Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường

Chương 8: “đứng ở đấy đợi, tôi qua đó tìm cô!” “tôi không biết tôi đang ở đâu.”




Vũ trụ hình thành như thế nào? Tận cùng trời đất là ở đâu? Tận thế là lúc nào? Làm sao để trường sinh bất tử? Là cái gì tạo ra ta hay là ta tạo ra tất cả? Sự sống từ đâu mà có? Con gà có trước hay quả trứng có trước? Sao lại có con người? Trong khi con người mới chính là sinh vật ác độc nhất, là nhân loại nhưng lại không có nhân tính…Đặc biệt là hai con người đẹp trai ngời ngời trước mặt tôi đây, một người đường đường là giám đốc Dương của Vĩnh Long, còn một người là sếp lớn của An Lạc. Đến cuối cùng lại để một trợ lí thử việc nhỏ bé như tôi trả tiền bữa ăn thịnh soạn đến mấy triệu bạc này. Thế là đi đứt gần hết số tiền tiết kiệm bao lâu nay của tôi! Cũng chỉ để giữ lại cái ghế “trợ lí giám đốc” mà vất vả lắm mới giành giật được. Sếp của tôi, cái người hàng xóm của chúng tôi quả là một vị giám đốc trẻ tuổi đầy quyết đoán. Chỉ vài câu nói của anh mà tôi đã tự mình đưa mình vào tròng, tự mình tiêu gần hết số tiền tiết kiệm tích góp bấy lâu nay.

“An Khuê, nhờ cô mang một chút tài liệu đến đây chắc là vất vả cho cô lắm. Đến tìm đường cũng vất vả như vậy? Nào, cô muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gọi. Ăn gì cũng được.”

Vẻ mặt của sếp hào phóng nhìn tôi. Trước sự bao dung của sếp lớn, tôi có chút tự thấy xấu hổ, cho nên gương mặt không thể vì nghe được ăn miễn phí mà tỏ ra vui vẻ. Chỉ có thể để cho sếp thấy được ý thức tự giác nhận lỗi của bản thân cùng với một gương mặt hối lỗi nhất:

“Thật xin lỗi sếp, cũng tại tôi mà suýt nữa làm lỡ việc của công ty. Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau đâu ạ.”

“Nhưng mà, thật sự muốn ăn gì cũng được sao?”

“Được. Cứ tự nhiên.”

Một giờ sau:

“Chà, món ăn Nhật ở quán này ngon thật, sếp với giám đốc Dương có thấy hợp khẩu vị của hai người không ạ?”

“Tất nhiên. Đây là quán quen cũ của chúng tôi. May mà nó vẫn chưa bị thay tên đổi chủ… Dương Hoàng, cậu cứ cầm tài liệu về xem xét kĩ một lần nữa. Khi nào có quyết định thì trực tiếp nói với tôi. Còn bây giờ, cô có thể đi thanh toán bữa ăn này rồi đó, cô trợ lí.”

“Gì cơ? … Thanh toán? … Tôi sao ạ? … Tại sao tôi …?”

“Cô còn hỏi tại sao? Trả tiền bữa ăn này hoặc chịu bị sa thải ở tuần thử việc đầu tiên. Cô tự lựa chọn đi?”

“…”

Được rồi, tôi tự nhận lỗi lầm của tôi hôm nay là rất nghiêm trọng. Sếp nói đúng, cũng may Giám đốc Dương đây là chỗ quen biết, biết luôn cả chứng bệnh “mù đường kì quái” của anh ta nên chỉ phạt tôi nhẹ nhàng. Nhưng sếp không biết nó lại chính là hình thức tra tấn tàn bạo nhất đối với một đứa “mê tiền hơn tất cả” như tôi. Giữa tiền tiết kiệm và chiếc ghế việc làm, liệu tôi có thể có sự lựa chọn khác sao? Có trách là trách cái miệng của tôi quá tham ăn, cũng sẽ chẳng hết bao nhiêu nếu như nó không gọi toàn những món đắt nhất, những món mà nó chưa được ăn bao giờ. Như thế cho nó chừa, lấy kinh nghiệm cho lần sau, “không có đồ ăn chùa nào dễ nuốt đâu”. Điều an ủi lớn nhất đối với tôi lúc này là hai túi đồ ăn lúc nãy còn thừa quá nhiều, vì thấy tiếc của mà trả lại cũng không được nên đành gói gém mang về.

