Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 68: Chương 68





Edit: Cúc Tử
Dù đã đến trấn nhỏ nhưng chúng ta vẫn không ngừng lại, Giang Tầm muốn dẫn ta qua sông đến ngọn núi phía đối diện.

Ta vẫn vẫn nghĩ dù gì đi nữa thì chúng ta sẽ sống ở nơi phố phường có người, vậy mà Giang Tầm lại quy ẩn vô cùng quyết liệt, hắn thật sự đến nơi rừng sâu núi thẳm để ở, ngay cả một chút hồng trần thế tục cũng không muốn dính vào nữa.
Ta đứng ngay ở bến đò giãy giụa một hồi cũng không chịu đi, cố gắng giãy giụa một lần cuối cùng: Phu quân, nếu không thì chúng ta quay về có được không ?
Ồ? Không phải trước đó phu nhân đã nói sau này sẽ cùng chung hoạn nạn với nhau sao? Bây giờ cũng chỉ có mỗi mấy ngày đã không chịu nổi rồi à ?
Mi tâm ta muốn vặn vẹo như cái bánh quai chèo luôn rồi: Nhưng ta không hề nghĩ đến chuyện sẽ phải khổ sở như thế...
Hô hấp của Giang Tầm khi nghe ta nói vậy liền cứng lại, giống như lòng tự trọng của hắn đã bị ta làm tổn thương rồi.


Hắn nói với ta: Lừa nàng thôi.
Cái gì?
Trong rừng ta đã mua một thôn trang ở đó rồi, mặc dù không ra tay hào phóng như mẫu hậu nhưng vẫn dư sức để nuôi sống nàng, cho nàng hưởng phúc.
Bây giờ đến lượt ta lúng túng, ta không hề nghĩ rằng trong tay Giang Tầm vẫn còn một lá bài tẩy như vậy, thế nên ta nhanh chóng nói láo với hắn: Vừa nãy ta cũng chỉ nói giỡn với phu quân thôi, được ở bên cạnh phu quân dù cho khó khăn khổ sở bần hàn thế nào thì trong lòng ta cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Giang Tầm cười nhạt: Vậy sao, hồi nãy vi phu cũng chỉ nói nhiều thêm một câu thôi, chuyện mua thôn trang thực ra là lừa nàng đó, phu quân nàng đã nghèo rớt mùng tơi nên làm gì còn thừa tiền mà mua thôn trang phòng ốc nữa.
...!Mặt ta cứng đơ, bây giờ ngay cả chút giãy giụa lúc sắp chết ta cũng không muốn nữa.

Thôi thì muốn ra sao thì ra, dù sao ta bây giờ ngay cả thấy chết cũng không sờn rồi.
Giang Tầm ôm ta đến chỗ ngồi cuối thuyền, người chèo thuyền thấy thế liền hỏi: Phu nhân quan gia có vết thương ở chân sao? Chỗ này của tiểu nhân có một ít thuốc cao, nếu quan gia không ngại thì cầm lấy dùng đỡ đi.
Giang Tầm đối xử với ông lão vô cùng khiêm tốn lễ độ, hắn nói: Không có chuyện gì đâu, đã làm nhà đò phí tâm rồi.

Nàng ấy bị tổn thương đến đầu, đã không còn cách nào cứu được nữa rồi.
Ta: ...!Chàng mới là kẻ đầu óc bị thương đấy!
Sông nước này vô cùng lớn, nếu muốn qua sông thì ước chừng phải hết khoảng một canh giờ.

Sắc trời dần dần tối lại, tinh không giăng đầy sao, những ngôi sao này như rơi xuống mặt sông khiến con sông trở thành một dãy ngân hà.
Giang Tầm dắt ta ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền, cả hai ngồi ngay đầu thuyền.

Hắn đột nhiên bảo ta nằm xuống rồi nhắm mắt lại để có thể cảm nhận được một đêm đầy sao như thế này.
Ta nghe theo lời hắn, đột nhiên thấy Giang Tầm xoay người dùng một cánh tay chống lên ngay chỗ vai ta sau đó áp cả người hắn qua chỗ ta.
Ta vô cùng khϊếp sợ, đến khi nhìn thấy mặt hắn chỉ cách mặt ta gần trong gang tấc thì lại càng hoảng loạn hơn, ta nói với hắn: Phu quân, chàng làm gì vậy, mau tránh ra!
Nhưng Giang Tầm lại chỉ cười cười, cố gắng chống người lên để không làm ta đau.

Hắn cười nói với ta: Nào có đạo lý thịt đã đến miệng còn không ăn mà nhân từ buông nó ra.
Vậy thì chàng muốn làm thế nào? Ta vừa muốn giãy dụa thì hai chân đã bị Giang Tầm đè xuống vô cùng chặt, xem ra mọi chuyện có vẻ không hay rồi.
Hắn đúng là muốn giậu đổ bìm leo, hắn muốn bắt nạt ta đây mà!
Nhưng ta vẫn chưa kịp nói chuyện tiếp thì môi đã bị Giang Tầm chặn lại.
Ta trừng lớn hai mắt, chỉ có thể cứng đờ mà nhìn hắn.

Môi của hắn hơi khô cũng thật lạnh, có lẽ nguyên nhân là do gió sông quá mạnh mẽ.


Cũng không lâu lắm, lưỡi Giang Tầm liền tìm đến đầu lưỡi ta, rồi lại khẽ liếm môi ta, tựa như trân bảo nâng niu vô cùng cẩn thận.
Hô hấp của ta bắt đầu có chút khó khăn, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

Người khác đều có cảm giác như hưu nhỏ chạy loạn, nhưng con hưu già đã im lặng nhiều năm của ta cũng bắt đầu nhịn được không được nữa, hồi tỉnh lại từ giấc ngủ đông dài đằng đẵng mà hiu quạnh, sau đó bắt đầu chạy về phía Giang Tầm, vô cùng xuồng si mà phóng về phía hắn.
Bầu trời đêm nay thật đẹp, mặt mày Giang tầm thật sự vô cùng mê hoặc lòng người, hơi thở trong sạch.

Đằng sau hắn là bầu trời trải đầy sao rạng rỡ không tả nổi khiến hắn nhìn như trích tiên ngoại thế, như ngọc thụ lan chi.
Ta kìm lòng không được đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi sa vào trong đó, không thoát ra được nữa..