thay lông, vịt mẹ bận chăm sóc nên sẽ không còn đẻ trứng nữa, nhưng thủy cầm không bay đến một lượt, hiện tại một số thủy cầm đến muộn lần lượt bay đến, bắt đầu sinh sôi nẩy nở.

Họ vẫn có thể tìm thấy trứng, nhưng số lượng ít hơn nhiều so với một tháng trước.

Khi đó, khắp nơi trên bãi cỏ bên bờ ao đâu đâu cũng đều có trứng.
Dù trời mưa to không thể ra ngoài nhưng cũng không thể chỉ ngồi ở nhà mà không làm gì được.
Trứng tươi dù đặt ở nơi thoáng mát cũng chỉ bảo quản được nhiều nhất là một tháng, sau một thời gian sẽ xuất hiện "vệt máu đỏ", lòng đỏ dính vào vỏ, mùi vị của trứng cũng thay đổi đi.
Đợt trước cô đã dùng rất nhiều trứng vịt muối để làm thanh đoàn và bánh ú, hôm nay có thể làm thêm một ít.

Hà Điền rửa sạch trứng vịt bằng nước, đặt lên một phên tre để hong khô, rồi để Dịch Huyền lấy vài chiếc hũ thủy tinh lớn trong tủ ra.
Khi làm mẻ trứng muối đầu tiên, cô dùng phương pháp quấn bùn để tiết kiệm muối, lần này cô định dùng phương pháp đơn giản hơn, đó là dùng trực tiếp nước muối bão hòa.
Sau khi nước sôi để nguội thì đổ vào hũ thủy tinh, cho muối vào khuấy liên tục, khi muối tan hết thì cho thêm muối vào khuấy cho đến khi bảo hoà rồi nhẹ nhàng cho từng quả trứng vịt đã rửa sạch và lau khô vào.

Cuối cùng đậy nắp lại và dán kín, lại một lần nữa đặt vào tủ chén.
Trứng vịt đã ngâm xong, nhưng mưa thì vẫn còn rơi không ngớt.
Dịch Huyền mặc áo tơi và đội nón rộng vành vào, đi thoát nước trong ao, Lúa Mì cũng chạy ra ngoài theo anh.
Cũng không phải nó đi theo để giúp đỡ gì, chẳng qua là vì nó muốn nghịch nước mưa mà thôi.
Quả nhiên, vừa mới chạy ra ngoài không lâu, nó liền nằm lăn lộn trong một vũng nước mưa, cả người toàn là bùn sình.


Dịch Huyền đứng một bên vỗ tay, cổ vũ nó nhảy xuống vũng bùn lần nữa.
Hà Điền lắc đầu, bỏ thêm củi vào bếp, mặc áo tơi vào.
Cô xách hai thùng nước về.
Kiểu thời tiết này thì không thể làm gì khác được nữa.

Gần đây, cô vừa phải nuôi thỏ và vịt, lại còn phải trồng trọt đủ thứ, rồi thì đào ao.

Mỗi ngày trời còn chưa sáng cô đã bắt tay làm việc, buổi trưa chợp mắt được một tí thì lại tiếp tục làm việc cho đến khi mặt trời lặn.

Ngoại trừ buổi sáng của ngày Đoan ngọ lần đó, cô vẫn chưa có được một ngày nghỉ ngơi nào, vậy nên chiều nay, coi như là có thời gian nghỉ xả hơi.
Cô nhìn lòng bàn tay của mình, vì phải dọn dẹp cây cối, đào đất, cạy đá, ngày nào cũng vung cuốc, xẻng cho nên dù có đeo bao tay thì lòng bàn tay cô cũng trở nên chai sần đi.