Tiễn Giám đốc Dương lên xe taxi xong, sếp quay sang nhìn bộ mặt thống khổ của tôi nhàn nhạt lên tiếng:

“An Khuê, công việc hôm nay cô đã làm xong hết chưa?”

“Sếp à, đã sớm làm xong hết rồi! Tôi không phải một đứa làm việc gì cũng hỏng đâu.”

Nghĩ đến bản thân vừa bị tổn thất tài chính nghiêm trọng, tôi hằn học nói. Cũng đúng thôi, bất cứ ai mới tiêu mất một số tiền lớn như tôi cũng đều biết “xót ruột” là như thế nào chứ?

Sếp lớn ngược lại không quan tâm đến thái độ của tôi chút nào, nhìn mấy túi đồ ăn thừa trên tay tôi, ung dung thốt ra một câu:

“Hình như nặng lắm phải không?”

Nhìn thấy ánh mắt có chút quan tâm lo lắng của sếp, tôi mềm mỏng hơn:

“Nếu như tôi nói rất nặng, anh sẽ cầm giúp tôi ư?”

Nào ngờ sếp lại quả quyết lắc đầu: “Tất nhiên là không?”

Tôi càng thêm tức giận, gắt gỏng nói:

“Vậy xin sếp tránh ra một bên đi ạ. Tôi hiện tại rất rất rất không muốn nhìn thấy sếp. Chắc sếp cũng hiểu vì sao tâm trạng tôi lại xấu như vậy đúng không?”

Đến nước này rồi, tôi cũng không cần phải xu nịnh lão sếp “áp bức bóc lột” sức lao động và đồng tiền của nhân viên như hắn. Giờ cũng tan làm rồi, sếp lớn gì cũng chỉ là anh chàng hàng xóm đáng ghét bất lịch sự mà thôi!

Anh ta thế mà lại nhẹ gật đầu tỏ ý hiểu rõ, thản nhiên lui ra một bên, chậm rãi nói:

“Thấy cô mang nhiều đồ nặng như thế, tôi vốn định cho cô đi nhờ một đoạn về nhà đấy!”

Ai mà thèm đi nhờ vả anh ta chứ! Tôi âm thầm khinh thường lòng tốt của sếp lớn, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến lại phải mất một khoản tiền đi taxi về, mà mang nhiều đồ lên xe buýt đúng thật là bất tiện. Nhất còn là đồ ăn, léng phéng là bị phụ xe đuổi xuống như đuổi tà thì khổ. Nếu như có thể được đi nhờ xe thì tốt quá còn gì?

Ý thức được điều này, tôi ngay lập tức tươi cười rạng rỡ xoay người chặn sếp lại, hai con mắt long lanh sáng rực như ánh sao trời:

“Sếp à, sếp đúng là một ông chủ tuyệt vời, biết đối nhân xử thế, chẳng những lòng dạ tốt bụng, mà còn rất chu đáo. Có thể làm cấp dưới của anh là phúc đức của tôi từ kiếp trước tu luyện mà thành. Thế mà vừa rồi tôi còn thầm mắng sếp là đồ khốn nạn, không tim không phổi, không có nhân tính. Đúng thật là tôi điên rồi!”

“…”

Mặt sếp sếp còn đang nhàn nhã bỗng đơ ra, giọng nói trầm xuống:

“Đồ khốn nạn, không tim không phổi, không có nhân tính?”

Chết rồi, tôi lỡ miệng! Nhìn vẻ mặt sếp lớn đã đen như cục than, tôi vội vàng cúi đầu xuống tự kiểm điểm chính mình:

“Sếp à, tôi sai rồi… Anh xem, hôm nay tôi cũng đã chịu hình phạt đau đớn nhất rồi! Anh có thể giơ cao đánh khẽ, rộng lượng tha cho tôi lần này đi.”

Nghe tôi nói xong, sắc mặt anh trở nên tốt hơn: “Được rồi, coi như lần đầu phạm lỗi, nên phạt nhẹ nhàng thôi! Không có lần sau nữa đâu. Giờ thì đi về thôi!’

