Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường

Chương 11: Đi hát karaoke, vào WC xong ra không tìm thấy phòng hát của mình đâu nữa




Cuối tuần kết thúc thì thứ hai tiếp diễn, tôi lại phải đi làm. Vẫn mặc lên người bộ quần áo chỉn chu nhất, cầm lấy hộp cơm được mẹ đại nhân chuẩn bị sẵn cho vào trong túi, tung tăng đi đến công ty.

Sau một giấc ngủ dài thì tinh thần hôm nay của tôi vô cùng sảng khoái. Nắng vẫn rực rỡ trên đỉnh đầu, như đang cổ vũ tinh thần cho những nhân viên nhiệt huyết đầy mình! Sống đến độ tuổi này, tôi luôn biết cách “bơi trên cạn” để sống tốt. Tôi có thể cười tươi như ánh mặt trời không biết tắt nắng từ ngoài cổng công ty An Lạc đến văn phòng làm việc. Gặp bác bảo vệ bụng phệ, lại rất thích chải truốt, tôi liền không tiếc lời khen:

“Hôm nay, bác Hưng có tóc mới nha! Trông trẻ ra cỡ chục tuổi đấy ạ.”

“Có thật không?”

Bác bảo vệ vừa vuốt vuốt lại bộ tóc mới nhuộm “đen bóng” của mình, mặt rạng rỡ nhìn tôi hài lòng. Rồi ông bỗng nhiên lắc lắc đầu, vẻ mặt chán nản:

“Cô An Khuê, bao lâu rồi cô không ra tiệm tóc?”

“…”

Bác ấy hỏi thế thì tôi cũng chịu, bản thân còn không nhớ chính xác lần cuối đi cắt tóc là khi nào ấy. Dù sao, tôi cũng rất rất hài lòng với mái tóc lòa xòa tự nhiên của mình. Dù thời thế có thay đổi đến chóng mặt cũng chưa một lần có ý nghĩ để hóa chất hay công nghệ hiện đại tác động lên nó. Người ta nói đúng lắm, luôn có những người rất cổ hủ, tôi là một ví dụ điển hình. “Không phải không muốn thay đổi, chỉ là rất ngại phải thay đổi!”. Tục ngữ có câu “cái răng, cái tóc là gốc con người”, bản thân tôi thấy mình nên tôn trọng điều đó mặc dù thời buổi này chẳng còn mấy ai nghĩ như vậy nữa!

Bước đến cửa công ty, chị Diệu Hoa đã xuất hiện ngay phía sau, đập nhẹ vào vai tôi kèm theo một tiếng gọi thân thương:

“An Khuê à!”

Giọng nói ngọt sớt của chị ấy không lẫn vào đâu được, tôi giữ nguyên nụ cười ban nãy, nhìn “bình hoa sặc sỡ” bên cạnh, lại không tiếc lời khen thứ hai:

“A, chị Diệu Hoa. Đầu tuần mà chị cũng đến sớm vậy ạ! Hôm nay chị đẹp quá, lại quần áo mới nha.”

Chị Diệu Hoa cười híp mắt, lại dò xét nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, chốt hạ một câu:

“Còn em, vẫn bộ quần áo cũ! Ngày đầu tuần thứ ba rồi mà vẫn không có gì thay đổi nhỉ?”

“…”

Bước vào phòng làm việc, tôi theo thói quen cầm lấy chiếc khăn lau bàn mới tinh chuẩn bị đi qua phòng sếp lớn để lau chùi. Liếc thấy chiếc hộp hình chữ nhật được đặt ở góc bàn, tôi mới nhớ ra món quà mà bữa giờ chị Diệu Hoa có nhờ trao tận tay giám đốc Lạc Minh. Với chứng bệnh “mất trí tạm thời”, thì ơn giời tôi cũng nhớ ra rồi! Hiện tại đem tặng chắc cũng không muộn đâu nhỉ? Đúng lúc vừa ngước lên liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn ngay trước cửa phòng nhỏ bé của mình. Tôi bỗng thẳng lưng, nghiêm chỉnh chào theo kiểu quân đội:

“Chào buổi sáng, sếp!”

“Ừ. Muốn nhắc nhở cô, tí vào gặp tôi, có công việc cần giao.”