Bàn tay của cô còn như thế này, huống chi là Dịch Huyền.
Ngày đầu tiên đào ao, tay của Dịch Huyền đã nổi lên vài vết rộp bong bóng, nhưng sau khi được bôi thuốc và quấn gạc, ngày hôm sau anh chàng này lại vung cuốc một cách ngoan cường.
Hà Điền nhìn những vết rộp máu và những vết chai cứng trên đôi bàn tay xinh đẹp kia, cảm thấy vô cùng đau lòng, chỉ có tách trà và nhạc cụ mới phù hợp với bàn tay đẹp như vậy! Quả thực là xót ghê nơi!
Dịch Huyền ấy vậy mà chẳng mấy bận tâm gì.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Hà Điền lấy thuốc mỡ dầu hạt lửng ra bôi một lớp dày lên tay anh, còn ai kia thì nằm trong chăn giả vờ như đang ngủ.
Hà Điền rất bực mình, cô quết một miếng thuốc mỡ lên đặt vào lòng bàn tay xoa xoa rồi bôi lên tay anh, sau đó nhẹ nhàng thoa đều.
Sau khi Dịch Huyền mang theo Lúa Mì trở về, Hà Điền nhìn Lúa Mì lăn lộn thành một quả bóng bùn, lại nhìn Dịch Huyền với chiếc quần dính đầy bùn đất: "Để Lúa Mì ở ngoài hiên đi, tôi đi nấu nước, chờ lát nữa cô mang nó đi tắm luôn."
Dịch Huyền cười hì hì, vén rèm cửa lên bước vào, đem Lúa Mì ngây ngốc nhốt ở bên ngoài.
Lúa Mì cào rèm cửa, sau đó mới nhận ra rằng mình đã bị lừa rồi.
Cái tên chủ vừa rồi còn xúi nó nhảy nhót trong bùn bây giờ đã quay lưng về phía nó, cười hỏi cô chủ: "Phải tắm ư? Vậy có hấp bánh luôn không?"
Tất nhiên là có rồi!
Đang rảnh mà, sao lại không nấu một cái gì đó đặc biệt tự khao chính mình chứ?!
Đầu tiên, Hà Điền hấp một củ dền và một vài củ cà rốt nhỏ.
Cà rốt được trồng sau đầu mùa xuân, là vụ đầu tiên được thu hoạch.

Củ bây giờ không mập mạp lắm, mỗi củ chỉ to hơn ngón tay một chút, rửa sạch cắt sợi rồi rắc muối giấm đường, làm gỏi chua ngọt, là món ăn kèm rất tuyệt, vị ngọt, dù là ăn trực tiếp như trái cây cũng ngon.
Củ dền này thì cô mua ở chợ.
Lúc trước bà cô cũng thường hay trồng, nhưng Hà Điền thì lại không tự trồng được.

Khi họ quay trở lại chợ, vì nhất thời xúc động nên cô đã mua một ít, nhưng cô không trồng chúng, tất cả đều được đem đi chôn trong cát và mùn cưa đặt ở trong hầm.
Thực tế, đường mà họ ăn đều được chiết xuất từ ​​củ dền, nhưng củ dền ăn không ngon, sau khi nấu chín tuy có vị ngọt, nhưng lại có mùi tanh của đất.

Thường thì Hà Điền sẽ cắt chúng thành lát mỏng, trứng luộc cũng cắt từng lát, rồi thêm rau rừng tươi và quả óc chó, làm thành một món rau trộn nhìn thì vui mắt ăn thì sướng miệng.
Hôm nay sau khi hấp củ dền xong, Hà Điền cắt chúng thành lát, để Dịch Huyền nghiền ra rồi cho vào trong một cái chậu đất.

Sau đó, cô phết một ít mỡ ngỗng lên tay, bóp củ dền ra, thêm bột và thêm men vào.

Bên trong củ dền có nước, không cần phải cho thêm nước vào nữa, nhưng Hà Điền vẫn cho thêm một muỗng đường để bột bông hơn.

Chẳng mấy chốc, cô đã nhào ra một khối bột màu tím.
Sau đó, Hà Điền lại để cho Dịch Huyền đổ cà rốt đã hấp chín vào nghiền nhuyễn, thêm bột mì và men rồi nhào thành một khối bột màu cam.
Dịch Huyền vừa nhào bột vừa tò mò hỏi: "Cái này sẽ làm gì?"
Hà Điền cười: "Đợi cô thấy rồi sẽ biết!" Vừa nói cô vừa đổ bột vào chiếc chậu thứ ba, lại bắt đầu nhào bột mì.
Lúc này, ấm nước đã sôi, Hà Điền thúc giục Dịch Huyền: "Cô đi tắm trước đi, tắm xong thì tắm cho Lúa Mì luôn."
Vì là mùa hè nên không cần quá nhiều nước nóng để tắm mà chỉ cần nấu một ấm nước là được.
Dịch Huyền xách ấm nước nóng và quần áo cần thay, mặc thêm áo tơi rồi đi ra ngoài, anh đứng dưới mưa gọi Lúa Mì mấy lần, hình như nó không muốn bị lừa nữa, hoặc có thể là đang tức giận nên bướng bỉnh vặn đầu chó ngoảnh mặt đi không thèm để ý đến anh.
Hà Điền đành phải nói: "Vậy tôi sẽ tắm cho nó sau, cô đi trước đi, đừng dầm mưa."
Dịch Huyền cười ha ha vài tiếng rồi chạy đi, còn Lúa Mì thì trông rất đáng thương, nó rên ư ử vài tiếng rồi cào rèm, cái đầu chó đặt ở dưới sàn nhà, quẫy cái đuôi múp lấy lòng Hà Điền, rồi lại sủa vài tiếng nữa, cả người nằm bẹp dí thành cái "bánh con chó" dưới hiên nhà, tiếp tục vẫy đuôi để lấy lòng cô, muốn cô cho vào nhà, nhưng cô chủ căn bản là chẳng thèm để ý đến nó, nó bực bội và đá mấy phát, chân và móng cọ vào ván hiên phát ra tiếng xào xạo.
Theo quan điểm của nó, được vào nhà cùng chủ là một đặc ân mà những con vật khác trong nhà không có được! Ngay cả cái kẻ to xác kia cũng không vào được đâu, nay bỗng dưng mất đi đặc quyền thì bảo sao nó không buồn cho được.
Hà Điền làm lơ cái "cục bùn" này đi, đuôi, bàn chân và bụng nó đều bị dính bùn, lông dính lại với nhau ướt nhẹp, cô không muốn phải lau dọn sàn nhà.
Hà Điền đang suy nghĩ về cách làm món bánh hấp ngon hơn.