Tôi lập tức gật đầu lia lịa, mặc kệ hành động “cưng chiều” vuốt vuốt đầu tôi của sếp lớn!

Đường cong mượt mà bóng loáng, vẻ ngoài duyên dáng và trang nhã, sáng lấp lánh chói lòa cả mắt! Ôi mẹ ơi, xe đẹp, đúng thật là xe đẹp… Tại lúc đó, người kia vóc dáng cao dong dỏng, áo sơ mi thẳng tắp, giày da mới tinh đang cầm chìa khóa mở cửa xe càng tỏa ra phong thái tuấn tú, làm tôi choáng ngợp.



Về tới nhà, thấy mẹ đại nhân ngồi trên ghế sô pha đang xem phim, vừa nhìn thấy người thân liền muốn tìm kiếm niềm an ủi. Vậy nên tôi chạy đến trước mặt mẹ, bỏ túi đồ ăn lên bàn, vẻ mặt khóc không ra nước mắt kể khổ:

“Mẹ ơi, hôm nay con gái mẹ biến thành giai cấp vô sản thật rồi!”

“Có chuyện gì, kể cho mẹ nghe.” Mẹ vuốt tóc tôi cưng chiều nói.

Tôi lập tức đem chuyện hôm nay kể cho mẹ nghe, mới nghe được một nửa mẹ bỗng hô “ngừng” một tiếng rồi quay lại xem tiếp bộ phim hàn xẻng trên Ti vi, hoàn toàn bỏ mặc tôi! Tôi bất lực, mệt mỏi quay sang mở túi đồ ăn Nhật đem ra “chén tiếp”.

Ti vi đang chiếu một bộ phim hàn xẻng nào đó, thấy mẹ tập trung xem tôi cũng sân si xem cùng cho vui. Trong phim đang chiếu đến đoạn gây cấn thì phải:

“Bố của cậu chính là…”

“Là chủ tịch chứ sao?” Lời thoại của nhân vật trên phim chưa dứt thì lời thoại của mẹ đại nhân đã xen vào rồi!

“Chính là… chủ tịch đấy!”

Nghe xong lời thoại của nhân vật trong phim, tôi ngạc nhiên quay sang hỏi mẹ:

“Sao mẹ biết thế?”

“Mẹ có phải xem phim truyền hình một hai ngày đầu đâu. Chắc chắn 100 % là con của chủ tịch rồi!” Mẹ có vẻ rất tự tin trả lời.

“Vì sao thế ạ?” Tôi còn lơ ngơ chưa hiểu ý mẹ.

“Còn vì sao nữa, phim nào mà chẳng như vậy.”

Lúc đó, trong phim đã quay sang phân cảnh khác. Tôi và mẹ lại tiếp tục dõi theo câu chuyện của nữ chính bên trong chiếc Ti vi màn hình phẳng in trên tường:

“Cháu thật sự rất yêu anh ấy.”

“Cầm lấy cái này và đi ngay đi.”

“Tất nhiên là không nhận rồi.” Mẹ đại nhân ở bên cạnh lại khẳng định như đinh đóng cột.

“Cháu không thể nhận đâu ạ.” Lời thoại của nữ chính trong phim khiến tôi suýt nữa té ngửa ra sau. Ánh mắt nhìn mẹ thêm phần thán phục.

“Thật là, thế này sẽ phải hứng cả cốc nước mất thôi.” Giọng mẹ có vẻ thương tiếc cho nữ chính kia, dự đoán như thần.

“Cái gì cơ?”

Sau câu thoại đó là nữ chính đáng thương bị hứng trọn một cốc nước từ người mẹ của bạn trai. Lần này tôi quay sang nhìn người bên cạnh mình, người này nhất định không phải là mẹ tôi. Chắc chắn mẹ đã bị nhà tiên tri Vanga nhập rồi!

“Làm sao mẹ lại biết hết tất cả thế?”