Lạc Minh vẫn một vẻ mặt như thường ngày, trực tiếp dặn dò rồi toan bước đi. Tôi nhanh miệng hơn, dùng lời nói dứt khoát giữ bước chân anh lại:

“Sếp à, có quà cho anh.”

“Quà?”

Lạc Minh chưa kịp nhíu mày, tôi đã lướt nhẹ nhàng đến trước mặt anh như một cơn gió. Dùng hai tay kính cẩn dâng quà, miệng vẫn cười tươi như hoa. Sếp lớn nghi hoặc nhìn tôi, nhưng hai khóe môi mỏng rõ ràng thấp thoáng một nụ cười nhẹ. Cũng đúng thôi, ai được tặng quà chẳng vui. Sếp lớn cũng chỉ là một người bình thường thôi mà!

Lạc Minh trực tiếp mở hộp quà được gói kỹ càng ngay tại chỗ, cầm một lọ nước hoa màu xanh từ trong cái hộp ra. Anh nhìn lọ nước hoa, sau đó lại nhìn tôi hờ hững hỏi:

“CHANEL? Cô không có khả năng mua đồ đắt tiền như vậy. Cái này ở đâu ra đây?”

Tôi lập tức gật đầu cười nịnh nọt, lại tâng bốc anh lên tận trời xanh:

“Sếp à, anh quả thực có ánh mắt sắc sảo hơn người, vừa nhìn là biết ngay. Đây là món quà mà chị Diệu Hoa nhờ tôi đưa cho sếp.”

Mặt anh có vẻ mất hứng, nhàn nhạt nói:

“Cô cũng nhiệt tình giúp đỡ đồng nghiệp quá nhỉ?”

Tôi cười xòa: “Uầy, có gì đâu ạ! Dù sao tôi cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, mà giúp người cũng là một niềm vui.”

“Rảnh rỗi? Mười phút sau, lập tức đến gặp tôi. Đảm bảo cho cô hết rảnh!”

“…”

Lạc Minh nghiêm khắc khiến tôi có chút chột dạ. Trời ơi, chẳng lẽ lúc nãy là tôi hoa mắt. Mới sáng sớm mà tâm trạng sếp lớn đã bất ổn như vậy rồi, lúc nắng lúc mưa thật khó nắm bắt!



10 phút sau, trong văn phòng làm việc 20 mét vuông, bầu không khí vô cùng căng thẳng:

“Trong ngày mai, cô phải thuyết phục được giám đốc Dương của công ty Vĩnh Long, kí kết được bản hợp đồng lần này!”

Nhắc đến giám đốc Dương, tôi có chút băn khoăn, liền cả gan hỏi:

“Thưa sếp, phận làm một trợ lí giám đốc nhỏ bé tôi có thể vì An Lạc mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, không ngại khó khăn gian khổ… Nhưng giám đốc Dương đó, không phải sếp là bạn thân của anh ta sao ạ? Nếu sếp ra mặt lần nữa thì có lẽ…”

Lạc Minh càng dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn tôi, sâu xa hỏi:

“An Khuê, cô đã tìm hiểu giám đốc Dương của Vĩnh Long được bao nhiêu phần?”

Tôi bỗng hình dung lại trong đầu một chàng trai trẻ “kì cục”, nhìn cũng trạc tuổi Lạc Minh mà đã giữ vị trí giám đốc bộ phận R&D của công ty Vĩnh Long. Người đó quả không đơn giản, sau “ba lần tình cờ” gặp nhau trên đường, rồi lại biết thân thế hoành tráng của anh ta, tôi liền bỏ ra không ít công sức và các mối quan hệ để nghe ngóng, tìm hiểu. Mọi kết quả đều cho tôi biết:

“Dương Hoàng là người khó thuyết phục nhất, khó tính nhất, khó chiều nhất… Trong công việc, lại thích đem các công ty khác ra so sánh nặng nhẹ mà cân nhắc việc kí kết hợp đồng. Sếp cũng biết, dự án lần này ngoài công ty chúng ta còn một đối thủ nặng kí nữa dòm vào là Tổng công ty BM.”

“Vậy cô nghĩ chúng ta có bao nhiêu phần trăm thắng trong dự án lần này?” Lạc Minh nhìn tôi hài lòng hỏi thêm.

