Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 106: Gà rừng xào măng tươi




Sau khi từ chợ phiên trở về, liên tiếp mấy ngày nay thời tiết rất tốt.

Đất ở ruộng rau và ruộng kê cũng đã trở nên mềm, có thể bắt đầu gieo hạt được rồi.

Hà Điền và Dịch Huyền lấy chiếc vại đất đựng hạt từ trong hầm ra, đem những hạt nhỏ đã nảy mầm cho vào một chiếc hộp gỗ, nhấc đến bên mép đất, trước tiên trải một lớp cỏ, sau đó cứ cách một khoảng thì khoét một lỗ nhỏ, dùng ngón trỏ chọc một lỗ trên đất lộ ra, cho hạt vào và phủ một lớp đất mỏng lên.

Củ khoai tây cũng đã có thể trồng được, đeo lưỡi cày vào cho Gạo để nó đi mấy vòng trong đất, sau khi xới đi xới lại nhiều lần, đất đã được làm mới, lớp phân bón mùa thu năm ngoái được chôn bên dưới làm cho đất màu mỡ, lớp tuyết trắng bao phủ cả mùa đông thì hóa thành nước, tạo độ ẩm cho đất.

Tiếp đó, họ lấy hết ống tre, nứa dùng để tưới tiêu cất ở trong kho ra, kiểm tra rồi dựng lại.

Ruộng bí đỏ trên sườn đồi cũng phải cày lên lại.

Mảnh đất đó là sườn dốc, năm ngoái trồng bí, họ chỉ rải hạt lung tung mặc kệ hên xui, lúc nhớ đến mới ra tưới nước, nhưng không ngờ bí lại phát triển tốt đến vậy. Năm nay sẽ dồn sức vào nó nhiều hơn.

Mảnh đất trồng bí đỏ vô cùng ngổn ngang, trên mặt đất có rất nhiều đá, nguyên nhân là do nó nằm ở dưới sườn núi, cành lá khô theo nước tuyết tan chảy lăn từ rừng trên núi xuống, dồn thành một lớp dày.

Hà Điền và Dịch Huyền dọn sạch những cành khô và lá mục này để ở một góc, sau đó dùng số đá nhặt từ trong đất chất quanh đống lá mục đó rồi dùng một tấm mành tre mục nát phủ lên, dằn vài viên đá lên trên.

Kế tiếp lại phải nhờ đến Gạo, cho nó cày đất. Dịch Huyền xới đất lên một lần, xúc đầy một giỏ phân bón mà năm ngoái họ đã đổ ở góc vườn rau về, rắc xuống đất rồi xới lại một lần nữa.

Hà Điền lôi mấy cây tre về, đứng ngay cạnh đất trồng chẻ ra, đặt vào mép suối, đắp kênh dẫn dòng để đem nước từ suối núi về tưới cho đất trồng.

Cày bừa vụ xuân là một giai đoạn rất bận rộn.

Đúng là năm nay Hà Điền và Dịch Huyền vô cùng bận rộn.

Cả hai dọn dẹp đất trồng bí xong, lại vào rừng tre chặt tre.

Trong nhà có rất nhiều động vật nhỏ, chúng không thể không có sân bãi để hoạt động, cũng không thể để cho chúng xông vào đất mới trồng rau tàn phá được, nên họ muốn làm rào chắn trong rừng, để hai con cừu đi lại tự do hơn. Lại dùng đến phương pháp nuôi vịt, thỏ thả rong năm ngoái, là làm thêm vài hàng rào bằng tre, nứa cột lại với nhau tạo thành một cái hàng rào siêu lớn, rồi cho gà vịt, thỏ vào chung luôn.

Vào rừng chặt tre đương nhiên không thể chỉ mang tre về không mà còn phải hái một ít nấm tre, đào một ít măng và hái một ít lá tre tươi nữa.

Trở về từ rừng tre với đủ thứ đồ, trời đã hơn trưa một chút, trước khi đi Hà Điền đã nấu sẵn một nồi cơm, lúc Dịch Huyền đang chẻ tre ở khoảng đất trống trước nhà gỗ, cô lột hai cây măng tươi và lấy từ hầm ra nửa con gà rừng, ngâm nở vài cây nấm hương, vài trái ớt đỏ cắt sợi, măng và gà rừng tươi cắt miếng vừa ăn, cho mỡ ngỗng vào nồi, phi thơm lát gừng, tỏi rừng, thêm một muỗng hoa tiêu, xào lên, cho nước vào nấu một lúc, món gà rừng xào măng tươi thơm lừng đã hoàn tất.