Mẹ quay sang nhìn bộ mặt ngu ngốc của tôi, kiên nhẫn giải thích:

“Con xem, ở trên cái bàn đó có cốc nước mà, không phải họ đặt ở đó để uống đâu. Nhiệm vụ của nó chính là nếu như cô gái kia không nhận phong bì tiền thì sẽ bị hất nước đấy.”

“Mẹ à, mẹ nên đi làm đạo diễn đi ạ!”

“…”



Hôm nay tôi dậy rất sớm, nhưng mẹ đại nhân lúc nào cũng là người dậy sớm hơn! Tôi ăn nhanh bữa sáng, rồi cầm lấy hộp cơm “tình thân” mà mẹ chuẩn bị sẵn để ra đón xe đúng giờ. Hôm nay phải tranh thủ đi sớm để ghi điểm với sếp, dù gì thì hôm qua tôi cũng đã phạm phải một cái lỗi không hề nhỏ, nhất định về sau không được phép tái phạm, phải phát huy tinh thần “học tập tốt, lao động tốt” trong năm điều Bác Hồ dạy.

Đến công ty sớm hơn giờ làm việc những 10 phút, chắc chắn tôi sẽ là gương mặt đến sớm nhất ngày hôm nay. Đi qua phòng làm việc của sếp lại tranh thủ ngó xem một chút, trong lòng không khỏi âm thầm ghen tỵ. Là sếp lớn thì tốt rồi, thích đến lúc nào thì đến, thích phạt nhân viên lúc nào thì phạt. Ừ thì, tôi vẫn là xót xa cả đống tiền đã được sếp chắp thêm cho đôi cánh để bay đi xa. Giờ thì hay rồi, lại phải tích góp “tiền hồi môn” để đem về nhà chồng lại từ đầu. Nghĩ đi nghĩ lại cũng là “của đi thay ghế”, vậy nên muốn giữ vững cái ghế làm việc này thì phải thuận theo hoàn cảnh, phải biết thức thời… Nghĩ sao làm vậy, tôi cầm ngay một cái khăn mới tinh đi vào phòng của sếp, lau lau chùi chùi bàn làm việc và đồ đạc bên trong.

“An Khuê.” Nghe có người gọi mình, tôi lập tức quay lại phía phát ra âm thanh, liền thấy chị Diệu Hoa ăn mặc chỉn chu, gương mặt trang điểm điệu đà, trên người còn đeo thêm bộ trang sức đẹp mắt và sáng bóng.

Tôi vừa nhìn thấy chị ta theo bản năng có hơi chột dạ, gượng cười chào hỏi:

“Chào buổi sáng, chị Diệu Hoa.”

“Ừ, làm việc chăm chỉ thế. Chị rất thích em, em khác xa với mấy đồng nghiệp nữ trong công ty mình. Vừa trung thực lại còn biết an phận, chả bù cho đám người đó, cả ngày cứ xum xoe không biết xấu hổ, thấy giám đốc mới đến đẹp trai, người thì tặng quà, người thì tự tay làm bữa sáng mang đến cho giám đốc, cả đám người đó chỉ muốn một bước lên mây. Nhìn là thấy ghét rồi!”

Nghe xong, tôi gật gù tán thành:

“Đúng đúng, em cũng cực kì không thích những hành động đó.”

Chị Diệu Hoa thấy phản ứng của tôi thì vô cùng hài lòng, lấy ra một cái hộp hình chữ nhật từ trong túi xách đưa cho tôi, vẻ mặt thẹn thùng nói:

“An Khuê à, cái này là chị mới đặt mua từ Mỹ về đó, định sẽ đưa cho giám đốc, nhưng lại không dám đưa thẳng cho anh ấy. Em là trợ lý của giám đốc, hay em giúp chị đưa cho giám đốc nhé!”

Tôi thừ người cầm lấy, nhìn vào mắt chị Diệu Hoa nhiệt tình đồng ý:

“Được ạ, em nhất định sẽ giúp chị.”

Chị Diệu Hoa vui vẻ cảm ơn tôi xong liền hớn hở đi ra ngoài. Tôi vẫn ngớ người nhìn theo bóng dáng của chị ấy. Rõ ràng chị ta vừa mới nói “các đồng nghiệp nữ khác xum xoe không biết xấu hổ”. Vậy hành động “tặng quà” cho giám đốc này là sao chứ?