“10% ạ, nhưng nếu sếp ra mặt, với tình bạn thân thiết của hai người may ra còn kéo được khả năng thành công lên 20%. Tôi hiểu sếp không muốn mất miếng bánh béo bở lần này nên dù chỉ có 20% hi vọng cũng phải thử. Tuy nhiên, giao trọng trách lớn như vậy cho một nhân viên thực tập như tôi thì quả là có chút không thỏa đáng, hơn nữa…”

“An Khuê, tôi có niềm tin vào cô. Lẽ nào cô không có niềm tin vào bản thân mình?”

Nghe sếp lớn nói tin tưởng mình, tôi có chút vui mừng trong lòng. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì nhiệm vụ này vẫn là quá sức của tôi, liền quả quyết lắc đầu:

“Lần này, tôi quả thực không có niềm tin vào chính mình.”

“Thưởng nửa tháng lương.”

Tôi đã thấy những tờ polime bay phấp phới trước mặt, nhưng lương thử việc có bao nhiêu đâu, vẫn cảm thấy nhiệm vụ lần này quá khó, liền cứng rắn lắc đầu lần nữa:

“Không được đâu sếp, việc này còn khó hơn hái sao trên trời.”

“Kí xong hợp đồng liền trở thành nhân viên chính thức.” Sếp nghiêm túc đưa ra đề nghị cuối cùng.

“Được rồi sếp, tôi nhận. Nhưng có thể cho tôi thời hạn dài hơn một chút được không?”

“Không được!”

“…”

Lần này, tôi chịu thua rồi! Chẳng phải người ta thường nói “có những thứ không mua được bằng tiền nhưng sẽ mua được bằng rất rất nhiều tiều” hay sao? Niềm tin của tôi chính là thứ đó. Lương của nhân viên chính thức, xem nào, cuối tháng phải tiêu thế nào đây? Đưa một ít cho mẹ đại nhân giả tiền điện nước, cho em An Huy ít tiền lẻ tiêu xài. Còn đâu bỏ túi riêng, tiết kiệm tiền hồi môn đem về nhà chồng lại từ đầu. Nghĩ đến viễn cảnh đó, tôi không thể giấu nổi vui mừng ra mặt. Nhưng “đồng tiền kiếm được của ngày mai không thể bỏ vào túi ta ngày hôm nay”, nên tôi phải cân nhắc thật kĩ các phương án ứng chiến làm sao cho thuận lợi thuyết phục được giám đốc Dương khó tính kia. Đại thắng trở về, tiền liền bay vào trong túi!

Sau cùng, tôi vẫn còn một băn khoăn nho nhỏ rất cần lời giải đáp:

“Tôi còn thắc mắc, tại sao sếp lại không tự mình ra tay? Tôi vẫn nghĩ nếu …?”

Đối diện với câu hỏi của tôi, Lạc Minh chỉ cười mỉm, ánh mắt nhàn nhã trả lời như vừa quẳng được một gánh nặng ra khỏi người:

“Có thật muốn biết không?”

Tôi mạnh mẽ gật đầu, anh nói tiếp:

“Tại vì tôi không muốn bị cậu ta làm cho tức chết.”

“…”

Nghe xong câu trả lời của Lạc Minh, tôi thấy 20% hi vọng từ mối quan hệ quen biết của hai sếp lớn bỗng chốc hạ xuống còn 10% như lúc ban đầu. Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tôi, Lạc Minh an ủi thêm:

“Đừng bi quan, theo tôi thấy hai người có một điểm chung. Biết đâu lại nói chuyện hợp nhau. Vậy nên tôi càng đặt kì vọng vào cô. An Khuê, đừng làm tôi thất vọng!”

Tôi càng mù mờ hơn:

“Điểm chung? Điểm chung gì vậy ạ?”

“Mù đường!”

“…”

Tôi ủ rũ đi ra từ phòng làm việc của sếp lớn. Vẻ mặt tôi vẫn giữ nguyên nụ cười kiểu mẫu như khi hùng hổ bước vào, nhưng nụ cười lúc này còn thê lương hơn cả khóc. Với kinh nghiệm gần ba năm trong nghề, cuối cùng tôi cũng có thể đúc kết được một chân lý: “Bố mẹ nuôi ta lớn, còn sếp nuôi sống ta. Bố mẹ dạy ta khôn, còn sếp dạy ta giả ngu mới sống tốt. Bố mẹ coi ta là bảo bối nâng niu. Còn sếp đem ta thành thảm chùi chân chà đạp. Bố! Mẹ! Con muốn về nhà!”