Bột với củ dền và cà rốt đã có độ ngọt, nếu thêm nhân đậu đỏ thì hương vị cũng không khác mấy, hơn nữa trước đó không lâu cô cũng đã làm bánh ú và thanh đoàn nhân đậu đỏ và lòng đỏ trứng rồi.
Dù ngon đến đâu, ăn nhiều lần như vậy, cũng muốn đổi khẩu vị.
Cô suy nghĩ một chút, nhớ ra năm trước có thu thập được một ít hạt linh tinh, hay là đem trộn đều rồi mài cùng nhau, thêm đường cùng mỡ vào xào, làm nhân ngọt?!
Đầu tiên, Hà Điền cho một muỗng lớn mỡ ngỗng vào chảo, đun nóng rồi đổ vào một cái chén nhỏ.

Khi dầu nguội bớt, cô mài các loại hạt kia ra, thêm đường, nghĩ một chút, lại thêm một muỗng cà phê muối vào trộn đều.
Lúa Mì nhìn Hà Điền bận rộn qua tấm rèm, lúc đầu, nó không cam tâm sủa lên vài tiếng, sau đó, chán nản rồi, nó lao vào chỗ mưa phùn tiếp tục nghịch bùn.

Để mỡ nguội, đổ nhân vào rồi đảo đều.

Khi khuấy đều, nhân hạt cùng mỡ, đường hòa quyện vào với nhau tạo nên một mùi thơm rất hấp dẫn, Hà Điền nhịn không được ăn một muỗng nhỏ trước.
Cô nhìn số bột vừa nhào, mở tấm vải ướt phủ trên chậu ra, bột củ dền tím đã bắt đầu lên men, hai khối bột kia cũng sẽ sớm nở ra.

Cô dùng ngón trỏ lần lượt chọc một lỗ ở giữa ba miếng bột.
Đúng lúc này, từ sau nhà đột nhiên vang lên tiếng sủa của Lúa Mì.
Sau đó, tiếng sủa ngừng lại.
Hà Điền rút ngón tay ra khỏi khối bột, cẩn thận lắng nghe, xung quanh không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng mưa rơi.
Cơ thể cô hơi cứng lại, bước nhanh về phía cửa.
Súng săn của cô được treo sau cánh cửa này.
Hà Điền kéo cánh cửa gỗ ra, giơ tay lên chuẩn bị lấy súng.

Bỗng nhiên, một cỗ sức lực lớn từ cửa đánh về phía cô——
"Ầm——" một tiếng, Hà Điền bị đánh ngã xuống đất, trán và mũi đau đớn, nước mắt cũng chảy ra, cô bất chấp không thèm lau mắt, hai tay chống mạnh xuống đất nhảy lên, lấy súng xuống, nâng tay và nạp đạn.
Hà Điền xoay người ngồi xổm xuống, chỉ thấy vài bóng người cao lớn đứng bên ngoài rèm, đang định bóp cò, đột nhiên cánh tay trái tê dại.
Cô bị kinh hãi, nhưng vẫn dứt khoát bóp cò.
"Đùng ——"
Rèm cửa bị sức nổ của đạn hất tung lên, bốc cháy và biến thành một đám khói đen.

Tê dại trên cánh tay trái cũng dồn dập lan đến toàn thân Hà Điền.

Trước mắt cô tối sầm lại, lỗ tai ù đi, tầm nhìn rốt cuộc hoàn toàn tối đen.
Khi Hà Điền tỉnh lại, cô chỉ có thể mở to mắt ra, cơ bắp trên cơ thể không còn tuân theo mệnh lệnh của cô nữa, tầm nhìn cũng mờ đi, thi thoảng lại thấy chóng mặt, buồn nôn.
Cô nghe thấy ai đó hét lên: "Nâng cô ta dậy, cô ta sắp nôn rồi!"
Lập tức có người thô bạo nắm lấy cánh tay nâng cô lên, kéo cô vào một góc nhà, để cô dựa vào tường.
Sau đó, ai đó đã bóp má cô, nhét một viên thuốc vào miệng cô.
Viên thuốc rất cay, vừa vào miệng liền tan ra, độ cay của nó khiến cô chảy cả nước mắt.