Đi làm cũng là người đến sớm nhất, tan làm cũng là người về muộn nhất. Trong công việc cũng cực kì chăm chỉ, nỗ lực hết mình. Tôi xứng đáng là một nhân viên gương mẫu đấy chứ! Kiểu này, sớm muộn cũng sẽ kết thúc một tháng thử việc nhanh thôi! Sáng sáng, tôi vui vẻ trèo lên chiếc xe buýt quen thuộc số 34 để đi làm. Tối tối, lại vui vẻ trèo lên chiếc xe buýt số 34 để trở về với tổ ấm. Nhìn đi nhìn lại thì thấy cuộc sống của một cô nàng mù đường như tôi cũng không có gì là quá phức tạp. Với số lần đi lạc không tưởng và các lịch sử “nhầm đường” huy hoàng, tôi đã trải qua bốn năm đại học không thể thuộc được đường tới trường. Là khi hỏi người ta rồi mà vẫn lạc. Với tôi mà nói: đi thẳng, rẽ trái hay rẽ phải gì cũng như nhau hết. Là chỉ đi có cái đường thẳng không quẹo không rẽ mà cũng bị lạc. Rồi cùng một con đường đó nhưng đi buổi sáng khác với buổi tối, đi xuôi khác với đi ngược.

Tóm lại, mù đường nặng chính là đi chợ bị lạc, đi học bị lạc, đi chơi bị lạc, về nhà cũng bị lạc. Không cần biết là đi đâu, chỉ cần lơ đãng chút thôi là “auto” lạc. Và tôi lúc nào cũng trong trạng thái lơ đãng… Để chứng minh cho điều đó, tôi đang vừa ngồi trên xe buýt vừa tranh thủ ngắm phố xá hai bên đường. Chiếc xe đi qua một con phố với những hàng quán ăn vặt vỉa hè thân thuộc. Trên xe kín mít nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi đồ ăn bay bay theo gió vờn bên mũi mình như đang trêu ngươi. Cái bụng xẹp lép lại được dịp thể hiện tài năng đánh trống của mình. Không cưỡng lại được nữa, tôi quyết định xuống xe ở trạm kế tiếp và đi bộ ngược lại theo tiếng gọi của “đồ ăn”.

Sau khi tự thưởng cho mình một bữa no nê xong, tôi rất bình tĩnh rút điện thoại từ trong túi quần ra gọi cho “người thân đến đón.” Người tôi lựa chọn lần này chính là An Huy – cậu em trai ngoan ngoãn của tôi! Vừa vặn hôm nay là ngày nó không phải đi học thêm, có lẽ giờ này cũng chỉ ru rú ở nhà mà thôi. Dân FA mà đi ra đường giờ này, không tự biết ngại cũng sẽ tự thấy tủi thân mà chết!

Sau một loạt tiếng tút tút dài mà vẫn chưa thấy đứa em trai yêu quý của mình nhận điện thoại, tôi đang dần dần mất đi kiên nhẫn thì bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên:

“Alo!”

“An Huy ơi, ra cứu chị đi. Chị lại đi lạc rồi!” Tôi rất nhanh đã theo phản xạ tự nhiên gào vào chiếc điện thoại theo lời kịch bản soạn sẵn trong đầu.

“…”

Im lặng vài giây, tôi không thấy đối phương lên tiếng, sợ tốn tiền điện thoại bèn nói có phần gấp gáp hơn:

“Này, sao không nói gì. Không tin chị hả, chị đi lạc thật đó!”

“Đứng ở đấy đợi, tôi qua đó tìm cô!”

Lần này, đối phương không im lặng nữa mà lập tức đề nghị đến tìm tôi ngay. Chỉ có điều, giọng nói này hình như không phải của An Huy nhà tôi… Nghe quen quen, thật sự quen lắm luôn! Sau khi cố nhớ kĩ lại, cuối cùng tôi cũng nhận ra đó là giọng nói đầy “nam tính, mạnh mẽ” mà mỗi ngày tôi đều nghe thấy. Vì nhận ra giọng sếp lớn của mình mà tôi vô thức nói theo bản năng:

“Tôi không biết tôi đang ở đâu.”

“…”