Phải khó khăn lắm tôi mới hẹn được giám đốc Dương cùng ăn bữa tối. Vì đã có “ba lần” quen biết ngẫu nhiên từ trước, tôi cảm thấy có chút tự tin hơn vào bản thân. Tuy nhiên, khi đối diện với Dương Hoàng, tôi mới hiểu từ “quen biết trước” không tồn tại trong từ điển của anh ta. Rất tốt, tôi đánh giá rất cao vị giám đốc trẻ tuổi này. Cũng không tự hạ thấp khả năng của bản thân, quyết một lần xuất hết chiêu, lấy hết vốn liếng để “cưa đổ” vị đối tác khó tính của chúng ta.

Ngồi trước một bàn đầy thức ăn ngon, Dương Hoàng mỉm cười thân thiệt bắt đầu cuộc đối thoại trước:

“Rất muốn một lần nữa làm quen với em, từ “em tên gì” bắt đầu.”

“…”

Tôi mất một hai giây ngớ người trước câu nói của người đối diện. Anh ta quả thật rất lợi hại, chỉ dùng một câu nói đã trực tiếp phủi sạch sành sanh quan hệ trước đó giữa chúng tôi. Có cần phải rạch ròi như vậy không? Ca này đúng là khó thật, không thể đánh giá thấp đối phương. Tôi nhanh nhảu giới thiệu ngắn gọn tiểu sử của bản thân và kết thúc bằng một câu lấp lửng:

“… Giám đốc Dương, anh hài lòng chứ? Còn bản hợp đồng…”

“Tốt rồi, An Khuê, chúng ta bắt đầu nói chuyện đi.”

“…”

Dương Hoàng thản nhiên cắt ngang câu nói dở dang của tôi, nghe xong tôi lại được một phen toát mồ hôi nóng. Thế từ nãy đến giờ là tự tôi độc thoại sao? Tôi tạm im lặng để lấy lại phong độ, suy nghĩ xem tiếp theo nên mở lời thế nào?

Dương Hoàng cũng nhìn tôi đắm đuối, tôi khó hiểu nhìn anh, hai người yên lặng rồi lại lặng yên. Trải qua ít phút quỷ dị, cuối cùng giám đốc Dương ủ rũ nói:

“Sao thế? Sao không nói gì vậy? Chẳng lẽ, em không có chuyện gì để nói với tôi hả?”

“Dạ không, không phải.” Tôi có chút quýnh quáng, nhanh chóng vắt óc tìm chủ đề để nói. Đầu tiên, cứ tạo không khí thoải mái giữa hai người trước đã. Liếc thấy chiếc đồng hồ hiệu Rolex sáng bóng lấp lánh trên cổ tay của người kia, tôi cố gắng tìm một điểm chung giữa hai người:

“Đúng rồi giám đốc Dương, chiếc đồng hồ của anh đó, kiểu dáng và màu sắc đều rất đẹp!”

Thấy sắc mặt giám đốc Dương vui vẻ hơn khi nghe tôi khen, anh hào hứng:

“Tối qua tôi với bạn gái mới quen đi mua đồ ăn, cửa hàng hải sản bán tôm vừa to lại tươi ngon, dùng để nấu canh cua nhất định sẽ rất tuyệt, giờ nghĩ mà thấy thèm.”

“…”

Tôi nín thinh, cố gắng phối hợp với anh, liền đổi chủ đề.

“À, giám đốc Dương rất thích ăn tôm sao? Hay để tôi gọi thêm…”

Giám đốc Dương lại nói:

“Tuần trước tôi mới đi Hawaii, đất nước đó cảnh đẹp tuyệt vời, du lịch rất thoải mái! Có cơ hội nhất định phải đi thử đi.”

“…”

Tôi cố kiềm chế “nội thương” trong lòng mình xuống, giả bộ hứng thú hỏi:

“Dạ, có cơ hội nhất định tôi sẽ đi. Giám đốc Dương đi du lịch với bạn gái sao ạ?”