Gạo hôm nay ăn là gạo mới mua. Năm ngoái Dịch Huyền mua nhiều gạo quá, đến giờ vẫn còn dư một túi lớn, năm nay lại mua gạo mới nữa. Nhưng nói gì thì nói, dù sao thì gạo cũng đã cũ rồi, trước hết ăn thử gạo thu hoạch hồi mùa thu năm ngoái cái đã.

Lúc nấu cơm Hà Điền cũng cho thêm một củ khoai lang vào nấu cùng, khoai lang được cắt thành từng miếng vuông, xếp chỉnh tề ngang năm dọc năm, trên mỗi miếng khoai lang là một hạt đậu đỏ ngọt.

Cơm khi chín nhìn rất ngon, vị ngọt của khoai thấm vào cơm càng ngọt ngào hơn nữa, những miếng khoai vàng cam và hạt cơm trắng sáng có màu sắc tương phản rõ rệt, làm tăng cảm giác ngon miệng hơn. Măng tươi, gà rừng, ớt đỏ đều là những nguyên liệu tươi ngon nhất, hương vị phải nói là rất tự nhiên.

Sau bữa cơm trưa ngon tuyệt, lại chợp mắt một lúc, Hà Điền và Dịch Huyền ôm tre đã chẻ và mang theo một giỏ dây thừng thô đến khu rừng bên kia suối.

Họ dự định khoanh một khu đất trong rừng để cừu có thể tự do đi lại. Bắt đầu từ sườn núi, đi bộ khoảng mười lăm mét vào rừng, chọn hai cây, cột hai dải tre rộng bằng lòng bàn tay vào gốc cây, chiều cao cách mặt đất khoảng 1,5m, độ thấp cách mặt đất khoảng 40 cm. Sau khi cột chặt, họ cột vài hình chữ X vào giữa hai dải tre với những dải tre hẹp hơn để cố định.

Sau khi cột chắc một đoạn hàng rào, tìm tiếp một cái cây phù hợp với khoảng cách và gần như có thể nằm trên một đường thẳng, làm thêm một hàng rào khác theo cách tương tự.

Rừng ven suối núi là rừng tự nhiên, cây cối không mọc thành hàng dài, gọi nó là suối núi, cũng vì địa thế chảy xuôi, chính giữa hơi chút uốn lượn, nên hàng rào do Hà Điền và Dịch Huyền làm ra cũng là hình đa giác, một bên là suối núi, một bên là ao nước, nhìn qua trông giống như một hình vuông có cạnh dài khoảng mười lăm mét.

Lúc hàng rào hoàn thành thì đã gần bốn giờ.

Mặt trời bắt đầu khuất về phía Tây, rừng cây trở nên lạnh lẽo, Dịch Huyền lần lượt dắt hai con cừu bị trói trong chuồng đến mép suối. Cừu con kêu be be vài tiếng, có vẻ như rất thích môi trường mới này, cúi đầu gặm cỏ, đi đi lại lại giữa những tán cây.

Để chúng di chuyển một lúc, trời tối vẫn phải đưa chúng về lại chuồng.

Mặc dù trời đã gần tối nhưng công việc của Hà Điền và Dịch Huyền vẫn chưa kết thúc.

Họ lắp động cơ vào thuyền, mang theo Lúa Mì đi đến rừng dâu tằm.

Những khóm mâm xôi, việt quất xung quanh rừng dâu vừa mới mọc lá xanh, chớm nở vài bông hoa nhỏ với nhụy vàng trắng, còn lâu mới kết thành quả, nhưng đàn ong thì lại rất chịu khó bay tới bay lui lượn quanh lùm cây.

Trên những cành dâu đều là những chiếc lá lớn nhỏ, vẫn chưa được tươi tốt cho lắm, giữa đám lá xanh là những nụ lá vàng nhạt ẩn hiện.

Hà Điền và Dịch Huyền đã đến được dưới cây dâu tằm, họ cột một cái giỏ tre nhỏ quanh eo, bắt đầu hái lá dâu.

Thứ này không phải là thức ăn cho họ, mà là thức ăn cho những con tằm sắp nở.

Năm ngoái, khi Hà Điền thu thập kén tằm hoang, cô đã chọn ra những kén lớn và đẹp nhất, để chúng phát triển thành bướm tằm và đẻ trứng.

Đây đều là những trò mà cô đã chơi khi còn nhỏ, làm rất điêu luyện, trước khi sâu tằm phá nhộng, cô trải một lớp giấy lên một cái nia tre lớn, tốt nhất nên đặt những nia tre đó trong một không gian tương đối kín. Làm vậy thì mấy con bướm tằm mới không bị phân tâm, lao vào tò te tí te này nọ sau đó đẻ nhiều trứng hơn!