Nhưng cảm giác buồn nôn rốt cuộc cũng đã dừng lại.
Hà Điền dùng sức mở hai mắt ra, đoán chừng mình có thể đã hôn mê trong một khoảng thời gian ngắn: Căn nhà vẫn như cũ, không có gì bị đảo lộn ngoại trừ bốn người đàn ông hung ác và bức rèm cửa bị hất tung lên.
Cô nhìn về phía cửa, trên mặt đất, máu đang không ngừng chảy xuống từ ngực của một người đàn ông, hòa vào nước bùn, theo nước mưa lan ra khắp nơi.
Dịch Huyền...!Lúa Mì.
Chúng vẫn chưa tìm thấy Dịch Huyền!
Tim Hà Điền lại nảy lên.
Kể từ lúc cảm thấy bất thường, cho đến khi hai bên công kích lẫn nhau, và đến tận bây giờ, có lẽ cũng chỉ mới diễn ra trong vài phút đồng hồ!
Dịch Huyền, Dịch Huyền đã thoát chưa?

Tim cô đập thình thịch, cầu mong những kẻ này không còn đồng bọn nữa, để Dịch Huyền mau chóng chạy thoát!
Nghe thấy tiếng súng vừa rồi, hẳn là cô ấy sẽ hiểu được đã xảy ra chuyện! Ngàn vạn lần đừng có chạy về.

Chạy đi! Trốn vào trong rừng!
Cô hít thở mấy hơi, có người ngồi xổm trước mặt cô, bóp cằm nâng mặt cô lên, cười nói: "Mấy anh em, nhìn này!"
Vài tên khác cũng cười nhạo: "Không ngờ ở cái chốn núi rừng cằn cỗi, hoang vu này lại có thể gặp được loại hàng này!"
Một tên đi tới đưa tay ra sờ soạng mặt cô: "Thật là may mắn.

Tính tình tuy có chút nóng nảy, nhưng haha, con ngựa cái này càng nhảy thì chơi càng vui! Haha, haha!"
"Trói cô ta trước đi.

Con nhỏ này ra tay đủ ác.

Đừng có mụ mị, còn chưa cướp được gì đâu.

Đây là lãnh địa của nó, đừng để cho nó có thêm cơ hội nữa." Chúng nói xong, trói chặt Hà Điền, ​​còn dùng một khúc tre nhét ngang miệng cô, không cho cô nói, giống như đeo hàm thiết lên cho ngựa vậy.
Hà Điền vừa tức vừa nhục, đừng nói là chống cự, hiện tại ngay cả ngón tay út của cô cũng không thể nào động đậy nổi, cổ họng dường như sưng tấy, không phát ra được âm thanh.
Hai tên to lớn trói cô lại rồi ném cô dưới bệ cửa sổ.

Chúng cùng hai tên còn lại đi qua tủ và rương, tìm được tiền.

Bốn tên chia tiền trước, sau đó bắt đầu lục lọi tiếp.

Có vẻ như chúng đang đói nhưng lại không tìm thấy gì để ăn.

Một tên chạy tới hỏi Hà Điền: "Cô gái, có gì ăn không?"
Một tên khác nói: "Cẩn thận một chút, hình như trong nhà còn có một người nữa."
"Người kia đâu?" Bọn chúng lại hỏi Hà Điền, Hà Điền vừa mơ hồ tỉnh dậy, ngây người mở to mắt ra, mí mắt không chớp, ánh mắt cũng không nhúc nhích.
Hai người bọn chúng không có câu trả lời, liền ngồi xổm xuống bên cạnh Hà Điền, sỗ sàng dò xét: "Con nhỏ này trông cũng không lớn tuổi cho lắm, phát dục rất tốt, hahaha."
Lúc này, tên đàn ông vẫn luôn không nói lấy một lời nào lấy từ trong tủ chén ra một cái hũ thủy tinh nhỏ, lắc lắc vài cái, lanh lảnh nói: "Mấy anh em, đừng có bu xem người đẹp mãi thế, đến xem đây là cái gì?"
"Vàng!"
"Đó là cát vàng!"
"To bằng cả hạt đậu nành!"
Bốn tên cướp xúm lại nhìn chằm chằm vào vài viên đá nhỏ màu vàng trong hũ thủy tinh.
Tác giả: Đếm ngược ngã ngựa bắt đầu..