Dương Hoàng bỗng nhiên tiếc nuối lắc đầu:

“Ôi, thật là đáng tiếc, hôm nay có một bộ phim mới ra rạp. Lẽ ra tôi nên hẹn cô bạn gái tối qua mới quen đi xem. Đúng là cơ hội hiếm có mà không biết tận dụng!”

“…”

Tôi choáng váng cả đầu óc, nhưng mặt vẫn cố tỏ ra rất quan tâm, rất ngạc nhiên:

“Vậy sao? Thế bộ phim đó tên gì ạ?”

Giám đốc Dương nghĩ ngĩ rồi nói:

“Hình như tên là Bí mật của đất. Em có nghe qua chưa, nội dung cực kì hấp dẫn.”

Tôi lập tức phấn chấn, chủ đề lần này cuối cùng cũng không bị thay đổi nữa, giám đốc Dương rốt cuộc đã chịu trả lời câu hỏi của tôi. Ngay lúc tổn thương của tôi mới có chuyển biến tốt đẹp, ai ngờ giám đốc Dương buồn bực nói tiếp:

“Tiếc là quyển sách đó tôi không nhớ mình để đâu nữa. Nếu không nhất định sẽ cho em mượn!”

“…”

Ông trời ơi, ông cứ dứt khoát ra lệnh cho thiên lôi đánh chết con đi!

Cứ như vậy, tôi và giám đốc Dương nói chuyện gần cả tiếng đồng hồ. Anh ta chuyển đề tài nào, tôi liền theo đề tài đó, đến mức tôi cảm thấy mình sắp hóa điên rồi. Giờ thì tôi đã hiểu câu nói sâu xa kia của Lạc Minh. Chính là sếp không muốn bị người này làm cho tức chết liền đẩy “cục nợ kì quặc” đó cho tôi! Tôi kết luận: “Muốn cùng giám đốc Dương tán gẫu còn khó hơn tự độc thoại với cái đầu gối của mình.”

Rốt cuộc, điểm chung duy nhất giữa tôi và giám đốc Dương chỉ có thể là bệnh “mù đường” thôi sao? Nhưng chuyện đó thì có gì đáng để nói đâu?

Chưa hết ngày, hợp đồng chưa kí, tôi lại phải hứa theo giám đốc Dương đi hát Karaoke. Hi vọng tâm trạng anh ta sau khi hát xong sẽ thoải mái hơn, chúng tôi sẽ dễ dàng nói chuyện hơn. Như tôi đã nói, phải sử dụng hết các chiêu, hát hò cũng là một không gian bàn bạc không tồi. Cứ thử xem sao!

Hai người mù đường đi với nhau, nhưng cũng chẳng có gì đáng lo ngại. Chúng tôi cứ thế trèo lên taxi nói to với bác tài: “Cho chúng tôi đến quán karaoke A, trên đường xx, phố yy.”

Tôi có thể nhìn ra tâm trạng giám đốc Dương hôm nay không được tốt cho lắm. Từ lúc vào phòng hát, anh ta uống rất nhiều bia, hát cũng rất nhiều. Không phải, là gào thét thì đúng hơn! Tôi chưa từng nghe thấy ai hát dở ẹc như vậy. Buồn chán quá, lại ôm một bụng bia tôi len lén đi ra ngoài tìm WC “chia sẻ nỗi buồn”.

10 phút sau, chuyện hoang đường nhất đã xảy đến với tôi!

Có trường hợp nào “Đi hát karaoke, vào WC xong ra không tìm thấy phòng hát của mình đâu nữa” như tôi không?

Lần này, tôi đổ tội cho thiết kế phòng hát trong quán karaoke quá ư giống nhau, mà tôi lại không nhớ nổi số phòng của mình. Đành mò mẫn đi tìm, một hồi lấy hết can đảm mở thử một cánh cửa trong hàng chục cánh cửa trước mặt. Đúng lúc vừa chạm tay vào, nắm cửa đã xoay một vòng rồi mở tung ra. Người phía sau càng khiến tôi kinh ngạc hơn, chúng tôi đồng thanh thốt lên:

“An Khuê?”

“Mẹ kế?”