Sau khi tằm giao phối, tằm đực ngủm, tằm cái sau khi đẻ hàng trăm trứng cũng ngủm luôn. Hà Điền chồng mấy tờ giấy dính đầy trứng tằm vào một chiếc hộp gỗ nhỏ rồi cho vào rương nơi cô để chăn bông và quần áo trên gác.

Sau khi xuân về hoa nở, lấy giấy có dính trứng tằm ra, xé thành từng miếng lớn bằng lòng bàn tay, cho vào một cái hộp sắt nhỏ, xâu lại bằng dây, treo quanh cổ như một sợi dây chuyền, để sát với cơ thể. Trứng tằm sau khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không bị gián đoạn sẽ dần nở. Những quả trứng to bằng hạt kê chuyển từ màu trắng vàng sang màu xám nhạt rồi chuyển sang màu đen, sau đó, những con tằm giống nhỏ xíu chui ra khỏi trứng.

Hôm nay vào buổi trưa, lúc nghỉ ngơi Hà Điền mở hộp sắt ra xem thì hét lên kinh ngạc, Dịch Huyền nhìn thấy những con bọ đen nhỏ này thì nhíu mày nhếch miệng, cái tay đang gắp thịt muối cũng đơ luôn.

Kiến tằm nhỏ vừa chui ra còn rất yếu ớt, Hà Điền cho chúng vào một cái hộp nhỏ bằng tre có lót một lớp bông dưới đáy hộp, trên hộp lại quấn thêm một lớp vải gạc, chúng vẫn được đặt trên gác, bên cạnh gối nằm của cô.

Dịch Huyền khá phản đối với sự sắp xếp này: “Em không thể đặt chúng ở bên cạnh bếp sao?”

“Đợi chúng lớn thêm một tí nữa đi!” Hà Điền nhìn mấy con bọ nhỏ này, nở nụ cười yêu thương của một người mẹ giống như khi Dịch Huyền nhìn đám thỏ con: “Phải nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn cho chúng mới được.”

Buổi sáng có sương trên lá dâu, kiến tằm con vừa nở ra không thể ăn được, chỉ có thể cho chúng ăn thức ăn tươi và khô hoàn toàn.

Hái lá dâu xong, Hà Điền về nhà, trèo thẳng lên gác, xé lá dâu thành từng miếng nhỏ rồi nhẹ nhàng đặt bên cạnh kiến tằm.

Lúc này con tằm chỉ dài hai ba mm, to chưa đến một mm, trông giống như những con kiến nhỏ nên được gọi là kiến tằm.

Nhưng đừng có thấy chúng nhỏ xíu mà lầm, sức ăn của chúng không hề nhỏ chút nào, có lá dâu là chúng bắt đầu ăn ngay.

Hơn chục con bọ đen nhỏ tập trung trên mép lá dâu, mép lá nhanh chóng bị chúng gặm thành một lỗ nhỏ.

Đêm nay trước khi đi ngủ, Hà Điền bỏ thêm hai mảnh giấy tằm vào hộp sắt, cũng chuẩn bị cho Dịch Huyền một cái luôn.

Cô vừa sờ loạn vào mắt, đuôi và râu rồng, vừa nhẹ nhàng cắn nhẹ lên vành tai mỏng của Dịch Huyền, dụ dỗ anh: “Anh thử ấp trứng một lần đi! Vài ngày nữa thời tiết sẽ ấm hơn, không cần anh ấp nữa!”

Chờ Dịch Huyền từ trong hưng phấn mơ màng tỉnh lại, trên cổ anh đã đeo một chiếc hộp sắt đựng trứng tằm.

Thôi rồi, bị mỹ nhân kế rồi!

Mùa xuân thật sự là một mùa bận rộn.

Trồng trọt, chăn nuôi, săn bắn, bảo quản thực phẩm bằng nhiều cách khác nhau, đốn cây, chuẩn bị củi…

Để xây một căn nhà mới, Hà Điền và Dịch Huyền phải làm thêm rất nhiều việc.

Sau khi mua máy cưa về, họ bắt đầu tích cực thử nghiệm.

Tấm mộng và lỗ mộng được làm lại lần thứ hai rất gần với khái niệm “bộ phận tiêu chuẩn”. Sau khi nhìn thấy phương pháp làm việc của hai vợ chồng trong rạp hàng cửa kính, Hà Điền đã cải tiến lại bản vẽ. Thiết kế của các tấm bên không thay đổi, các tấm chèn dùng để cố định hai tấm bên được thay đổi hình dạng giống nhau, tốc độ làm cũng nhanh hơn.

