Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 62: Chương 62:




 
Chương 62
 
 
 
Edit: Tequila
 
 
 
Thái y đến chẩn bệnh cho Giang Tầm cũng không nhìn ra bệnh của hắn. Dù sao nói tới nói lui cũng chỉ là thân thể hư nhược, vậy mà cái miệng ta lại hỏi nhiều thêm một câu:" Có thể ảnh hưởng đến con nối dõi hay không?"
 
 
 
Thái y ho khan một tiếng, da mặt tương đối mỏng nên không chịu nổi lần này ta hỏi thẳng, ông ta nhẹ nhàng nói:" Những chuyện đó không thành vấn đề, chỉ là thời gian gần đây đừng có sinh hoạt phu thê."
 
 
 
Mặt ta đỏ lên, khụ, những lời này ngươi nói với ta cũng vô dụng thôi? Ta có thể kìm nén được, nhưng Giang Tầm cái đồ mặt người dạ thú thì không nhất định, ngộ nhỡ hắn đến cưỡng ép thì chẳng phải ta cũng giả bộ từ chối rồi?
 
 
 
Đợi đã, làm sao có thể xấu xa như thế?!
 
 
 
Ta nghiêm mặt, ánh mắt nhìn về phía Giang Tầm. Hơi thở hắn mong manh, không nghĩ tới nhớ lại chuyện trước kia lại có thể làm cho hắn thương tổn nguyên khí nặng nề.
 
 
 
Xuất phát từ đồng cảm, ta còn bưng một chén chè ngọt, từng thìa từng thìa đút cho Giang Tầm uống hết.

 
 
 
Ta hỏi hắn:" Phu quân còn nhớ chuyện xảy ra trước đây không? Chàng lăn lộn đến chợ đen như thế nào chứ?"
 
 
 
Giang Tầm nuốt một miếng chè ngọt, mím môi lắc đầu:" Không nhớ rõ lắm, tóm lại không phải là chuyện tốt gì."
 
 
 
Nói đến đây là liền nghĩ tới một chuyện khác. Mẫu hậu bởi vì quá nhớ Giang Tầm đã chết, vì vậy mấy ngày trước vừa lập ấu tử làm Thái tử. Mặc dù ta không hiểu nhiều lắm quan hệ nhân quả trong đó, nhưng ngay tại lúc hài cốt trưởng tử còn chưa lạnh đã nâng đỡ ấu tử thượng vị, có vẻ không có tình người lắm.
 
 
 
Bây giờ Giang Tầm về tới, chẳng lẽ sẽ bùng nổ?
 
 
 
Tình tiết có hơi lúng túng, ta còn chưa nghĩ ra phải nói với mẫu hậu như thế nào. Thái tử này còn có thể đổi hay không đây? Nếu không thể đổi, không thưởng lớn cho Giang Tầm được thì dù sao cũng phải thưởng khích lệ chứ?
 
 
 
Ta liếm môi dưới, nói với Giang Tầm:" Việc đó, mấy ngày trước mẫu hậu mới lập Thái tử."
 
 
 
Giang Tầm phản ứng không lớn, không mặn không nhạt ồ một tiếng.
 
 
 
"Phu quân không đau lòng sao?"
 
 
 
"Vi phu cũng không muốn làm chủ giang sơn, bây giờ có thể bảo vệ nàng chu toàn là đã đạt được tâm nguyện, không cầu thêm gì nữa."
 
 
 
Ta hiểu ý của hắn, hiện tại vua là cha mình, rốt cuộc không cần lo lắng bị người ta treo đánh nữa.
 
 
 
Giang Tầm trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói:" Chỉ là trước khi chết, vi phu cũng muốn hiểu rõ một chuyện."
 
 
 
Lòng ta nói không ổn, trong lòng run sợ hỏi:" Chuyện gì?"
 
 
 

"Dưới gối nam nhân cần có con, lời này của cổ nhân thật sự không lừa ta."
 
 
 
"..." Đợi một chút, cổ nhân không phải nói như vậy đâu? Chàng nói ngoa thêm một câu nữa, cổ nhân chui ra khỏi quan tài, ta cũng không thể đè ép được nha!
 
 
 
"Chọn ngày không bằng đụng ngày, không bằng kể từ hôm nay vi phu hăng hái lên để sớm ngày giải quyết xong tâm nguyện."
 
 
 
Ta lắp bắp:" Đụng...đụng cái gì mà đụng. Thái y nói gần đây không thể sinh hoạt phu thê..."
 
 
 
"À." Giang Tầm có vài phần tiếc nuối thu tay về, nói, "Vậy để lần sau đi, hôm nay tiến cung thăm mẫu hậu một chút. A Triêu, lấy áo choàng bạch hồ trước kia ta thích nhất ra đây."
 
 
 
Trong lòng ta run lên, vẻ mặt đau khổ muốn nói lại thôi.
 
 
 
Hắn nhíu mày nhìn ta:"Làm sao vậy?"
 
 
 
"Không có việc gì." Ta lui đến trước cửa tủ, nhìn qua ngăn tủ trống không khiến lòng tràn đầy tuyệt vọng.
 
 
 
Nên giải thích với Giang Tầm như thế nào đây, sự thật là quần áo của hắn đều bị ta ném đi hết rồi? Lúc trước, ở tại thời khắc ta quyết định đi tìm trai lơ trở đi, ta đã dự định giải quyết xong tiền duyên, không còn tâm tâm niệm niệm Giang Tầm nữa. Quan trọng nhất chính là về sau có niềm vui mới, nếu để hắn nhìn thấy quần áo của nam tử khác, còn là phu quân trước của ta, như vậy rất là tổn thương tình cảm đi? Ta giống như là loại nữ tử sẽ dây dưa không rõ với người trước sao?
 
 
 
Đương nhiên, loại lời này nếu để cho Giang Tầm biết được, chỉ sợ ta không thấy được mặt trời ngày mai.

 
 
 
"Còn chưa tìm thấy sao?" Giang Tầm vội vã không nhịn được đập giường, biểu đạt sự bất mãn.
 
 
 
Ta cắn răng, suy nghĩ chết thì chết thôi.
 
 
 
Thế là ta dứt khoát kiên quyết xoay người, quỳ trên giường Giang Tầm:" Phu quân, ta sai rồi."
 
 
 
Giang Tầm cười đến âm u lạnh lẽo:" Phu nhân mau dậy đi, phu nhân có tội gì đâu?"
 
 
 
"Ta không nên bạc tình bạc nghĩa vứt bỏ toàn bộ quần áo của chàng."
 
 
 
"A, chỉ vì chuyện này? Vi phu biết rõ tính tình của A Triêu, cũng không đau lòng lắm."
 
 
 
"..." Không phải vô cùng đau lòng, vậy chính là có đau lòng. Ta xong đời rồi.