Để sử dụng máy cưa thuận tiện hơn, Hà Điền và Dịch Huyền đã đặc biệt chế tạo một chiếc máy tiện.

Máy tiện này được làm bằng một khúc gỗ to. Sau khi cưa mặt phẳng, sử dụng hai khúc gỗ to làm đệm, sau đó đục một rãnh ở bên trái và bên phải của máy tiện, có thể đem cưa và máy cưa cố định trên cả hai mặt của máy tiện.

Đầu tiên là dựa theo yêu cầu của tấm mà cắt ra tấm gỗ có kích thước cần dùng, sau đó cố định máy cưa để kiểm soát độ cắt sâu của răng cưa, đồng thời khởi động hai cái cưa, đặt tấm gỗ lên máy tiện và đẩy từ từ, tấm gỗ bị đẩy qua lưỡi cưa, hai bên cũng sẽ bị cắt ra, tạo thành lỗ khảm sử dụng cho mối ghép mộng.

Sau đó, lại dựa theo tiêu chuẩn mà cắt tấm ván dài thành nhiều miếng, có thể tiết kiệm được nhiều thời gian và công sức.

Nếu một tấm ván dài có chiều dài năm mét, chỉ cần mất mười phút là có thể tạo ra mười tấm ván gỗ tiêu chuẩn làm tấm bên. Còn nếu cần miếng chèn, thì chỉ cần dựa theo chiều dài mà cắt là được.

Sau khi các tấm gỗ tiêu chuẩn được cắt xong, thay thế đĩa răng cưa và điều chỉnh rôto cho máy cưa để cắt các rãnh vuông. Nó cũng được cố định trên máy tiện, sau đó các tấm gỗ được đẩy lên trên máy tiện để cắt các lỗ khảm cố định cần thiết cho hai tấm gỗ tiêu chuẩn.

Tiếp theo, chỉ cần hai tấm bên được đặt song song và sau đó gõ miếng chèn vào rãnh giữa hai tấm bên, một tấm có cấu trúc mộng và lỗ mộng đã hoàn thành.

Khi làm tường, dùng bốn cây gỗ thô tròn làm khung, sau đó chia tường thành nhiều ô lưới và gắn từng tấm có kết cấu tiêu chuẩn vào từng phần, vậy là xong.

Mỗi lần đặt từng phần lên, họ đổ chất độn vào, hoàn thành lớp cách nhiệt của tường.

Vấn đề chất độn đổ vào cũng được giải quyết, khi xẻ ván văng ra rất nhiều mùn cưa, họ gom lại, trộn chung với lông vũ, cỏ khô và cây gai dầu dại.

Trong lúc làm tấm ngăn, Hà Điền và Dịch Huyền đã tiến hành một số thí nghiệm, và quy mô của mỗi lần thí nghiệm càng lúc càng được mở rộng hơn. Ban đầu, họ chỉ xây một bức tường rộng khoảng hai mét vuông, sau đó là sáu mét vuông, và cuối cùng thì xây một bức tường dài năm mét, cao sáu mét, tính cả khung gỗ và những vật liệu được thêm vào.

Cuộc thử nghiệm rất thành công. Hai người cùng nhau xây bức tường này, từ lúc dựng khung gỗ, lần lượt dùng ván gỗ che bức tường rỗng, đổ chất độn vào tường, cuối cùng là lấp kín, toàn bộ không đến hai tiếng đồng hồ!

Lần này, lòng tin của hai người tăng lên rất nhiều.

Hà Điền rất vui, cô ôm Dịch Huyền cười, hét lên: “Chúng ta làm được rồi!”

Bề ngoài Dịch Huyền rất bình tĩnh, chỉ nở một nụ cười nhạt, nhưng sự ngây ngất trong lòng anh lại vượt xa cả Hà Điền. Ban đầu anh nghĩ rằng công trình do mình thiết kế quá lớn. Nếu đến cuối hè mà có thể đào được phần móng và dựng giàn giáo lên thì cũng không đến nỗi, nếu lắp luôn được khung gỗ thì quá tốt, hoàn toàn không ngờ đến phần tường tốn nhiều thời gian nhất lại có thể rút ngắn giờ làm đến mức này.

Anh kiềm chế sự hưng phấn của mình, ôm vai của Hà Điền vỗ nhẹ: “Ừ. Chúng ta làm được rồi.”